5

Tôi đứng cuối lớp, coi thùng rác như bạn đồng hành.

“Bài toán bạn Giang Thầm sửa lại rất hay, bây giờ có bạn nào làm được không? Ai làm đúng thì hôm nay được miễn làm bài tập Toán.”

Lão Trương đảo mắt nhìn xuống phía dưới, không ít người bắt đầu háo hức.
Được miễn bài tập, đúng là hấp dẫn thật.

Cô bạn chuyển trường khẽ hỏi Giang Thầm cách làm bài.
Giang Thầm có vẻ hờ hững, nhưng vẫn viết ra lời giải hoàn chỉnh cho cô ấy.

Đúng lúc cô ấy chuẩn bị giơ tay lên, thì Kỳ Tự, người xưa nay luôn kín tiếng, bỗng dưng đứng dậy.
Bước lên bục giảng, cầm lấy viên phấn trắng, viết từng bước lời giải lên bảng.

Chữ viết gọn gàng, thanh tú, hệt như con người cậu ấy vậy.

Lão Trương nhìn cậu với ánh mắt đầy tán thưởng:

“Bạn Kỳ Tự có thể dũng cảm lên bảng làm bài, thầy rất vui.”
“Lời giải hoàn toàn chính xác, vậy bài tập hôm nay——”

“Thưa thầy.”

Kỳ Tự cắt ngang lời thầy.
Giọng cậu rất nhẹ, chẳng nghe ra cảm xúc gì:

“Em hơi buồn ngủ, muốn ra cuối lớp đứng một lát.”

6

Kỳ Tự vừa mới đi tới, tôi lập tức túm cậu ấy kéo lại bên mình.

“Kỳ Tự, cậu cảm thấy tôi đứng một mình sau lớp cô đơn quá nên mới tới đứng cùng tôi đúng không?”

Kỳ Tự đứng thẳng tắp, trên người toát ra khí chất cấm người lạ lại gần.

Tôi bĩu môi:

“Tôi chỉ đùa thôi, cậu để ý tới tôi chút đi.”

Không khí lại rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được:

“Tôi nói cho cậu một bí mật nhé, bảy năm sau chúng ta sẽ kết hôn đó, còn ngủ chung một giường nữa, rồi còn…”

Kỳ Tự bỗng ho khan mấy tiếng.
Lão Trương quét ánh mắt cảnh cáo qua.
Tôi lập tức ngậm miệng.

Khi ánh mắt thầy rời đi, tôi lại tiếp tục:

“Cậu không biết đâu, bảy năm sau cậu khác bây giờ lắm, ngày nào cũng hát bài ‘Gián nhỏ thuần khiết nóng bỏng’ trước mặt tôi.”

Nói tới đây, tôi cảm thấy chỉ mỗi cái miệng không đủ dùng, tay cũng bắt đầu múa máy.

“Cậu biết bài này không? Chắc cậu không biết đâu, phải sau này mới nổi. Nhưng tôi chắc chắn cậu sẽ thích. Tôi hát cho cậu nghe nhé?”

Thật ra mấy lời này tôi bịa ra thôi, Kỳ Tự hai mươi lăm tuổi là kiểu người rất có chừng mực, đời nào chịu hát bài đó cho tôi nghe chứ.

Kỳ Tự nghe mãi không nổi nữa, cắt ngang tôi:

“Cô không buồn ngủ à?”

Tôi chớp mắt:

“Cậu tới rồi thì tôi hết buồn ngủ rồi? Tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu không tò mò cuộc sống hôn nhân của chúng ta sao, tôi kể cho cậu nghe nhé.”
“Cậu đừng có làm ra vẻ không tin, trên mông trái cậu còn có cái bớt to cỡ móng út đấy.”

Lời vừa dứt, Kỳ Tự lập tức trừng mắt nhìn tôi, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Tôi chậm rãi nhìn xuống dưới:

“Tôi đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng mà, chỗ đó còn biết, huống gì chỗ khác. Tôi còn biết cậu ở giữa hai chân…”

Còn chưa nói hết câu, chuông tan học đã vang lên.

Kỳ Tự vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại, ngăn không cho tôi nói tiếp.

Tôi không cẩn thận liếm trúng tay cậu ấy một cái.

Đôi mắt cậu ấy chấn động dữ dội, như bị sét đánh, vội vội vàng vàng chạy mất.

Có phải chỉ liếm một cái thôi đâu mà, phản ứng gì lớn vậy trời.

Quả nhiên so với Kỳ Tự hai mươi lăm tuổi thích đấu khẩu mấy chuyện mờ ám trên giường, cậu thiếu niên mười tám tuổi này đúng là hai người khác nhau!

Tôi vừa cười vừa đi theo sau cậu ấy:

“Ê chồng ơi, đừng đi nhanh vậy chứ, tôi theo không kịp nè. Cậu có thể dạy tôi làm bài không, mấy cái đường cong hình nón này khó quá trời.”

Cố Thi vừa thu dọn đồ chuẩn bị đi ăn, nghiêng đầu hỏi tôi:

“Khi nào cậu lại chăm học thế hả?”

Ngữ khí đầy vẻ cảnh giác, cứ như tôi sắp phản bội tổ chức vậy.

Tôi ưỡn ngực, nghiêm túc trả lời:

“Học sinh cấp ba là phải học hành cho tốt, bớt nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, thi được đại học tốt mới có tương lai!”

Nói xong, tôi lén liếc sang Kỳ Tự:

“Đúng không, chồng?”

Cậu ấy bị chọc tới ho hai tiếng.

Cố Thi hết cách:

“Thôi bỏ đi, tôi còn không biết cậu nặng mấy lạng à? Ăn không? Nghe nói hôm nay căn-tin có món mới đó, đi thử xem.”

Cố Thi kéo tôi ra khỏi lớp đi giành phần cơm trưa.

7

Đến giờ ăn trưa, Kỳ Tự chẳng có ý định đi căn-tin.
Cậu lấy từ trong cặp ra một miếng cơm nắm, vừa ăn vừa lật vở làm bài tập.

Khi tôi từ căn-tin quay lại,
cả lớp chỉ còn Kỳ Tự một mình.

Cậu ngồi ngay ngắn ở chỗ, chăm chú làm bài.
Bỗng một chiếc hamburger loại xịn được đặt xuống trước mặt cậu.

“Kỳ Tự, cho cậu đấy.”

Ngay sau đó, tôi lại lôi từ túi ra xúc xích nướng, trà sữa và một túi to đầy đồ ăn vặt mua ở căng-tin.
Tất cả nhét hết lên bàn cậu.

“Đây là học phí, không được phép từ chối!”

Tôi chống cằm, đầy mơ mộng về tương lai:

“Cậu dạy tôi Toán được không? Đợi thi đỗ đại học rồi, chúng ta học chung một trường, như vậy lên đại học cũng vẫn ở cạnh nhau, ra trường thì kết hôn, chúng ta sẽ tránh được biết bao nhiêu vòng vo rắc rối!”

Kỳ Tự há miệng, định nói gì đó.

Nhưng Cố Thi đột nhiên xuất hiện giữa hai đứa, kéo tôi dậy:

“Được rồi được rồi, cậu quên là đã hứa đi bộ với tôi rồi à?”

Kỳ Tự định nói gì đó nữa, tôi cũng không rõ.

Trước khi đi, tôi len lén liếc cậu một cái.
Thấy cậu đang xé gói xúc xích cắn một miếng, tôi mới yên tâm theo Cố Thi ra ngoài đi dạo.

8

Chẳng bao lâu sau khi tôi rời khỏi lớp,
đám con trai trong lớp ăn cơm xong rầm rộ ùa vào.

“Tao vừa thấy Hạ Thư ở căng-tin đấy, mua đầy đồ luôn, như thể định vét sạch cửa hàng ấy.”
“Mày lần đầu thấy nó thế à? Trước lúc nó theo đuổi Giang Thầm, cái gì nó chẳng mua cho cậu ta.”
“Nhưng hôm nay rõ ràng Giang Thầm công khai chọn ngồi với hoa khôi lớp rồi, chắc lần này Giang Thầm chẳng đời nào nhận đồ nó mua nữa đâu. Chọn hoa khôi hay chọn cái loa phát thanh, cậu ta phân rõ rành rành rồi.”
“Tao thấy hôm nay Hạ Thư chọn Kỳ Tự làm bạn cùng bàn cũng chỉ để chọc tức Giang Thầm thôi, ai chẳng biết sau này hai người kia chắc chắn thành đôi.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, Hạ Thư cũng xinh đấy chứ, hahahaha.”

Từng câu, từng câu khó nghe chui thẳng vào tai Kỳ Tự.

Sắc mặt cậu dần trở nên lạnh lùng, trong lòng cũng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội.

Cậu gói hết đống đồ ăn vặt kia lại, nhét cả vào hộc bàn bên cạnh.

9

“Hạ Thư, hôm nay là ngày phụ huynh đến thăm trường, nhà cậu ai tới vậy?”

Cố Thi vừa đi dạo vừa hỏi tôi.

Hóa ra lại đúng ngày này.
Tôi nghĩ nghĩ, cụp mắt xuống:

“Chắc là bảo mẫu nhà tôi thôi, ba mẹ tôi bao giờ từng đến đâu.”

Trước kia tôi chỉ nghĩ họ không thích tôi, về sau mới biết, từ hồi tôi học cấp hai, họ đã ly hôn, giờ đều đã có gia đình mới.

Tôi chính là cái đứa thừa thãi nhất.

Để che giấu sự cô đơn của bản thân, tôi không ngừng nói chuyện, như thể tôi càng nói nhiều, người khác sẽ cảm thấy tôi chẳng hề cô đơn chút nào.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Họ rất hiếm khi nhắc về cha mẹ tôi nữa, nhắc đến tôi chỉ bảo tôi là con nhỏ phiền phức, tính tình bướng bỉnh chẳng khác gì con trai.

Từ nhỏ tới lớn, ngoài Giang Thầm, không ai chịu chơi với tôi.

Thế nhưng cuối cùng cũng chính Giang Thầm đã khiến tôi mất sạch lòng tự trọng ngay trong lễ đính hôn.

Vì muốn hủy hôn thành công, cậu ta nhục mạ tôi ngay trước mặt bao người, nói tôi mặt dày đeo bám, thủ đoạn hèn hạ để được ở bên cậu ta, thậm chí còn bày ra đủ thứ “bằng chứng” bịa đặt.

Chuyện đó chính là cọng rơm cuối cùng đè nát tôi.

Kể từ hôm đó, tôi đã bao lần trèo lên sân thượng, tưởng tượng mình thành cánh chim tự do, thành ngọn gió vô ưu vô lo.

Cũng chính khi ấy, tôi gặp Kỳ Tự.

Cậu ấy trẻ tuổi tài cao, đã là tổng giám đốc một công ty niêm yết.

Cậu ấy nói đang thiếu một người vợ, hỏi tôi có đồng ý không, bảo tôi với cậu là bạn cùng lớp cấp ba, cũng coi như biết rõ về nhau.

Cậu ấy nói nếu tôi vẫn chưa tìm được điểm tựa trong cuộc đời, có thể thử dựa vào cậu ấy trước.

“Hạ Thư, nghĩ gì vậy? Chuông sắp reo rồi, về lớp thôi.”

Tôi thu lại suy nghĩ:

“Ừ.”

10

Sau khi dạo xong quay lại lớp, mấy nam sinh đang vây quanh chỗ ngồi của Kỳ Tự, cười đùa hả hê.

Bàn tay dơ dáy sau khi chơi bóng rổ của chúng chống thẳng lên vở bài tập của Kỳ Tự, in hằn dấu bẩn lên từng trang giấy.

“Kỳ Tự, cậu cứ bày ra bộ mặt đó là để dọa ai vậy?”
“Hôm nay tôi thấy ba cậu ấy mang đôi giày rách tới văn phòng đấy, nói là đem quà cho thầy cô, buồn cười chết được ha ha ha, mấy thầy cô nhìn xanh mặt hết.”
“Kỳ Tự này, bảo ba cậu đi đừng có làm mất mặt nữa, nhìn quê mùa chết đi được.”
“Ơ kìa, vừa nhắc xong đã tới rồi, ông bác nông dân đó lại vào lớp rồi kìa, Kỳ Tự, ba cậu gọi cậu đấy~”

Tôi nhìn ra cửa, một người đàn ông trung niên da đen nhẻm đứng đó.
Mặc bộ vest nhàu nát không vừa người.

Có lẽ đó là bộ đồ tươm tất nhất của ông rồi.

Khi tôi kết hôn với Kỳ Tự, cha mẹ cậu ấy đều đã qua đời.
Nhắc đến cha mình, cậu chưa từng có vẻ gì là xấu hổ.
Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã khi cha mình từng là công nhân lao động tay chân, cho dù bây giờ cậu là tổng tài tài giỏi.

Điều duy nhất khiến cậu ấy tiếc nuối, chính là khi còn cơ hội, lại chẳng nói được với cha mình nhiều hơn vài câu.

Cha Kỳ Tự nghe được mấy lời giễu cợt kia, gương mặt thật thà có phần ngượng ngùng, tay chân lóng ngóng không biết làm sao.

“Tiểu Tự, ba đi trước đây…”

Những vết thương trên người Kỳ Tự hôm nay, chính là từ chuyện này mà ra.