Căn phòng rất tối, ngoài khung cửa sổ là biển đen mịt mùng.
Hai người không nhìn rõ mặt nhau, chỉ nghe thấy hơi thở và nhịp tim hòa quyện.
Tôi sợ anh nhận ra giọng mình, cắn chặt môi không dám phát ra tiếng.
Nhưng Chu Diên Doãn không chịu buông tha, cố tình khiến tôi phải lên tiếng.
Cuối cùng tôi không chịu nổi, ôm lấy vai anh khóc nức nở:
“… Anh khốn nạn…”
Anh khẽ cười, hôn lên nước mắt tôi:
“Cuối cùng cũng chịu kêu rồi?”
Mây mưa tạm ngừng, tôi nằm mềm nhũn trong lòng anh, khàn giọng nói:
“Tôi… khát nước…”
Hiếm khi Chu Diên Doãn nghe lời, đứng dậy rót nước cho tôi.
Tôi nhân cơ hội lôi viên thuốc ngủ giấu sẵn dưới gối ra.
Nhân lúc tối om, lén thả vào ly nước anh đưa.
Tôi làm bộ uống trước một ngụm, sau đó quấn lấy cổ anh, hôn lên môi, đưa nước có thuốc sang miệng anh.
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, giữ chặt gáy tôi, đáp lại nụ hôn.
Hết cách.
Anh ta quá khỏe, tôi chỉ còn cách này để tranh thủ thời gian chạy trốn.
Thuốc nhanh chóng có tác dụng.
Hơi thở của Chu Diên Doãn dần đều đặn, mí mắt trĩu nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi cắn răng, nhịn đau toàn thân bò dậy, lặng lẽ thay bộ quần áo dự phòng.
Cuối cùng nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, khóe môi tôi cong lên nụ cười đắc ý.
Xong rồi.
Một tháng sau, tôi cầm tờ kết quả siêu âm thai, thỏa mãn bước ra khỏi bệnh viện.
Trời nắng đẹp, tôi nheo mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Con của mẹ cuối cùng cũng trở về rồi!
Ngay khi có kết quả, tôi lập tức đặt vé máy bay sang New Zealand.
“Tạm biệt nhé, Chu Diên Doãn.”
7
Sân bay quốc tế, người qua lại tấp nập như mắc cửi.
Tôi cầm vé máy bay trong tay, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Đang mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp sau này thì khóe mắt bỗng quét thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trợ lý của Chu Diên Doãn —— Trương Minh.
Anh ta đang đứng trước quầy làm thủ tục, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét khắp đám đông.
Máu trong người tôi lập tức đông cứng.
Sao anh ta lại ở đây?
Tôi vội vàng cúi thấp vành mũ, xoay người trốn vào một cửa hàng miễn thuế.
Qua khe hở giữa các kệ hàng, tôi thấy Trương Minh đang nói chuyện với nhân viên mặt đất.
Chẳng lẽ Chu Diên Doãn đã phát hiện ra người đêm đó là tôi?
Ý nghĩ ấy khiến dạ dày tôi quặn đau.
Không thể nào.
Rõ ràng tôi đã làm rất sạch sẽ.
Sau đêm trên du thuyền, tôi ngoan ngoãn trốn trong căn hộ của mình, đến cả tài khoản mạng xã hội cũng lần lượt xóa hết.
Một tháng nay chưa từng ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó cũng nghe ngóng được chút tin tức.
Ví dụ như đêm đó Dư Thư Dao lén lút đến phòng chính là để bỏ thuốc cho Chu Diên Doãn.
Con nhỏ chết tiệt, lại nghĩ trùng ý với tôi.
May mà tôi ra tay trước.
Sau khi Chu Diên Doãn điều tra ra Dư Thư Dao là người hạ thuốc, lập tức nổi giận.
Không ít dự án hợp tác giữa nhà họ Dư và nhà họ Chu bị đình chỉ.
Nghe nói Dư Vinh Hoa tức đến phát bệnh nằm một chỗ.
Qua cửa kính, Trương Minh dường như có cảm giác, đột ngột quay đầu về phía tôi.
Tôi lập tức ngồi thụp xuống, giả vờ buộc dây giày.
Tiếng tim đập vang dội như muốn xé rách màng nhĩ.
Con à, lần này mẹ không dám đánh cược.
Nếu để Chu Diên Doãn biết tôi giở trò để giữ con, e rằng tôi sẽ “bay màu” ngay lập tức.
Hơn nữa, nhà họ Chu tuyệt đối không cho phép có con riêng ngoài giá thú.
Tôi quyết định dứt khoát, quay người trốn ra cửa bên.
“Đến bến xe liên tỉnh.”
Vừa chui vào taxi, tôi kéo chiếc mũ màu be bắt mắt xuống.
Ba tiếng sau, tôi ngồi trên một chiếc xe khách hướng về thành phố nhỏ ven biển.
Dọc đường tôi đã đổi xe bốn lần, khi xuống ở một thị trấn cảng cá nhỏ thì trời đã tối.
Tôi tìm một nhà trọ nhỏ không bắt mắt để nghỉ.
Hôm sau đón chuyến phà sớm nhất ra đảo San Hô.
San Hô là một hòn đảo du lịch chưa bị thương mại hóa hoàn toàn.
Phong cảnh hữu tình, dân tình thuần hậu, thỉnh thoảng mới có ít khách du lịch ghé thăm.
Nơi không lớn nhưng tiện nghi đầy đủ, có siêu thị, bệnh viện, thậm chí cả quán bar.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ gần ngọn hải đăng.
Bà chủ nhà họ Nguyễn rất nhiệt tình.
Thấy tôi ở một mình, bà giúp tôi dọn dẹp sân vườn sạch sẽ, còn để lại khá nhiều rau.
Tôi cảm ơn rối rít.
“Là hàng xóm với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
Cô gái trẻ như cô ở một mình thật không dễ dàng.”
Nói đến đây mắt bà còn hoe đỏ.
Tôi lặng lẽ dời mắt, cúi đầu chột dạ.
Ra ngoài sống, thân phận là tự mình tạo.
Lúc trò chuyện phiếm, để không lộ sơ hở, tôi đã bịa một câu chuyện tình yêu bi thương đầy nước mắt.
Nào ngờ bịa hăng quá đà.
Thế là ở đảo San Hô, tôi có danh phận —— một quả phụ trẻ sâu tình vừa mất chồng.
Vì gia đình phản đối việc tôi sinh con nên tôi mới một mình đến đây, chỉ để giữ lại giọt máu cuối cùng của người chồng quá cố.
Bà Nguyễn xúc động đến mức ôm tôi khóc một trận.
Tóm lại, tôi hoàn toàn an cư trên đảo San Hô.
Có lẽ do thay đổi môi trường đột ngột, ban đầu tôi ngủ không ngon lắm.
Trong mơ luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm tôi.
Rõ ràng không thấy được biểu cảm, nhưng lại cảm nhận được nỗi đau thấu xương trong đó.
Nửa đêm thỉnh thoảng bị tiếng sóng đánh vào bờ làm tỉnh giấc, có lúc tôi còn không biết mình đang ở đâu.
Mãi đến khi sờ thấy bụng hơi nhô lên, tôi mới tìm lại được cảm giác thật.
Cuộc sống trôi qua yên bình hơn tôi tưởng.
Người dân trên đảo dần quen với “quả phụ” như tôi.
Đi mua rau còn thường xuyên được người ta nhét thêm một nắm rau xanh.
Tôi thuê bà Nguyễn giúp nấu cơm.
Bà lúc nào cũng nói tiếng phổ thông lơ lớ:
“Phụ nữ mang thai phải ăn nhiều cá, con mới thông minh.”
“Vâng ạ.” Tôi mỉm cười đáp lời.
Khi thai được bốn tháng, tôi lần đầu tiên cảm nhận được thai máy rõ rệt.
Lúc ấy đang phơi đồ ngoài sân, đột nhiên có cảm giác như cánh bướm khẽ vỗ trong bụng.
Tôi khựng người tại chỗ, nước mắt bất giác rơi xuống.
Tối hôm đó, tôi lén gửi cho Ninh Nhạc một bức ảnh bụng nhô nhẹ:
【Nó bắt đầu động rồi.】
8
“Tiểu Vãn, con xem cá vược này tươi không này.”
Dì Nguyễn cười tươi, đặt giỏ cá lên kệ bếp:
“Thằng bé nhà họ Tống nhất quyết bắt được để đem cho con đấy, nói là tốt cho thai nhi.”
Tôi nhíu mày.
Tống Lăng là cậu thanh niên hoạt bát nhất trong đám ngư dân ở bến cảng.
Từ sau khi tôi giúp em gái cậu ấy mấy buổi học piano, cậu ta cứ luôn tìm cớ chạy tới nhà tôi.
“Lần sau đừng nhận nữa.” Tôi cất cá vào tủ lạnh.
“Nợ ân tình khó trả.”
Dì Nguyễn cười đầy ẩn ý:
“Thằng bé đó cũng được lắm, nhà có ba chiếc thuyền, lại siêng năng.”
Ánh mắt dì liếc sang cái bụng nhô cao của tôi:
“Sau này đứa nhỏ cũng cần có một người cha chứ.”
“Dì Nguyễn.” Tôi cắt lời, nhét mấy tờ tiền vào túi tạp dề của dì:
“Phiền dì chuyển số tiền này cho Tống Lăng, coi như con mua số cá này.”
Dì Nguyễn mấp máy môi, như còn muốn khuyên thêm.
Tôi giành nói trước:
“Chồng con mới mất được năm tháng. Giờ con chỉ muốn sinh đứa con này, sống yên ổn qua ngày, những chuyện khác… con không nghĩ tới.”
Dì Nguyễn thở dài, cuối cùng cũng cầm tiền rời đi.
Tôi dựa vào cửa tủ lạnh thở phào, tạm thời coi như đã che được chuyện này.
Nhưng mấy tuần tiếp theo, trước cửa nhà tôi liên tục xuất hiện đủ loại đồ ăn.
Một túi đầy tôm nhảy tanh tách, cá mú đỏ hiếm thấy.
Thậm chí còn có mấy loại đồ ăn vặt nhập khẩu, ô mai mát họng, các loại thực phẩm bổ sung cho bà bầu…
Nhưng mỗi lần phát hiện ra, người tặng đồ đã chẳng thấy đâu.
Một hôm, tôi cố ý ra hiên trước nửa tiếng để canh chừng.
Cuối cùng cũng bắt được người.
“Tống Lăng, mang về đi, sau này đừng đưa nữa. Mấy lần trước coi như tôi đã mua rồi.”
Tôi nhét tiền vào tay cậu ta.
Tống Lăng vội vàng từ chối:
“Không lấy tiền đâu. Cô Dư, em chỉ thấy cô tốt bụng, giúp đỡ em gái em rất nhiều, em không có ý gì khác.”
“Mấy con cá thôi mà, ở đảo mình đâu có gì quý giá đâu.”
Tôi vẫn kiên quyết đưa tiền:
“Còn mấy món đồ ăn vặt nhập khẩu từ Đức, với mấy thứ thực phẩm bổ cho bà bầu kia nữa, mấy cái đó không rẻ đâu.”
Cậu ta ngơ ngác:
“Những thứ đó không phải em đưa đâu.”
Không phải cậu ấy?
Tôi cau mày chặt hơn.
Không phải cậu ta thì còn ai?
“Cô Dư, cô có đắc tội với ai không?” Tống Lăng lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu.
Người tôi đắc tội nặng nhất chắc là người đó, nhưng anh ta không thể biết tôi đang ở đây.
Bằng không với tính cách của anh ta, làm sao để yên cho tôi sống nhởn nhơ đến giờ này?
Nhưng lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên.
…