Tôi quay mặt đi:
“Tôi tự mình nghe thấy.”

Anh trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ bật cười:
“Dư Vãn, em đang ghen à?”

Tôi xấu hổ, giận dữ quát:
“Tôi không có!”

“Tôi đâu có thích anh, tôi ghen cái gì chứ!
Chu Diên Doãn, hôm nay tôi nhất định phải rời khỏi đây!”

“Được, được, em đừng kích động.”
Chu Diên Doãn dịu giọng nhượng bộ:
“Em muốn gì cũng được.”

Tôi hít sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Đột nhiên, bụng tôi quặn đau như dao cắt, tôi lập tức gập người lại.

Dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo chân, loang thành một vệt đỏ chói trên sàn tàu.

“Vãn Vãn!”
Mặt Chu Diên Doãn tái mét trong chớp mắt.

Tay tôi yếu ớt bám vào áo anh, rồi trượt xuống.

Tầm nhìn dần mờ đi.

Trong giây phút cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe chính mình thều thào:
“Cứu con… xin anh…”

Một âm thanh chói tai như tiếng phanh xe đột ngột vang lên trong đầu.

“Khụ khụ——”

Mùi xăng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Tôi khó khăn mở mắt, qua lớp kính chắn gió rạn như mạng nhện, bầu trời méo mó hiện ra.

Đây là… hiện trường tai nạn xe?

Bụng tôi đau như xé, máu không ngừng chảy ra từ vết thương.

Cánh cửa xe bị biến dạng ép chặt lấy tôi, mỗi lần thở đều mang theo vị máu tanh.

Tôi đột nhiên nhận ra ——

Đây chính là vụ tai nạn khiến tôi và con cùng mất mạng ở kiếp trước!

Tôi lại trở về giây phút cuối đời ở kiếp trước.

Nỗi sợ như nước đá tràn khắp huyết quản.

Tôi cố gắng mở cửa xe, nhưng cơ thể ngày càng nặng nề.

Trong tầm nhìn mờ nhòe, tôi nhìn thấy Chu Diên Doãn qua lớp kính nhuốm máu.

Anh ta dường như vừa vội vã chạy đến từ cuộc họp, đến vest cũng chưa kịp thay.

Nhưng giờ đang vật lộn dữ dội với kẻ bắt cóc tôi, quần áo lấm lem, bẩn thỉu.

Anh ấy… sao lại ở đây?

Đầu tôi như muốn nổ tung.

Hơi thở đứt quãng, cảm nhận rõ rệt sự sống đang dần rời bỏ cơ thể.

Áo Chu Diên Doãn đã thấm đầy máu, nhưng anh vẫn cố gắng khống chế cổ tay kẻ bắt cóc, không chịu buông.

Hai người giằng co trên nền đất bùn lầy.

“Cẩn thận… bên trái…”

Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.

Tên bắt cóc bỗng nổi điên, vung dao đâm thẳng vào ngực trái Chu Diên Doãn.

Anh rên khẽ, lảo đảo lùi lại.

Nhưng tay vẫn kiên quyết ghì chặt đối phương, không nhả ra.

Máu từ ngực anh loang khắp vạt áo.

Nước mắt tôi không biết đã rơi từ khi nào, tầm nhìn càng lúc càng mờ.

Chu Diên Doãn bất ngờ quay đầu nhìn tôi.

Qua ô cửa kính vỡ nát, ánh mắt anh vốn luôn bình tĩnh giờ đây tràn ngập nỗi hoảng loạn chưa từng có.

Bóng tối từ bốn phía cuồn cuộn ập đến.

Ý thức tôi như cát trong đồng hồ cát, từng chút từng chút rơi rụng.

Và rồi —

Thế giới chìm vào tĩnh lặng.

13

Tôi chợt mở bừng mắt, ánh đèn huỳnh quang chói lòa khiến mắt tôi nhòe đi.

“Vãn Vãn!”
Giọng Chu Diên Doãn khàn đặc, gần như nghẹn lại:
“Em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”

Tôi mơ hồ chớp chớp mắt, tầm nhìn dần rõ nét.

Đây là bệnh viện?

Tôi… đã quay lại rồi?

Tay Chu Diên Doãn siết chặt lấy tay tôi, trong mắt anh đỏ ngầu tơ máu, cằm còn lởm chởm râu xanh.

“Nước…”
Cổ họng tôi khô khốc như bị giấy nhám cọ xát.

Anh lập tức bưng cốc nước, cẩn thận đưa ống hút đến bên môi tôi.

Nước ấm dịu mát thấm xuống cổ họng nóng rát, tôi mới có cảm giác mình thật sự còn sống.

“Con đâu rồi?”
Tôi nhìn xuống bụng đã xẹp, hoảng hốt hỏi:
“Con của em đâu?”

Chu Diên Doãn nhẹ nhàng ấn vai tôi trấn an:
“Con không sao, đã chào đời rồi. Nhưng vì sinh non nên vẫn đang trong lồng ấp.”

Nghe vậy, dây thần kinh đang căng cứng của tôi rốt cuộc cũng thả lỏng.

Trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Tôi nhìn gương mặt mệt mỏi của Chu Diên Doãn, chợt mở miệng:
“Chu Diên Doãn, cởi áo ra.”

“Vãn Vãn——”
Đầu tai anh đỏ bừng, giọng khàn khàn:
“Đây là bệnh viện… Chờ em xuất viện rồi, muốn nhìn thế nào anh đều chiều, được không?”

Nhưng tôi lại hiếm khi cố chấp:
“Ngay bây giờ. Cởi ra.”

Chu Diên Doãn không làm gì được tôi, đành chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.

Vết sẹo dữ tợn nơi ngực trái lập tức đập vào mắt.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy vết sẹo đó.

Chỉ cần sâu thêm một chút nữa là xuyên tim rồi.

Tim tôi co thắt lại, đầu ngón tay run run khẽ chạm vào vết sẹo lồi lên ấy, giọng cũng run theo:
“Có đau không?”

Anh lắc đầu.

Làm sao mà không đau được?

Tôi tận mắt nhìn thấy con dao ấy đâm thẳng vào ngực anh, máu lập tức nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng.

Nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn rơi, làm mờ đi tầm nhìn.

“Chu Diên Doãn, buổi tiệc hôm đó em vô tình ngã vào lòng anh… Thật ra không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, đúng không?”

Tôi nghẹn ngào:
“Hoặc nói thẳng ra, anh đã mang ký ức trọng sinh, đúng không?”

Con ngươi Chu Diên Doãn đột nhiên co rút.

“… Đúng.”
Anh siết tôi vào lòng:
“Dư Vãn, anh đã đợi em rất lâu rồi.”

Tôi vùi mặt vào hõm cổ anh:
“Thời gian em hôn mê, em đã mơ một giấc mơ.”

“Thấy gì vậy?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi.

Tôi hé môi, nước mắt đã rơi xuống trước:
“Em mơ thấy… vụ tai nạn xe ở kiếp trước.”

“Em thấy anh vì cứu em… bị đâm một nhát…”

Hơi thở Chu Diên Doãn lập tức dồn dập, vòng tay càng siết chặt tôi hơn:
“Không sao rồi.”

“Kiếp trước… lúc anh đến thì đã muộn.”
Yết hầu anh khẽ động, giọng nghẹn ngào nén chặt đau thương:
“Chỉ có thể trơ mắt nhìn em…”

“May mà… chúng ta còn có cơ hội làm lại lần nữa.”

Rất nhiều khúc mắc trong lòng tôi chợt được hóa giải.

Thì ra việc anh khăng khăng giữ tôi lại trên đảo, không cho tôi rời nửa bước ——
Không phải để giam giữ tôi.

{Đọc full tại page ” Vân Hạ Tương Tư”}

Mà là muốn… cứu tôi.

“Vì sao không nói cho em biết sớm?”

“Anh không chắc em cũng mang ký ức trọng sinh.”
Giọng Chu Diên Doãn khàn khàn:
“Anh sợ nếu có bất kỳ hành động nào khác với kiếp trước, sẽ thay đổi quỹ đạo của cốt truyện.”

Yết hầu Chu Diên Doãn khẽ chuyển động:
“Anh nhất định phải đảm bảo mọi chuyện diễn ra đúng theo dòng thời gian kiếp trước, thì mới có thể… kịp thời xuất hiện bên em vào thời khắc quan trọng.”

“Chỉ khi tận mắt thấy em bình an vượt qua cái thời điểm ấy, anh mới yên tâm.”

Tim tôi khẽ run lên.

Thì ra người luôn ung dung, tính toán hơn người trong thương trường như Chu Diên Doãn, cũng có lúc lo được lo mất thế này.

“Vậy… anh có biết ai là người muốn giết em không?”

Đây là điều kiếp trước tôi vẫn không thể hiểu rõ.

Tôi từng nghi ngờ Dư Thư Dao, cũng từng nghi ngờ Dư Vinh Hoa.

Nhưng cuối cùng không còn cơ hội để xác minh.

Ánh mắt Chu Diên Doãn bỗng chốc lạnh lẽo:
“Là chú hai của anh.”

“Hắn không biết nghe từ đâu chuyện em mang thai con của anh, muốn lấy đó làm đòn uy hiếp để buộc anh nhường cổ phần.”

Cả người tôi lạnh toát.

Kiếp trước, đến tận lúc chết tôi cũng không hiểu vì sao mình lại bị bắt cóc.

Thì ra… tôi đã vô tình bị cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ của nhà họ Chu.

“Vậy bây giờ chú hai anh thì sao?”

“Anh đã cho người đưa hắn ra nước ngoài rồi, sẽ có người ‘chăm sóc’ kỹ càng.”
Chu Diên Doãn hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng dịu dàng nhưng chứa đầy sát khí:
“Kiếp này, sẽ không ai có thể động đến em và con nữa.”

Cô ta thì trong sáng yếu đuối, còn tôi thì hèn hạ độc ác.

Bất chợt tôi nhớ ra chuyện vẫn nghẹn mãi trong lòng.

Túm chặt lấy cổ áo anh:
“Chuyện hôn nhân liên minh kia…”

Chu Diên Doãn bất ngờ bật cười khẽ, véo nhẹ má tôi:
“Sao không chịu hỏi anh? Nghe được mấy câu lẻ tẻ đã vội quy kết tội cho anh à?”

“Mẹ anh chỉ tiện miệng nói một câu, anh đã từ chối ngay tại chỗ.”

“Cả đời này, người anh muốn cưới… chỉ có mình em.”

Nhớ lại chuyện mình vừa khóc vừa làm loạn, còn giận dỗi chiến tranh lạnh với anh, tôi lập tức thấy mất mặt, nhỏ giọng chống chế:
“Lúc đó… do hoóc-môn thai kỳ ảnh hưởng thôi.”

“Là anh sai.”
Anh lập tức nhận lỗi:
“Không kịp nhận ra em bất an. Cô Dư, có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi quay mặt đi, hừ nhẹ:
“Còn phải xem biểu hiện sau này của anh.”

“Dư Vãn.”
Chu Diên Doãn bỗng nghiêm túc gọi cả tên tôi:
“Kiếp trước chưa kịp nói với em… có lẽ ngay từ lần đầu gặp, anh đã động lòng rồi.”

Tôi nghịch ngón tay mân mê họa tiết chìm trên áo anh:
“Nhưng lúc đó hai chúng ta đều bị bỏ thuốc, thần trí không tỉnh táo, anh còn nhớ sao?”

“Đương nhiên là nhớ.
Từng khoảnh khắc có liên quan đến em, anh đều nhớ rõ.”

Môi anh ấm áp in lên giữa trán tôi, giọng anh mang theo chờ mong cẩn thận:
“Giờ con cũng chào đời rồi… có thể cho anh một danh phận chưa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng bật cười:
“Chu Diên Doãn.”

“Nếu em không thích anh, sao có thể cam lòng ở lại bên anh lâu như vậy?”

Anh sững người, ánh mắt dần tràn ngập niềm vui cuồng nhiệt.

Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng liền phủ xuống.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.

Trong nụ hôn mang theo mùi thuốc khử trùng ấy, tôi nếm được vị mặn của nước mắt.

Ngoài cửa sổ, nắng xuân đầu mùa rải từng vệt vàng óng qua lớp kính.

Từ xa, tiếng khóc non nớt của em bé vang lên, trong trẻo và đầy hy vọng.

Trải qua bao kiếp nạn, cuối cùng chúng tôi cũng có thể nắm lấy vận mệnh của chính mình.

[Hoàn]