10
Tôi hơi sững người:
“Sao có thể trách chị được chứ?”
Thường Tuyết Dao gần như sụp đổ:
“Bộ quần áo đó là chị tặng cho em, hơn nữa, người đẩy em xuống sông trước khi ra tay còn gọi tên chị, em đáp lại thì anh ta mới đẩy em xuống!”
“Nếu không phải chị đắc tội với người khác, lại cố tình đưa quần áo của chị cho em, thì làm sao em có thể gặp chuyện được?”
Mẹ Thường Tuyết Dao và mấy người họ hàng hình như cũng bắt đầu hiểu ra chuyện gì, lại quay sang chỉ trích tôi.
【Quả nhiên là lỗi của chị, tôi đã nói rồi, sao chị lại tốt bụng như vậy, một bộ quần áo đẹp và đắt tiền nói tặng là tặng ngay được!】
【Tuyết Dao đã đắc tội gì với chị mà chị lại hại con bé như vậy!】
【Chị có biết Tuyết Dao sau này coi như xong rồi không? Chị thật là độc ác!】
….
Tôi làm ra vẻ oan ức, mãi mới mở miệng:
“Sao lại có thể trách chị được chứ?”
“Thứ nhất, bộ quần áo đó là mới mua, không ai biết đó là của chị. Thứ hai, bộ đồ đó cũng không hẳn là chị cố ý tặng cho em, chính xác hơn là em tự giành lấy từ chị!”
Thường Tuyết Dao tức đến phát điên:
“Chị nói bậy!”
Tôi không tiếp tục tranh cãi, chỉ thở dài:
“Hơn nữa, hôm qua chị đã bảo em đừng đi con đường đó, chị nghe nói bên đó có người tâm thần, sợ em gặp nguy hiểm. Nếu là chị cố ý hại em, thì sao chị lại nhắc nhở em chứ?”
Sắc mặt Thường Tuyết Dao vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng cãi lại:
“Cái người tâm thần ở đầu làng đó đã ở đó mấy năm rồi, mọi người đi qua đó đều không sao cả, chị nhắc như vậy chẳng có chút ý nghĩa gì!”
Tôi cũng không tranh luận thêm, tiếp tục hỏi ngược lại:
“Hơn nữa, người ta gọi tên chị, sao em lại trả lời? Điều đó không hợp lý chút nào!”
“Nếu đúng như lời em nói là chị đắc tội với người khác nên người ta muốn trả thù chị, thì sao họ lại không nhận ra chị?”
“Với lại, chị không cho em đi thi, thì chị được lợi gì chứ? Chị tốt với em như vậy, chẳng lẽ em không biết sao?”
11
Cả phòng bệnh lập tức im lặng, tuy mọi người đều vô lý làm loạn, nhưng cũng bị những câu hỏi của tôi làm cho cứng họng.
Đúng vậy.
Rõ ràng tôi đã bảo Thường Tuyết Dao đừng đi con đường đó, vậy mà cô ta vẫn cố chấp đi. Hơn nữa, người ta gọi tên tôi, sao cô ta lại trả lời? Nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Mọi người không hiểu, nhưng tôi thì hiểu rất rõ.
Thường Tuyết Dao và Lương Minh Triết sớm đã có tình cảm với nhau, để có thể moi sạch tài sản của tôi, hút máu tôi, hai người họ mới nghĩ ra trò để Lương Minh Triết đính hôn với tôi.
Mà tôi – loại “miếng bánh ngọt” như vậy – đi đến đâu cũng được người ta săn đón, trên đường thường xuyên có người gọi tên tôi, muốn làm quen với tôi.
Thường Tuyết Dao vì sợ tôi thay lòng, thường giả làm tôi, vừa để chặn đường tôi kết bạn với người khác, vừa để xem có người nào tốt hơn để cô ta lựa chọn hay không.
Chuyện này tôi sớm đã biết, chỉ là tôi quá tin tưởng cô ta, luôn cho rằng tất cả những gì cô ta làm đều là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng tôi đã nghĩ thông suốt, Lương Minh Triết cũng sẽ nghĩ thông.
Quả nhiên, anh ta lập tức hiểu ra chân tướng:
“Câm miệng!”
“Dù nói thế nào, đây cũng là lỗi của cô, Tuyết Dao thay cô chịu nạn, cô không thấy áy náy thì thôi, còn ở đây già mồm cãi lý?”
“Là vị hôn phu của cô, tôi ra lệnh cho cô phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Cô đã gây ra sai lầm khiến Tuyết Dao không thể vào đại học, vậy cô phải nhường kết quả thi cho Tuyết Dao, để cô ấy đi học thay cô!”
“Còn cô, hãy thay Tuyết Dao gả cho cái gã lang thang kia đi!”
….
Vừa nghe ra cách giải quyết này, cả nhà họ Thường đều cười hớn hở. Tôi không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ thở dài:
“Kẻ gây ra mọi chuyện là người đẩy Tuyết Dao xuống sông!”
“Mọi người yên tâm, tôi đã báo cảnh sát rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra ra là ai làm, để hắn phải chịu trách nhiệm!”
Lương Minh Triết hoảng hốt, vội vàng ngăn cản tôi báo cảnh sát, nhưng đã quá muộn, cảnh sát đã đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
12
Cảnh sát vừa vào phòng, còn chưa kịp mở miệng đã bị đám người nhà họ Thường vây kín, không để ý phải trái, đồng loạt chĩa mũi nhọn vào tôi, nhao nhao mắng mỏ.
【Cảnh sát à, các anh đến đúng lúc lắm, con tiện nhân này hại con gái tôi không thể thi đại học, lại còn làm mất danh dự của con bé.】
【Đúng đó, các anh nhất định phải bắt cô ta bồi thường cho chúng tôi, phải bồi thường bằng tiền thật.】
【Nếu không phải cô ta cố ý đắc tội với người khác, còn đưa quần áo của mình cho Tuyết Dao mặc, thì Tuyết Dao đâu có bị như thế này.】
【Phải cho cô ta đi tù mới được.】
【Phải để cô ta nhường suất đại học cho Tuyết Dao, đây là thứ Tuyết Dao xứng đáng có được.】
…..
Lương Minh Triết liếc tôi một cái, nhỏ giọng nói:
“Cô điên rồi à, sao lại báo cảnh sát, cô báo rồi chẳng phải sẽ bị bại lộ sao?”
Tôi hừ lạnh:
“Anh đã quan tâm Tuyết Dao như vậy, chẳng lẽ lại không muốn biết sự thật sao?”
Lương Minh Triết không cãi lại được tôi, cũng chạy đến nắm tay cảnh sát, chỉ vào tôi mà nói:
“Cảnh sát, tôi là Lương Minh Triết, cũng là thí sinh thi đại học năm nay!”
“Tôi có thể làm chứng, chính là Hàn Vũ Vi cố ý hại người.”
“Cô ta ghen tỵ với Thường Tuyết Dao, nên mới cố tình đưa bộ quần áo tôi tặng cho Tuyết Dao, rồi tự mình đi gây thù chuốc oán, hại Tuyết Dao bị người ta đẩy xuống sông!”
“Chuyện này đã cấu thành tội cố ý giết người, các anh nhất định phải xử lý nghiêm!”
Trong tiếng phụ họa rộn ràng của đám người nhà họ Thường, cảnh sát cuối cùng cũng phất tay, tìm được cơ hội để mở miệng. Nhưng họ không hề hỏi han tình hình vụ án, mà chỉ nhìn Lương Minh Triết rồi nói:
“Cậu là Lương Minh Triết ở làng Lương đúng không?”
Lương Minh Triết ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu:
“Đúng vậy!”
Mấy cảnh sát dường như thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt, chúng tôi đang tìm cậu đấy!”
Nói xong, không để ai kịp phản ứng, họ trực tiếp lấy còng tay ra khống chế Lương Minh Triết ngay tại chỗ.
13
Mọi người hoàn toàn sững sờ, chẳng ai ngờ được sự việc lại đảo ngược như thế này. Ban đầu bọn họ chỉ muốn bắt nạt tôi – kẻ dễ bị bắt nạt – ai ngờ, kẻ đứng sau tất cả lại là người khác.
Sắc mặt Lương Minh Triết liên tục thay đổi, nhưng không thể nói được lời nào, chỉ có thể trừng mắt căm hận nhìn tôi.
Kiếp trước, sau khi tôi tỉnh lại, đã nhận ngay hung tin là bị lỡ kỳ thi và không thể sinh con, lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, đến khi muốn tìm người chịu trách nhiệm thì đã quá muộn.
Cảnh sát cũng không để mọi người kịp phản ứng, lập tức mở miệng giải thích:
“Nhờ Hàn Vũ Vi báo án rất kịp thời, nên chúng tôi đã nhanh chóng điều tra, rất nhanh đã tìm được nhân chứng!”
“Lần theo manh mối, chúng tôi đã tìm được kẻ đẩy người xuống sông, sau khi thẩm vấn, hắn đã thừa nhận hành vi của mình và khai ra kẻ chủ mưu.”
“Kẻ chủ mưu, chính là Lương Minh Triết!”
….
Thường Tuyết Dao lắc đầu liên tục:
“Sao có thể chứ, tôi không tin, tôi và anh ấy không thù không oán, sao anh ấy có thể hại tôi được?”
Tôi cúi đầu không lên tiếng.
Xem ra Thường Tuyết Dao đã quên, người đó trước khi đẩy cô ta xuống đã gọi tên tôi, nên thực ra cô ta chỉ là người chịu nạn thay tôi. Nhưng cô ta không nói, tôi đương nhiên sẽ không nhắc.
Vì chuyện này vốn dĩ nằm trong kế hoạch của tôi.
Dẫn họa sang người khác.
Cảnh sát kiên nhẫn giải thích thêm về lời khai, người nhà họ Thường cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức túm lấy Lương Minh Triết kéo tới kéo lui, đòi anh ta phải chịu trách nhiệm.
Nếu không có cảnh sát ở đó, có lẽ anh ta đã bị đánh cho một trận nhừ tử.
“Lương Minh Triết, chính anh nói đấy, chuyện này chính là tội cố ý giết người, anh rõ ràng biết Tuyết Dao không biết bơi mà còn thuê người làm việc này!”
“Đi theo chúng tôi, hãy khai rõ ràng lý do vì sao anh lại làm vậy!”
14
Khi Lương Minh Triết bị cảnh sát dẫn ra đến cửa, anh ta đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi, níu lấy ống quần tôi:
“Vũ Vi, xin em hãy cứu anh, anh không thể vào tù được!”
“Em học giỏi như vậy, chắc chắn sẽ là thủ khoa, em giúp anh đi, chỉ cần em nói vài lời, phía trên nhất định sẽ cân nhắc!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Chỉ cần em nói, nếu không thả anh ra thì em sẽ không đi học nữa, chắc chắn sẽ có người can thiệp!”
“Anh là vị hôn phu của em mà, em không thể mặc kệ anh được!”
Giờ anh mới nhớ mình là vị hôn phu của tôi sao?
Khi anh thuê người đẩy tôi xuống sông chỉ vì muốn cho Thường Tuyết Dao thêm cơ hội vào đại học, sao anh không nhớ mình là vị hôn phu của tôi?
Khi anh và Thường Tuyết Dao tiêu tiền của tôi như vợ chồng trong trường, sao anh không nhớ mình là vị hôn phu của tôi?
Khi anh tận mắt nhìn tôi phát bệnh tim đau đớn tột cùng, đóng cửa bỏ mặc tôi chờ chết, sao anh không nhớ mình là vị hôn phu của tôi?
Nghĩ đến đây, tôi dốc hết sức, tát cho anh ta một cái thật mạnh:
“Loại người như anh không xứng là vị hôn phu của tôi! Anh thật sự làm tôi ghê tởm!”
Nói xong, tôi rời khỏi bệnh viện trước cả cảnh sát.
….
Tôi không ngờ, cuối cùng Lương Minh Triết vẫn không phải ngồi tù, bởi vì nhà họ Thường đã rút đơn kiện.
Lý do họ rút đơn, là vì Lương Minh Triết – giống như kiếp trước – đã đỗ đại học.
Nhà họ Thường biết rõ, với danh tiếng đã bị hủy hoại, Thường Tuyết Dao chắc chắn không thể lấy được người tốt, nên họ dùng chuyện ngồi tù để ép Lương Minh Triết kết hôn với Thường Tuyết Dao.
Hai người họ tổ chức một đám cưới, nhưng rất ăn ý không mời tôi.
Nghe nói đám cưới cực kỳ sơ sài, dù nhà họ Lương đã dốc hết tiền bạc ra, nhưng toàn bộ số tiền đó đều bị mẹ Thường giữ lại để lo cho việc học và cưới vợ cho em trai của Thường Tuyết Dao sau này, hoàn toàn không chi cho đám cưới hay cuộc sống của hai người họ.
Nhà họ Lương dù bất mãn cũng chỉ biết tức mà không dám lên tiếng, vì nhà họ Thường đang nắm giữ nhược điểm chí mạng của Lương Minh Triết.