Sau khi ông chủ lạnh lùng cấm dục của tôi phá sản, anh ấy mắt đỏ hoe, khóc lóc cầu xin tôi bao dưỡng anh.
 Tôi mềm lòng, móc từ số tiền tiết kiệm vốn chẳng được bao nhiêu ra một trăm năm mươi tệ làm phí bao dưỡng.
Nhưng anh ấy chẳng hề ngoan chút nào.
Tôi bảo anh ôm tôi, anh lại hôn tôi.
Tôi bảo anh hôn tôi, anh lại làm ra mấy chuyện còn xấu hổ hơn.
Tôi cứ tưởng anh đang cố gắng lấy lòng tôi để đòi thêm tiền.
Cho đến một ngày, tôi tình cờ bắt gặp anh đang ngồi trong văn phòng tổng tài ở công ty mới của tôi, nghiêm mặt quở trách sếp trực tiếp của tôi:
“Về sau, mấy dự án hai trăm triệu không cần gửi tôi phê duyệt nữa.”
Nói xong, anh ấy lập tức thay đổi sắc mặt, cười toe toét: “Hôm nay xin vợ được hai mươi tệ tiền tiêu vặt, có hơi nhiều không nhỉ?”
Tôi: ???

1
 Tôi lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Không biết vì mệt quá nên hoa mắt hay sao.
Tôi lại nhìn thấy ông chủ cũ biến mất một tuần nay đang ngồi co ro trước cửa nhà tôi.
“Phương Niệm.”
Thấy tôi, Kỳ Hằng chống tay lên tường lảo đảo đứng dậy.
Ồ, không phải ảo giác.
Trên đường đi tới gần anh, ánh mắt tôi đã quét qua người anh mấy lượt.
Áo anh nhăn nhúm, ống tay rách mấy lỗ, còn đang rỉ máu.
Trán cũng bị trầy xước.
Cả người trông tơi tả, thảm thương vô cùng.
Một tuần trước, Kỳ Hằng đột ngột tuyên bố công ty phá sản.
Giờ đây, có lẽ anh đã bị nợ nần bủa vây, đến mức sinh hoạt cơ bản cũng thành vấn đề.
Tôi lờ mờ đoán ra lý do anh đến tìm tôi.
Nếu Kỳ Hằng là loại sếp bóc lột nhân viên, tôi đã chẳng ngần ngại đuổi anh đi.
Nhưng ngược lại, dù công ty phá sản, anh vẫn chi trả đầy đủ tiền bồi thường cho nhân viên.
Nên nếu giờ anh thực sự cần giúp đỡ, tôi sẽ không làm ngơ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Kỳ Hằng cúi đầu, dáng vẻ rụt rè.
“Cô có thể bao dưỡng tôi không?”
Tôi nhìn quanh một vòng, thấy trên lầu và ngoài đường không có người thứ ba.
Bèn đưa tay chỉ vào mình, mặt đầy nghi hoặc.
“Tôi á?”
Tôi chẳng có tiền mà lại đi bao dưỡng người vừa phá sản sao?
Kỳ Hằng lập tức tiếp lời tôi, sợ chỉ cần chậm một giây là tôi sẽ từ chối.
“Mỗi ngày chỉ cần năm tệ, một tệ cũng được.”
“Với lại tôi có thể làm bất cứ việc gì.”
Năm tệ một ngày, một tháng mới có một trăm năm mươi tệ.
Bạn thân tôi bao dưỡng trai đẹp nửa tháng đã mất mười lăm nghìn, mà nhan sắc còn không bằng Kỳ Hằng.
Tôi bắt đầu thấy hơi động lòng.
Lúc tôi còn đang do dự, vành mắt anh đã đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
“Nếu cô không cần tôi cũng không sao, tôi sẽ tiếp tục ngủ tạm ở ghế đá công viên, chỉ là nếu bị chủ nợ tìm thấy thì tôi…”
Tôi tự động tưởng tượng tiếp… đúng là khá thê thảm thật.
Mềm lòng, tôi bật thốt:
“Vào nhà đi.”

2
 Tôi là người đàng hoàng.
Tuyệt đối không phải vì bị sắc đẹp dụ dỗ.
Mà là… tôi thực sự có chuyện cần anh giúp.
Chuyện sống còn luôn.
Sau khi công ty anh phá sản, tôi mất nguồn thu nhập.
Ở thành phố tấc đất tấc vàng, tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống, chi tiêu tối thiểu mỗi tháng là hai nghìn.
Tiền tiết kiệm của tôi chưa chắc trụ nổi ba tháng.
Hơn trăm bộ hồ sơ xin việc gửi đi đều rơi vào im lặng.
Kỳ Hằng từng là ông chủ, chắc hẳn biết cách viết hồ sơ thế nào mới ấn tượng.
Tôi dò hỏi thử: “Thật sự là… cái gì anh cũng làm được à?”
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn làm…”
Chưa kịp nói xong chữ “hồ sơ”, thì điện thoại reo.
Vừa kết nối, giọng nữ nhẹ nhàng nói một tràng dài.
Mà tôi chẳng nghe được chữ nào, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến công việc.
“Chị ơi, chỗ chị còn tuyển tiếp thị không? Em học ngành luật.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Chắc bệnh viện tâm thần còn thiếu người đấy, em thử đến đó xem sao.”
“Vâng, em cảm ơn ạ.”
Thời buổi này vẫn còn nhiều người tốt, chị ấy còn giới thiệu cho tôi một chỗ tôi chưa từng nghĩ đến.
Tắt máy, tôi quay đầu nhìn Kỳ Hằng.
Không hiểu sao, mặt anh đỏ đến tận mang tai, ánh mắt lảng tránh, trông vô cùng bối rối.
“Tôi… tôi đi tắm trước đã.”
Làm hồ sơ thì có gì lâu đâu.
Anh làm nhanh, tôi còn nộp hồ sơ nhanh.
Giờ mới bảy giờ tối, còn lâu mới đến giờ ngủ.
Ngủ rồi tắm cũng được.
Tính toán mọi mặt, làm hồ sơ trước vẫn hợp lý hơn.
Tôi đề nghị: “Hay là làm xong rồi tắm?”
Đôi mắt đen của anh lướt qua vẻ lúng túng và giận dỗi.
Y như một… cậu chồng nhỏ đang bị trêu chọc vậy.
“Dù có gấp cũng phải tắm trước, không tắm sẽ bẩn.”
Nhưng chiếc máy tính của tôi đã cùng tôi bôn ba bốn năm nay, người có bẩn cũng không bẩn bằng nó đâu.
Không cần vì cái máy mà đi tắm.
“Thật ra… tôi không chê anh bẩn đâu.”
Anh kiên quyết: “Không được, sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm.”
Làm một cái hồ sơ mà cũng phải quan tâm đến trải nghiệm.
Quả nhiên là người từng làm sếp, suy nghĩ thật chu đáo.

3
 Sau khi Kỳ Hằng bước vào phòng tắm,
Tôi mở máy tính ra, bối rối nhìn chằm chằm vào bản hồ sơ xin việc.
Rốt cuộc là sai ở đâu, mà chẳng công ty nào muốn nhận tôi?

Không biết đã bao lâu trôi qua.
Cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Tôi lập tức quay đầu lại, muốn Kỳ Hằng nhanh chóng giúp tôi chỉnh sửa hồ sơ.
Kết quả, tôi sững người.

Chỉ thấy anh quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quanh eo.
Mái tóc hơi xoăn còn ướt đẫm dính lên trán, những giọt nước trượt từ cổ xuống hõm xương quai xanh.
Dưới xương quai xanh là cơ ngực, cơ bụng và đường nhân ngư rắn chắc, tất cả đều phô bày rõ ràng.

Nhận ra ánh mắt mình có phần “quá đáng”, tôi vội vàng quay mặt đi,
Chuyển ánh nhìn trở lại màn hình máy tính.
“Chúng ta bắt đầu thôi.”

Kỳ Hằng đặt tay lên khăn tắm, giọng khàn khàn: “Bắt đầu luôn ở phòng khách sao?”

Tôi không hiểu, làm một bản hồ sơ mà cũng cần chọn phong thủy?
Nhưng tôi thật sự đang rất gấp, chậm một phút là chậm nộp một hồ sơ.
“Anh muốn làm ở đâu thì làm, bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ hay ngoài cầu thang cũng được, miễn là làm ngay bây giờ.”

Không ngờ Kỳ Hằng bỗng dưng đờ mặt, hít sâu một hơi, cúi mắt xuống như thể đang che giấu cảm xúc gì đó.
“Những nơi đó… em từng làm cùng người khác rồi à?”

Tôi chẳng hiểu câu nào trong số đó, nhưng vẫn trả lời rất đàng hoàng.
Tôi đúng là người tốt thật sự.
“Chưa, đây là lần đầu tiên.”

Thật sự là lần đầu.
Công việc đầu tiên của tôi là do giáo sư giới thiệu lúc còn học cao học.
Thầy nói sư huynh hơn tôi ba khóa mở công ty, tuy quy mô nhỏ nhưng rất có tiềm năng,
Đang cần một trợ lý.
Chỉ là vị sư huynh đó tính tình nghiêm khắc, đã mắng cho hơn chục trợ lý phải nghỉ việc.
Mà tôi thì… vừa thiếu đầu óc vừa thiếu tiền, rất phù hợp để làm ứng viên.

Không sai, sư huynh ấy chính là Kỳ Hằng.
Tính ra tôi đã làm trợ lý cho anh suốt bốn năm.
Từng thấy anh lúc phong độ ngời ngời, cũng từng thấy anh lúc suy sụp thảm hại.
Nhưng chưa bao giờ thấy anh dây dưa vì chuyện nhỏ như viết hồ sơ thế này.

Tôi sốt ruột, đưa thẳng máy tính cho anh:
“Giúp em làm một bản hồ sơ, hoặc xem có chỗ nào cần sửa.”

Anh sững người tại chỗ, cắn môi không nói, đưa tay xoa trán rồi khẽ cười khổ.
Một lúc sau mới cố nặn ra hai chữ:
“Chỉ thế thôi?”

Tôi nhíu mày không hiểu: “Chứ còn gì nữa?”

Kỳ Hằng há miệng, lại không thốt nên lời.
Gương mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi.
Anh lặng lẽ đi lấy một bộ đồ ngủ lụa bóng từ chiếc vali cũ kỹ, rồi quay trở vào phòng tắm.

Lúc đi ra, anh đã ăn mặc kín đáo chỉnh tề.

4
 Kỳ Hằng nhận lấy máy tính của tôi, chỉ mới nhìn hai giây đã bắt đầu thao tác.
Ngón tay thon dài gõ phím liên tục, thi thoảng lại dùng chuột để điều chỉnh.
Chỉ vài cái click, hồ sơ của tôi đã trở nên rõ ràng, gọn gàng hơn hẳn.

Thấy anh chăm chú như thế, tôi hơi ngẩn người.
Cảm giác như quay lại thời công ty chưa phá sản, anh vẫn là Tổng giám đốc Kỳ lạnh lùng cao quý, quyết đoán dứt khoát.

“Em không thể cho mình nghỉ một chút à?”
Giọng nói của Kỳ Hằng kéo tôi về hiện tại.