Trên đường đi thi đại học, tôi bị người ta đẩy xuống sông nên lỡ kỳ thi, lại vì bị cảm lạnh mà dẫn đến khó thụ thai.
Tôi chủ động đề nghị hủy hôn với vị hôn phu – người sắp vào đại học – là Lương Minh Triết,
thế nhưng anh ta lại không đồng ý, thậm chí còn kết hôn với tôi trước khi nhập học.
Sau khi cưới, tôi chăm lo cho cha mẹ chồng, chắt chiu từng đồng để nuôi anh ta ăn học, cuộc sống tuy khổ cực nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện.
Cho đến khi tôi lấy cớ mang tiền cho anh ta, lặn lội đến thăm,
lại phát hiện anh ta đang sống chung với người bạn thân nhất của tôi – Thường Tuyết Dao,
hai người họ giống như một cặp vợ chồng ân ái lâu năm.
Khi tôi chất vấn, Thường Tuyết Dao khóc lóc ấm ức không ngừng.
Lương Minh Triết che chở cho cô ta sau lưng, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nói với tôi:
“Đúng là năm đó vì muốn Tuyết Dao thi đậu đại học, tôi đã thuê người đẩy cô xuống nước, chuyện này là lỗi của tôi.”
“Nhưng tôi cũng đã cưới cô rồi, để cô có được một người chồng là sinh viên đại học, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Sự thật phũ phàng đột ngột ập đến khiến tôi tức đến phát bệnh tim.
Lương Minh Triết do dự đôi chút, nhưng Thường Tuyết Dao lập tức kéo anh ta rời đi, bỏ mặc tôi lại một mình chờ chết.
Khi mở mắt ra lần nữa,
tôi phát hiện mình đã quay trở về ngày trước kỳ thi đại học.
Lần này, tôi đưa thẳng bộ quần áo mà Lương Minh Triết từng tặng tôi cho Thường Tuyết Dao.
“Bộ này tôi mặc hơi rộng, tặng cô đấy, ngày mai cô mặc đi thi đại học nhé.”
1
“Tử Vi, tôi thật lòng hy vọng cậu đừng đi thi đại học nữa, dù cậu là người có hy vọng đậu cao nhất, nhưng dù sao cậu cũng sắp cưới Minh Triết rồi.”
“Hôn nhân và đại học, chắc chắn hôn nhân quan trọng hơn chứ, phụ nữ đi học để làm gì? Nếu tôi có được người đàn ông như anh ấy, tôi nhất định sẽ bỏ thi.”
Bạn thân Thường Tuyết Dao cứ ra vẻ vì tôi mà ân cần khuyên nhủ.
Những lời này, từ khi ba chúng tôi cùng nhau nộp hồ sơ dự thi, tôi đã nghe gần như mỗi ngày. Trước kia tôi chỉ nghĩ cô ta nông cạn, thực lòng nghĩ cho tôi.
Nhưng hiện tại, tôi lại tức giận hơn bao giờ hết!
Vì tôi biết mình đã sống lại, trở về đúng ngày trước kỳ thi đại học.
Chính vào ngày mai, tôi mặc bộ quần áo mới mà Lương Minh Triết tặng, trên đường đi thi, bị một kẻ đội mũ đẩy xuống sông, lỡ một môn thi quan trọng, mất đi cơ hội vào đại học, còn vì bị nhiễm lạnh mà mất khả năng sinh con.
Sau khi tôi không còn là đối thủ cạnh tranh, Thường Tuyết Dao và Lương Minh Triết thuận lợi thi đậu đại học.
Tôi không muốn làm gánh nặng cho Lương Minh Triết, chủ động đề nghị hủy hôn, nhưng anh ta không chỉ không đồng ý mà còn vội vã cưới tôi, khiến tôi cảm động đến mức dốc hết tiền bạc để anh ta học tiếp, còn ở nhà giúp anh ta chăm sóc cha mẹ.
Vì tôi không thể sinh con nên bị cha mẹ chồng khinh thường, chỉ còn cách liên tục cống hiến về tài chính mới có thể miễn cưỡng sống sót trong nhà họ Lương.
Tôi đã nghĩ, đợi khi Lương Minh Triết ổn định rồi, tôi sẽ tiết kiệm tiền để thi lại đại học.
Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là dối trá, người đẩy tôi xuống sông vào ngày mai lại chính là người mà Lương Minh Triết thuê để giúp Thường Tuyết Dao có thêm cơ hội vào đại học.
…
Nhớ lại nỗi tuyệt vọng trước khi chết, nhớ lại sự phản bội từ người tôi yêu và người thân cận nhất, tôi hận không thể bóp chết Thường Tuyết Dao ngay lập tức.
2
Thường Tuyết Dao thấy sắc mặt tôi không tốt, liếc mắt lườm tôi:
“Tử Vi, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu xem Minh Triết đối xử với cậu tốt thế nào.”
“Ngày nào anh ấy cũng chắt bóp, đổi tem vải với người ta chỉ để mua cho cậu bộ quần áo mới, cho cậu mặc đi thi, người đàn ông tốt như thế, cậu còn gì để phàn nàn nữa chứ?”
Tôi cúi mắt, khẽ bật cười khinh bỉ, nhưng không trả lời.
Chỉ với nụ cười đó của tôi cũng đủ khiến Thường Tuyết Dao tức điên:
“Tử Vi, cậu có ý gì đây? Tôi vì tốt cho cậu mà cậu lại tỏ thái độ như vậy sao?”
“Cậu nhất định phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Câu nói đó tôi hoàn toàn không bất ngờ, bởi vì hoàn cảnh gia đình của Thường Tuyết Dao rất khó khăn, còn có một cậu em trai cần chăm lo, cho nên cô ấy luôn tranh thủ “vòi vĩnh” tôi đủ thứ, chẳng cần có lý do.
Mà tôi cũng đã bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt rồi. Tai nạn xảy ra trên đường vào ngày mai, hẳn là do Lương Minh Triết tự sắp đặt, hiện tại Thường Tuyết Dao chắc vẫn chưa biết chuyện này.
Dù sao, nếu cô ta biết, cũng sẽ không kiên trì khuyên tôi đừng đi thi đại học như vậy.
Thế nên tôi thở dài:
“Tiểu Tuyết, cậu hiểu lầm mình rồi, mình chỉ là vì chuyện kỳ thi đại học mà có chút phiền lòng thôi, dù sao mọi người đều nói mình chắc chắn đậu, nếu thi trượt thì thật sự rất mất mặt.”
Thường Tuyết Dao lườm tôi một cái:
“Vậy thì sao? Cậu bực bội là có thể coi lòng tốt của tớ là thứ không đáng à? Còn nổi cáu với tớ ở đây sao?”
Tôi tỏ ra càng thêm áy náy, bối rối hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
“Cậu đừng giận nữa, hay là như vầy đi…”
“Bộ quần áo này là Minh Triết tặng tớ, cậu cầm lấy mặc đi, cậu mặc chắc chắn đẹp hơn tớ, ngày mai cậu mặc đi thi, nhất định sẽ đạt được kết quả tốt.”
Thường Tuyết Dao lập tức vui mừng ra mặt, ôm chặt bộ quần áo vào lòng:
“Vậy mới đúng chứ!”
3
Thấy Thường Tuyết Dao chuẩn bị mang quần áo rời đi, tôi bỗng nhiên ngăn cô ta lại:
“Khoan đã!”
Thường Tuyết Dao nhíu mày:
“Sao thế? Đã tặng rồi còn muốn đòi lại hả? Đã vào tay tớ rồi thì là của tớ, đừng hòng lấy lại.”
Tôi lắc đầu:
“Không phải, tớ chỉ muốn nhắc cậu, ngày mai đừng đi con đường đầu làng, hãy đi đường vòng xa hơn một chút. Tớ nghe các bạn khác nói hình như ở đó có một người bị tâm thần, tớ sợ cậu sẽ gặp chuyện.”
Thường Tuyết Dao gật gù cho qua, miệng còn lẩm bẩm:
“Nói cứ như thật, tâm thần gì chứ? Tớ thấy cậu chẳng qua là không muốn tớ được chú ý thôi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, lại tiếp tục dặn dò:
“À đúng rồi, bộ quần áo này là Minh Triết tặng tớ, cậu đừng nói với anh ấy là tớ đã tặng lại cho cậu, nếu không anh ấy sẽ giận tớ đấy.”
Thường Tuyết Dao vội vã gật đầu lia lịa, sợ tôi lại dài dòng, nhanh chóng ôm bộ quần áo chạy về nhà trong tâm trạng hớn hở.
…
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau. Tôi cố ý mặc bộ quần áo bình thường nhất, còn đội thêm một chiếc mũ, men theo đường vòng thật xa mới đến được điểm thi.
Cho đến khi tôi ngồi xuống và nhận được đề thi, cuối cùng tôi mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, nghiêm túc bắt đầu làm bài.
Tuy tôi là người có khả năng đậu đại học cao nhất, nhưng trước khi đến đây, tôi vẫn hơi lo lắng.
Bởi vì kiếp trước tôi không tham gia kỳ thi này, nên cũng không thể chắc chắn bản thân sẽ làm tốt, nhưng bây giờ tôi yên tâm rồi, bởi vì hầu hết các câu hỏi tôi đều làm được, lần này, tôi nhất định sẽ giành lại suất vào đại học thuộc về mình.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông kết thúc vang lên, tôi cũng nộp bài với sự hài lòng.
Khi tôi nhẹ nhõm định rời khỏi phòng thi về nhà, tôi lại nhìn thấy Lương Minh Triết đang đứng trước cổng trường, liên tục hỏi những người bạn học và bà con đi ngang qua:
“Các bạn có thấy Tuyết Dao đâu không?”
4
Nhìn vẻ mặt lo lắng, dáo dác tìm kiếm của Lương Minh Triết, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Thật ra nghĩ kỹ lại, tuy anh ta là vị hôn phu của tôi, nhưng chưa bao giờ quan tâm tôi như vậy.
Trước kia tôi chỉ nghĩ rằng Lương Minh Triết là người không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng bây giờ ngẫm lại, không phải là anh ta không biết biểu đạt, mà là từ đầu đến cuối, người anh ta quan tâm vốn không phải tôi.
Anh ta đính hôn với tôi, chẳng qua vì tôi là một cô nhi giàu có, không cha không mẹ, anh ta chỉ muốn dựa vào tôi, nhờ tôi nâng đỡ, giúp anh ta bước lên cao mà thôi. Người anh ta thật sự yêu trong lòng luôn luôn chỉ có Thường Tuyết Dao.
Kiếp trước, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, anh ta căn bản không hề đi tìm tôi, mà lập tức dẫn Thường Tuyết Dao đến nhà ăn quốc doanh, dùng chính số tiền mà tôi lén đưa cho anh ta để mời Thường Tuyết Dao ăn “tiệc ăn mừng” sớm.
Phải đến ngày hôm sau, anh ta mới đến thăm tôi trong bệnh viện.
Khi đó, nghe bác sĩ nói tôi suýt chết đuối, hơn nữa vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên bị nhiễm trùng dẫn đến không thể sinh con về sau, gương mặt anh ta mới gắng gượng lộ ra chút vẻ áy náy.
Anh ta dường như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Thường Tuyết Dao liền kéo tay áo anh ta, một chút áy náy còn sót lại cũng lập tức tan biến.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Giống hệt như lần tôi phát bệnh tim, cầu xin anh ta cứu tôi để được sống tiếp, cũng là vẻ mặt đó.
Khi đó, Lương Minh Triết thẳng thừng khóa cửa ngay trước mặt tôi, tôi khóc lóc van xin:
“Xin anh hãy cứu em, em có thể ly hôn, để hai người được ở bên nhau.”
Lương Minh Triết thoáng động lòng, nhưng Thường Tuyết Dao lại kéo tay anh ta, thấp giọng nói:
“Không được, cô ta đang lừa anh đấy, một người chết và một người vợ cũ, dù nhìn kiểu gì thì người chết vẫn tốt hơn!”
“Nếu cô ta đi khắp nơi kể về chuyện kỳ thi đại học trước kia, hay nói em và anh lén lút qua lại, hoặc ép anh trả tiền, anh định làm sao?”
Lương Minh Triết nhìn tôi, rồi lại nhìn Thường Tuyết Dao, cuối cùng anh ta vẫn rút ống quần ra khỏi tay tôi:
“Anh hiểu tính cách em, em sẽ không ngoan ngoãn ly hôn đâu. Anh không thể để Tuyết Dao mạo hiểm, danh tiếng đối với một cô gái, quá quan trọng rồi.”
….
Danh tiếng quan trọng như vậy, lẽ nào mạng sống lại không quan trọng sao?
Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu tránh sang một bên, mãi đến khi Lương Minh Triết rời đi, tôi mới bước ra khỏi phòng thi. Nhưng tôi không về nhà, mà đi thẳng đến bệnh viện.