15
Sáng thứ Hai, không biết ai đã báo cáo với nhà trường về chuyện giữa tôi và Kỳ Tự.
Giữa tiết, tôi bị gọi lên văn phòng.
Và rồi tôi lại gặp lại người mẹ ruột của mình — bà Hạ.
Vừa thấy tôi, bà ta không nói không rằng, tát thẳng một cái.
Nửa bên mặt lập tức nóng rát như lửa đốt.
“Tao với ba mày cực khổ kiếm tiền không phải để mày lên lớp 12 rồi còn yêu đương! Mày học thói hư tật xấu ở đâu ra hả? Ban đầu tao còn tưởng mày chỉ hơi không nghe lời, ai dè cuối tuần còn dám chạy tới nhà người ta, mày nhìn mày đi, còn ra dáng con gái nữa không? Sau này xem ai còn thèm lấy mày!”
Tôi đưa tay che má, cảm thấy nực cười:
“Bà chưa từng hỏi tôi sự thật thế nào, đã vội kết luận rồi. Bà ghét tôi đến mức chẳng muốn phí thêm chút thời gian nào nữa lên tôi đúng không?”
“Hơn nữa, chẳng lẽ giờ tôi có ai thèm lấy chắc?”
Tôi nhìn khuôn mặt xa lạ này, cười nhạt:
“Bà với ba tôi ly hôn từ lâu rồi, bà cũng có gia đình mới rồi, có ai cần tôi đâu?”
Tay bà Hạ khẽ run lên:
“Sao mày biết?”
Cảm giác nghẹn thở đó, kiếp trước tôi trải qua một lần là quá đủ rồi.
Trong mắt bà ta thoáng lên chút hoảng hốt.
Không biết là vì lo tôi biết sự thật mà đau lòng, hay vì sợ tôi lại tìm tới vòi vĩnh, khóc lóc đòi hỏi gì.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không làm phiền bà. Nhưng tôi cũng hy vọng, từ nay bà đừng xen vào bất kỳ quyết định nào của tôi.”
“Được thôi.”
Bà ta giận đến mức đập cửa bỏ đi.
Văn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Thầy Trương thở dài, giải tán đám học sinh hóng chuyện ngoài cửa:
“Hạ Thư, em về lớp học tiếp đi.”
Chưa kịp tới cửa lớp, Giang Thầm đã đuổi theo:
“Hạ Thư!”
“Hạ Thư, đứng lại!”
Tôi bực bội quay đầu:
“Giang Thầm, cậu còn gì nữa?”
Cậu ta nhíu mày giải thích:
“Chuyện nhà cậu… trước đây tôi không biết…”
“Nên cậu định tới xin lỗi tôi? Là xin lỗi vì đã báo cáo tôi với Kỳ Tự lên trường, hay xin lỗi vì tất cả những lời tổn thương cậu từng nói với tôi?”
“Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Giờ cả lớp đều biết chuyện nhà cậu rồi, tôi sẽ chuyển trường cùng cậu, được không? Dù cha mẹ cậu không cần cậu, tôi sẽ ở bên cậu.”
Kiếp trước…
Cậu ta kiếp trước cũng nói như vậy.
Lúc tôi tưởng mình cuối cùng cũng nắm được cọng rơm cứu mạng, thì trong tiệc đính hôn cậu ta lại lật mặt.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cậu ta chính là kiểu người như vậy.
Đưa ra quyết định nhưng không chịu trách nhiệm.
Nói đổi là đổi, chưa từng nghĩ kỹ bao giờ.
Tôi thở dài:
“Không cần đâu, Giang Thầm.”
“Cậu có thể xin lỗi, nhưng tôi cũng có quyền không nhận lời xin lỗi đó. Nên tôi sẽ không chuyển trường.”
Cậu ta không dám tin:
“Cậu thật sự thích Kỳ Tự sao?”
“Ngoài được cái mặt đẹp hơn người ta chút, cậu ta có gì xứng với cậu?”
“Giang Thầm, cậu sẽ không hiểu đâu.”
Ngẩng đầu lên.
Một bóng người cao gầy đứng ngay ngoài cửa lớp.
Kỳ Tự đang đợi tôi.
Cậu nói:
“Vào lớp thôi.”
Tôi mỉm cười với cậu ấy:
“Tới liền!”
16
“Kỳ Tự, sao cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
Tôi xoay não một vòng, lại bắt đầu nói mấy lời trêu chọc:
“Có phải cậu đau lòng tôi không!”
“Mau nói đi, cậu đau lòng tôi đúng không! Nếu đau lòng thì nói chuyện với tôi nhiều vào nha.”
Kỳ Tự liền lảng sang chuyện khác:
“Bài kiểm tra cuối tuần đã trả rồi.”
Tôi hơi chán nản:
“A, sai nhiều thế à…”
Trước đây tôi cũng học dốt, nhờ quan hệ trong nhà mới được ra nước ngoài học đại học.
Nhưng giờ đầu óc trống rỗng, chẳng biết phải bù lại bao nhiêu mới kịp.
Đang buồn bã thì Kỳ Tự bỗng dùng ngón tay chọc vào mu bàn tay tôi.
“Nghe cho kỹ.”
“Tôi giảng cho cậu.”
Tôi mừng rỡ hò reo:
“Tốt quá rồi!”
17
Suốt năm lớp 12, Kỳ Tự luôn kiên trì dạy tôi học.
Kiến thức dần dần tôi cũng bù đắp lại được.
Luyện đề ngày càng thuần thục, thành thạo hơn.
Kỳ Tự cũng dần chịu nói chuyện phiếm với tôi, thỉnh thoảng kể chút kế hoạch cho kỳ nghỉ sau tốt nghiệp, hoặc hỏi tôi bữa tối ăn gì.
Để giúp tôi chữa bệnh “không biết chọn ăn gì”, cậu còn đặc biệt dùng giấy nháp làm vòng quay lựa chọn, mỗi lần ăn cơm thì quay tới tầng mấy, sẽ đi căn-tin tầng đó ăn.
Ngày trước kỳ thi đại học một hôm, trường cho nghỉ.
Về nhà rồi, tôi bắt đầu khủng bố tin nhắn Kỳ Tự bằng cả trăm cái không đầu không cuối.
Toàn những câu kiểu:
【Căng thẳng quá!】
【Cứu mạng!】
【Thật sự rất căng thẳng!】
【Khó chịu quá, bài này khó thế!】
【Sụp đổ mất orz!】
……
Toàn mấy câu vô nghĩa vậy thôi.
Kỳ Tự cũng có trả lời.
【Đừng căng thẳng.】
【Đừng sụp đổ.】
Tôi gửi lại cậu ấy sticker con mèo gào thét.
Tôi vốn đã quen cậu ấy trả lời chậm.
Vì cậu ấy chẳng mấy khi cầm điện thoại, hầu hết tôi toàn coi khung chat của cậu thành ghi chú cá nhân.
Thế nhưng tối hôm đó, cậu lại chủ động nhắn cho tôi một tin.
Cậu nói:
【Đợi thi đại học xong, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.】
Nhưng rất nhanh, tin nhắn đó bị thu hồi.
Cơ mà không sao.
Tôi đã kịp chụp màn hình rồi.
Không ngờ chứ gì, Kỳ Tự.
Chị đây ăn cơm trước cậu bảy năm đâu có vô ích đâu.
18
Ngày công bố điểm thi đại học, tôi và Kỳ Tự rủ nhau ra quán net gần trường tra điểm cùng nhau.
Cậu ấy thi ổn định như dự đoán, đậu thẳng vào trường trọng điểm 985.
“Tuy thi kém cậu hơn hai mấy điểm, nhưng cũng đủ đậu vào một trường 211 gần trường cậu rồi!”
Kỳ Tự hiếm khi nhếch môi cười.
“Ừ.”
Xem xong điểm, hai đứa cùng bước ra khỏi quán net.
Ngoài trời nắng chói chang, Kỳ Tự rất tự nhiên giương dù che nắng cho tôi.
Tôi trốn dưới tán dù, hỏi cậu ấy:
“Đúng rồi, trước kỳ thi đại học cậu bảo có chuyện muốn hỏi tôi, rốt cuộc là gì vậy?”
Kỳ Tự ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi sợ cậu ta quên quịt.
Bèn móc ảnh chụp màn hình ra cho cậu ấy xem.
“Nè, chính chỗ này nè.”
Kỳ Tự nhìn chằm chằm vào điện thoại hai giây:
“Cậu chụp lại hả?”
Tôi vừa cắm ống hút vào hộp sữa chua vừa nói:
“Đúng vậy đó.”
“Mau nói đi, rốt cuộc cậu định hỏi tôi cái gì?”
“Không có gì.”
Về khoản mặt dày đeo bám, tôi là chuyên nghiệp.
“Tôi chụp lại rồi, không được quịt nợ nha!”
Kỳ Tự bước chân bỗng nhanh hơn.
Tôi theo sau:
“Chậm thôi chậm thôi, nắng muốn chết!”
Thấy Kỳ Tự chịu đi chậm lại, tôi lại hỏi:
“Vậy rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?”
Trên đường người qua xe lại tấp nập.
Tiếng gió, tiếng động cơ, tiếng người nói chuyện hỗn tạp vang lên.
Kỳ Tự bỗng đứng thẳng người, quay lại nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
“Cậu từng nói, sau này chúng ta sẽ kết hôn?”
Thì ra cậu ấy muốn biết tương lai sẽ xảy ra gì.
“Đúng vậy. Năm 25 tuổi, cậu là tổng giám đốc công ty niêm yết, tôi là luật sư nổi tiếng, chúng ta là vợ chồng.”
“25 tuổi, còn lâu lắm.”
“Hả?”
Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi nói:
“25 tuổi mới kết hôn, nếu chúng ta sống đến 90 tuổi, vậy cũng chỉ có 65 năm để yêu nhau thôi. Nếu đã định sẵn sẽ kết hôn, vậy tại sao không kéo dài thêm quãng thời gian yêu nhau?”
Tôi bật cười, cố ý trêu cậu:
“Kỳ Tự, cậu nói vậy khiến tôi tưởng cậu đang tỏ tình đấy.”
“Tôi đúng là đang tỏ tình.”
Kỳ Tự lặng lẽ nhìn tôi.
“Vậy nên Hạ Thư, cậu có bằng lòng ở bên tôi không?”
19
Đầu óc tôi trống rỗng mất một lúc.
Ngay sau đó, ngốc nghếch gật đầu lia lịa.
Tất nhiên là đồng ý rồi!
Yêu nhau rồi thì tôi không còn phải lo mấy câu nói trêu ghẹo của mình sẽ làm cậu ấy sợ chạy mất nữa, cũng không cần phải khổ sở nhịn lại trong lòng nữa!
Nghĩ tới đây, bất ngờ có dòng máu nóng trào ra từ mũi.
Tôi luống cuống lục túi tìm khăn giấy, Kỳ Tự đã đưa giấy sang cho tôi từ lúc nào.
Tôi lí nhí cảm ơn:
“Cảm ơn nha.”
Sau đó lấy gương ra lau vết máu.
Kỳ Tự nhìn tôi hồi lâu, khóe môi cong lên thành nụ cười quen thuộc:
“Đang nghĩ gì vậy, sao tự nhiên chảy máu mũi.”
“Không… không có gì đâu, do trời khô quá, nãy phơi nắng bị nóng quá đó!”
“Thật sự không phải vì nghĩ bậy gì hết.”
Nụ cười trong mắt Kỳ Tự càng rõ.
Tôi cố gắng chống chế:
“Ê đừng nghĩ lung tung, đừng tự vẽ bậy tôi trong đầu cậu, tôi thuần khiết lắm!”
“Vợ à, chữ ‘thuần khiết’ với em chẳng dính dáng gì đâu.”
Tôi ngơ ngác trợn mắt nhìn cậu ấy, sững sờ:
“Chồng à, cậu cũng xuyên về rồi hả?”
20
Kỳ nghỉ hè, tôi và Kỳ Tự cùng ở nhà cậu ấy.
Chú Kỳ rất quý tôi, mỗi ngày đều chuẩn bị rất nhiều món ngon.
Hiên trước nhà phơi đầy vừng đen và đậu xanh.
Bãi cỏ sau nhà nuôi mấy con gà, ngỗng nhỏ.
Chiều rảnh rỗi, tôi và Kỳ Tự kéo ghế ra hiên nhà,
ngồi gặm hạt dưa, tắm nắng.
Tới chiều muộn, hai đứa lại thay quần áo, vác giỏ tre cùng chú Kỳ đi hái nông sản.
Ngày trôi rất chậm.
Nhưng lại rất bình yên, nhẹ nhàng.
“Kỳ Tự, được quen cậu sớm thế này thật tốt.”
“Như vậy cuộc đời tôi đã bớt đi bao nhiêu đường vòng, tránh được những chuyện tệ hại phía sau.”
“Hạ Thư.”
“Cuộc đời mỗi bước đi đều có ý nghĩa, bất kể những gì từng xảy ra là đúng hay sai, tốt hay xấu, tất cả đều góp phần tạo nên chúng ta hiện tại.”
“Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau thì sao? Nếu kiếp trước cậu không sốt ruột đi tìm vợ, liệu cuộc đời chúng ta có mãi là hai đường thẳng song song không?”
Kỳ Tự yên lặng khép mắt:
“Không đâu. Dù gặp sớm hay muộn, chúng ta nhất định sẽ gặp.”
Bởi vì…
Tôi yêu cô ấy,
không phải vì ngày tháng lâu dần sinh tình,
mà là vừa gặp đã rung động.
[Hoàn]