Tôi bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, đến đồ ngủ còn chưa kịp thay đã lao thẳng lên tầng trên.
Quả nhiên, trước cửa phòng 1906, Kiều Nguyệt mặt mũi tiều tụy đang tựa vào tường.
“Cậu em ơi, đừng ngẩn người nữa, mau đập cửa đi, nam ch… à nhầm, Cố Minh xảy ra chuyện rồi!”
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn tôi, một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Thôi, để tôi tự làm vậy.
Nói làm là làm, tôi lùi lại lấy đà, lao tới đập cửa.
Cửa chẳng hề nhúc nhích, ngược lại tôi bị đau cả cánh tay.
Sau ba lần thử mà vô vọng, tôi đành bỏ cuộc, chuẩn bị gọi thợ khóa, thì Kiều Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn:
“À… thật ra em biết mật mã nhà anh ấy…”
Tôi: …
Trời ạ, nữ chính yêu dấu của tôi, cậu có thể chậm thêm chút nữa không?
Chờ tôi đập cho choáng luôn rồi mới nói à?
Quá trình cứu nam chính tuy không đẹp cho lắm, nhưng kết quả thì cũng tạm ổn.
Cuối cùng bọn tôi cũng đưa được nam chính vào bệnh viện.
Nhưng tôi không ngờ nam nữ chính lại nghèo đến thế này!
Nhà ai mà nam chính trên người chỉ có đúng 108 tệ?
Nhà ai mà nữ chính toàn thân chỉ có chưa đến 100 tệ?
Hai người này quả đúng là “kẻ tám lạng, người nửa cân”, bảo sao lại thành một đôi nam nữ chính.
Không biết tác giả gốc nghĩ gì mà xây dựng hai nhân vật chính thảm vậy nữa.
Muốn tạo làn gió mới kiểu nào à?
Nhưng cho dù có là truyện ngôn tình truyền cảm hứng, cũng đâu cần làm tới mức này chứ?
Người trưởng thành hai mươi mấy, ba mươi tuổi rồi, tài sản chỉ có ba con số, thế có hợp lý không? Có hợp lý không chứ?
6
Cuối cùng, số tiền viện phí 508 tệ của nam chính… vẫn là tôi trả.
Thật là, nam chính này dù không đi làm, chí ít cũng nên mua bảo hiểm y tế chứ?
Đâu phải sinh ra đã ngậm thìa vàng, mấy cái kiến thức cơ bản thế này mà cũng không biết.
Tôi đây làm tác giả toàn thời gian, không có công ty nào đóng bảo hiểm cho, còn tự mình đóng bảo hiểm tự nguyện với bảo hiểm y tế, mỗi tháng cũng chỉ hơn ngàn tệ thôi.
Quyển sách này đúng là viết không chặt chẽ chút nào.
Cố Minh vẫn còn hôn mê, Kiều Nguyệt thì ngồi bên giường canh chừng, mắt rưng rưng.
Thấy tôi quay lại sau khi đóng viện phí, cô ấy ngước lên nhìn tôi, nước mắt long lanh:
“Cảm ơn chị, tiền viện phí em nhất định sẽ trả lại cho chị.”
Ánh mắt trong veo, chân thành như chú nai con ấy, làm tôi thấy áy náy quá.
Nếu không phải đêm qua tôi cướp mất cơ duyên của cô ấy, giờ này chắc hai người họ đã mặn nồng bên nhau rồi, đâu đến mức nam chính chịu khổ thế này.
Tôi nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện với cô ấy:
“Không sao đâu, là hàng xóm với nhau mà, giúp được chút nào thì giúp, chuyện nên làm thôi.”
Ánh mắt Kiều Nguyệt nhìn tôi lại càng cảm kích hơn.
【Trời ạ, người qua đường này đúng là mặt dày, nếu không phải cô ta cướp mất vận may, nam chính đâu đến mức ngộ độc rượu, nữ chính cũng đâu phải đứng ngoài cửa cả đêm!】
【Cô ta giả vờ làm người tốt cái gì chứ? Đúng là giả tạo chết đi được! Không biết xấu hổ!】
【Ờ thì… người qua đường đâu biết ba trăm triệu đó là của nữ chính mà, nói vậy cũng hơi oan cho cô ấy chứ? Cơ duyên trời cho mà, ai lấy được thì là của người đó thôi mà?】
【Bạn trên kia bị ngốc hả? Bạn có hiểu tình hình không vậy? Đây là truyện ngọt sủng! Cơ duyên trong truyện đều là của nữ chính để đẩy tình tiết phát triển! Giờ mới đầu truyện mà cốt truyện đã loạn thế này, còn xem cái gì nữa?】
【Tôi thì lại mong chờ tuyến truyện mới nha, ba người họ mà ở bên nhau cũng không tệ đâu hehehe~】
【Mong chờ cái gì chứ? Tuyến tình cảm của nam nữ chính mà hỏng thì truyện này cũng xong luôn, còn xem cái gì nữa?】
Đừng mắng nữa mà, đừng mắng nữa, đừng mắng nữa…
Đó là ba trăm triệu đó! Vận may như vậy mà rơi trúng đầu mấy người, tôi không tin mấy người lại không thèm lấy!
Hừ, đúng là nói thì dễ.
Ít ra tôi cũng giúp đưa nam chính đi viện, còn trả tiền viện phí cho anh ta nữa, không thì giờ anh ta chắc đã tiêu rồi, mấy người còn ở đây cãi nhau cái gì?
Dòng chữ vẫn đang tranh cãi kịch liệt, nhìn thấy số lượng dòng chữ về đoạn này sắp chạm 99+, thì nam chính cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Đây là đâu vậy?”
Tôi với Kiều Nguyệt đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
Phải công nhận một điều, nam nữ chính tuy nghèo nhưng nhan sắc đúng là cực phẩm.
Không hổ là con ruột của tác giả, gương mặt này rõ là được xây dựng tinh tế hơn hẳn một người qua đường như tôi.
Kiều Nguyệt nắm chặt tay anh ta, rồi như nhận ra gì đó, lập tức buông ra, mặt đỏ bừng nói:
“Cố Minh, anh bị ngộ độc rượu, đây là bệnh viện.”
Cố Minh đưa tay xoa trán, nhẹ nhàng day day, như nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, ánh mắt đầy chờ mong:
“Giang Tuyết đâu? Cô ấy có đến thăm tôi không?”
Trong mắt Kiều Nguyệt thoáng hiện nét tổn thương, cúi đầu xuống.
“Không, em không báo cho cô ấy.”
Cố Minh lộ rõ vẻ thất vọng, cười khổ thở dài:
“Phải rồi… giờ cô ấy đã bám được đại gia, sắp gả vào nhà giàu rồi, còn đâu để ý sống chết của thằng nghèo như tôi nữa chứ.”
“Giờ chắc cô ấy còn mong tôi biến khỏi thế giới này, để khỏi làm phiền cuộc sống phu nhân nhà giàu của cô ấy ấy chứ.”
Kiều Nguyệt mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhẹ giọng an ủi:
“Cố Minh, anh đừng nghĩ nhiều nữa, lo dưỡng bệnh cho khỏe đi, những chuyện khác để sau hẵng tính.”
Ối trời ơi, không ngờ có ngày tôi lại được “mục sở thị” tuyến tình cảm của nam nữ chính thế này.
Nhưng mà nhìn hai người này, một người thì còn nhớ mãi không quên người yêu cũ, một người thì yêu đến chết đi sống lại mà không dám nói ra, đúng là tức chết người.
Tôi chống cằm, mắt đảo một vòng.
“Cười chết mất, người ta không thèm anh nữa rồi, anh còn ở đây làm ra vẻ sống chết thế cho ai xem hả?”
“Anh bạn, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là phấn đấu làm nên sự nghiệp, ba mươi năm sau quay lại rạng rỡ, cho cô ta phải hối hận à?”
7
Dựa vào những gì tôi thu thập được từ các dòng chữ chạy, sau khi sắp xếp lại thì tôi cũng nắm được đại khái cốt truyện gốc của quyển sách này.
Kiều Nguyệt và Cố Minh là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến lớn đều học chung lớp.
Còn Giang Tuyết là bạn cùng phòng đại học của Kiều Nguyệt.
Năm nhất đại học, vào sinh nhật của Kiều Nguyệt, Cố Minh và Giang Tuyết tình cờ để ý đến nhau. Nhưng Giang Tuyết biết Kiều Nguyệt thích Cố Minh, nên vẫn luôn không dám đến với anh.
Mãi đến năm tư, hai người vô tình xảy ra quan hệ, lại bị Kiều Nguyệt bắt gặp, lúc đó mối quan hệ mập mờ mới bị vạch trần.
Kiều Nguyệt cũng là người biết buông bỏ, giữa tình yêu và tình bạn, cô ấy chọn tình bạn, chân thành chúc phúc cho hai người họ, còn giả vờ tỏ ra thoải mái, nói rằng mình đã sớm không còn thích Cố Minh nữa.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, Giang Tuyết luôn ở bên cạnh Cố Minh khởi nghiệp, còn Kiều Nguyệt thì lặng lẽ dốc hết tiền tiết kiệm để giúp Cố Minh, nhưng thất bại hết lần này đến lần khác.
Trong ba năm đó, bên cạnh Giang Tuyết không thiếu các anh chàng tinh anh theo đuổi, nhưng cô ấy đều từ chối.
Nửa năm trước, một cậu ấm nhà giàu bắt đầu theo đuổi cô ấy rất nhiệt tình, ngày nào cũng tặng hoa, quà cáp đủ kiểu.
Những món quà và bất ngờ ấy kéo dài suốt nửa năm.
Một cậu ấm giàu có đẹp trai, lại hết mực cưng chiều cô ấy, so với một Cố Minh tay trắng chưa có sự nghiệp, cuối cùng Giang Tuyết cũng lựa chọn người nhà giàu.
Việc cô ấy ra đi đã khiến Cố Minh bị đả kích nặng nề.
Nhưng Kiều Nguyệt, nhờ vào ba trăm triệu từ cơ duyên trời ban, vẫn luôn ở bên cạnh, âm thầm ủng hộ anh.
Cuối cùng, nửa năm sau Cố Minh khởi nghiệp thành công.
Một năm sau, công ty của anh lên sàn chứng khoán, lúc ấy anh mới nhận ra tình cảm của Kiều Nguyệt.
Hai người kết hôn trước, yêu sau, ngọt ngào hạnh phúc.
Nói về điểm ngược duy nhất trong truyện, chắc là đoạn Giang Tuyết quay về xin tha thứ.
Đúng ngày Kiều Nguyệt phát hiện mình mang thai, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, hiểu lầm rằng Cố Minh vẫn còn tình cảm với Giang Tuyết.
Cô ấy để lại giấy ly hôn rồi xuất ngoại cùng đứa con trong bụng.
Trên đường đi tìm cô ấy, Cố Minh gặp tai nạn xe, mất trí nhớ về khoảng thời gian bên Kiều Nguyệt, chỉ nhớ người mình yêu nhất là Giang Tuyết.
May mà ngay trong ngày tổ chức hôn lễ với Giang Tuyết, anh đột nhiên khôi phục trí nhớ, lập tức bỏ lại Giang Tuyết, sang nước ngoài tìm Kiều Nguyệt và đưa cô về.
Sau đó, anh cũng điều tra ra chuyện Giang Tuyết cố tình nói mấy câu làm Kiều Nguyệt hiểu lầm, còn động tay động chân với xe của anh, muốn hại chết anh để chiếm đoạt tài sản.
Sau cùng là màn trả thù Giang Tuyết thật ngầu, rồi cùng Kiều Nguyệt sống hạnh phúc bên nhau.
Theo lời các dòng chữ, nếu cốt truyện bị sụp đổ, thế giới nhỏ này có thể cũng sẽ bị hỏng luôn.
Đến lúc đó, không biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa.
Vì để giữ cái mạng nhỏ của mình, tôi quyết định phải kéo cốt truyện về lại quỹ đạo.