3
Mục Thanh Ca sai người gửi cho tôi không ít dược liệu và đồ bồi bổ.
Vết thương trên trán tôi đã đóng vảy.
Mỗi lần thay thuốc, tôi lại bất giác nhớ đến vành tai đỏ bừng của cô ấy hôm đó, trong lòng dâng lên chút ấm áp.
Hôm nay, tôi bước vào một cửa hàng đồ cao cấp.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hứa Minh Dã:
“Chị Nguyệt Ninh, mấy bộ vest này em đều rất thích!”
Vừa nói, ngón tay anh ta vừa thản nhiên vuốt ve khuy tay áo, ánh mắt thì thỉnh thoảng liếc về mấy bộ đắt nhất.
Giọng Phương Nguyệt Ninh cưng chiều:
“Thích thì mua hết đi, cứ tính vào tài khoản của Cố Tranh.”
Tôi lạnh lùng đẩy cửa bước vào.
Thấy tôi, Phương Nguyệt Ninh chẳng những không chột dạ, ngược lại còn hếch cằm lên:
“Lần trước anh đẩy Minh Dã bị thương, mấy cái này coi như bồi thường.”
Hứa Minh Dã bỗng nhìn chằm chằm chiếc áo khoác gió trên người tôi, mắt sáng lên:
“Nguyệt Ninh, em cũng muốn chiếc này của Cố thiếu.”
Nhân viên cửa hàng lộ vẻ khó xử:
“Xin lỗi, chiếc này là phiên bản giới hạn, Cố thiếu đã đặt trước từ nửa năm trước.”
Hứa Minh Dã lập tức cúi đầu, giọng u buồn:
“Thôi vậy… thân phận như em, làm sao xứng mặc đồ đắt như thế chứ…”
Vừa nói, ngón tay vô thức ấn vào bắp chân trái — chỗ “vô tình” bị thương ở phòng tranh lần trước.
Phương Nguyệt Ninh lập tức đau lòng, quay đầu ra lệnh cho tôi:
“Cố Tranh, trong tủ quần áo của anh còn bao nhiêu đồ, chiếc này nhường cho Minh Dã đi.”
Tôi cười lạnh:
“Dựa vào đâu?”
“Coi như bồi thường.” Giọng cô ta hạ thấp:
“Lần trước ở phòng tranh, anh đẩy cậu ấy đau cả nửa tháng.”
Tôi đang định phản bác, Hứa Minh Dã bỗng rên khẽ một tiếng.
Phương Nguyệt Ninh vội đỡ lấy anh ta:
“Sao vậy? Lại đau à?”
“Không sao…” Anh ta yếu ớt lắc đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Phương Nguyệt Ninh lập tức trở nên lạnh lùng:
“Cố Tranh, giao áo cho cậu ấy.”
Tôi lạnh giọng ra lệnh với hai vệ sĩ ngoài cửa:
“Đuổi hai người này ra ngoài.”
Nhưng hai vệ sĩ lại do dự khuyên nhủ:
“Cố thiếu, sau này ngài cũng phải liên hôn với tiểu thư Phương gia, nên nghe cô ấy một chút…”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt Phương Nguyệt Ninh lóe lên, hai vệ sĩ lập tức bẻ ngược tay tôi, ấn tôi xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo!
“Cởi áo ra cho tôi!” Giọng Phương Nguyệt Ninh vang lên từ trên đầu.
Nhân viên cửa hàng không dám động.
Phương Nguyệt Ninh cười lạnh:
“Anh ta theo đuổi tôi bao năm, sau này cưới về, chẳng phải tôi nói sao thì là vậy?”
Nhân viên cửa hàng run rẩy tiến tới, cởi khuy áo khoác của tôi.
Khi áo bị giật xuống, tôi siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Phương Nguyệt Ninh khoác áo lên vai Hứa Minh Dã, giọng dịu dàng:
“Minh Dã, em mặc còn đẹp hơn anh ta.”
Hứa Minh Dã mím môi:
“Nhưng làm vậy có được không… Cố thiếu có giận không?”
Phương Nguyệt Ninh đột nhiên rút điện thoại ra, chĩa vào tôi đang lôi thôi chụp liên tục mấy tấm:
“Cố Tranh, dám gây phiền cho Minh Dã, tôi sẽ cho cả mạng xem anh thành ra thế nào.”
“Phương Nguyệt Ninh.” Tôi nhìn chằm chằm cô ta, giọng lạnh băng:
“Cô thật ghê tởm.”
Ký ức kiếp trước lại trào lên, gương mặt đê tiện ấy lồng vào cảnh trước mắt.
Nhân viên cửa hàng không đành lòng, đưa cho tôi một chiếc áo khoác.
Tôi khoác lên người, đẩy cửa bỏ đi.
Cha tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, giận dữ đập vỡ chén trà:
“Con gái nhà họ Phương dám đối xử với con như vậy?! Ta phải đi tìm nhà họ Phương tính sổ!”
“Bố, đừng vội.” Tôi lau mồ hôi trên trán:
“Con có cách xử lý bọn chúng. Trước tiên xử lý mấy kẻ phản bội bên mình đã.”
Một tuần trước ngày cưới, tôi một mình tới nghĩa trang.
“Mẹ, kiếp này con sẽ không lặp lại sai lầm nữa.”
Bỗng điện thoại rung lên.
Ngân hàng gửi thông báo khẩn:
Quỹ tín thác 50 triệu dưới danh nghĩa tôi đã bị rút sạch.
4
Tôi lập tức gọi điện cho trợ lý.
“Tiên sinh, có người giả mạo chữ ký của ngài để chuyển toàn bộ số tiền này!”
Hai mươi phút sau, tôi lao thẳng vào studio mới mở của Hứa Minh Dã.
“Phương Nguyệt Ninh!” Giọng tôi vang lên khiến cả không gian lập tức im bặt.
“Ai cho cô động vào quỹ tín thác của tôi?”
Cô ta thong thả quay người lại:
“Cố Tranh, anh hết lần này tới lần khác bắt nạt Minh Dã, coi như số tiền này là tiền bồi thường.”
Cô ta cố ý nâng cao giọng:
“Dù sao cưới xong cũng là tài sản chung, đừng có nhỏ nhen thế.”
Ngực tôi phập phồng dữ dội, trước mắt tối sầm từng cơn.
Đúng lúc ấy, trên cổ tay Hứa Minh Dã lóe lên một tia sáng quen thuộc.
Đó là chiếc nhẫn ngọc bích của mẹ tôi — di vật mẹ yêu quý nhất, tôi đã cất trong két bảo hiểm ngân hàng!
Tôi lập tức túm chặt cổ tay Hứa Minh Dã:
“Tháo nhẫn ra!”
Hứa Minh Dã mắt đỏ hoe, vội trốn sau lưng Phương Nguyệt Ninh.
Phương Nguyệt Ninh sốt ruột nói:
“Chỉ là một cái nhẫn cũ thôi mà…”
“Tôi bảo tháo ra!” Tôi lao tới giật mạnh.
Trong lúc giằng co, nhẫn rơi xuống nền đá cẩm thạch, “choang” một tiếng, nứt một đường nhỏ.
“Bốp!”
Tôi giơ tay tát thẳng một cái vào mặt Hứa Minh Dã.
Hứa Minh Dã ôm mặt, Phương Nguyệt Ninh tức điên đẩy tôi:
“Anh điên rồi à?!”
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng cô ta.
Bị ánh mắt tôi dọa cho lùi nửa bước, giọng cô ta bất giác yếu đi:
“C-chẳng phải chỉ là cái nhẫn thôi sao… có cần nổi giận vậy không…”
Tôi từ từ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay run rẩy nhặt lấy chiếc nhẫn.
Về đến xe, bàn tay nắm nhẫn siết chặt đến nổi gân xanh.
Mở điện thoại, thấy tin tức đang nổ tung.
#Thiếu gia nhà giàu bị lột đồ trước đám đông#
Trong ảnh, tôi ăn mặc xộc xệch, còn Hứa Minh Dã thì khoác chiếc áo khoác của tôi, dựa vào vai Phương Nguyệt Ninh.
Dòng chú thích:
“Có những thứ cướp được, cuối cùng vẫn không phải của mình.”
Tôi tắt điện thoại.
Câu này cũng dành cho hắn, cướp được thì sao, cuối cùng vẫn không thuộc về hắn.
Dư luận trên mạng ngập tràn, lời lẽ khó nghe như dao đâm vào tim.
“Thiếu gia nhà họ Cố đúng là không có cốt khí, bị vị hôn thê dắt mũi đến mức này!”
“Nhìn cái bộ dạng nhu nhược đó, bị người ta đè đầu cưỡi cổ cũng đáng!”
Khi gọi cho trợ lý, giọng tôi lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Dọn sạch tất cả bài đăng trên mạng. Còn nữa, tôi muốn số tiền đó về đủ từng xu. Không kể giá nào, không từ thủ đoạn nào. Nếu ngân hàng dám chối, cứ để họ chờ đơn kiện. Nếu có ai cản trở…”
Tôi cười lạnh:
“Để họ nghĩ thử xem hậu quả của việc đắc tội nhà họ Cố là gì.”
Sáng ngày cưới, Phương Nguyệt Ninh gọi điện đến.
“A Tranh…” Giọng cô ta vừa chắc chắn vừa ngạo mạn:
“Hôm đó chuyện cái nhẫn làm Minh Dã sợ đến phát hoảng. Bây giờ tâm trạng cậu ấy rất bất ổn, bác sĩ dặn phải đặc biệt chú ý!”
Tôi đứng trong phòng thay đồ chỉnh lại khuy áo, trong gương phản chiếu nụ cười lạnh nơi khóe môi:
“Nên cô mới đăng ảnh tôi lên mạng để hả giận cho người tình nhỏ của mình?”
Cô ta hừ lạnh:
“Đừng quên dự án mỏ nhà anh vẫn cần nhà tôi giúp chạy chọt. Ngoài tôi ra, ai giúp nổi nhà anh?”
Tôi thong thả điều chỉnh cà vạt, ngón tay gõ nhẹ lên tủ:
“Thế này đi,” cô ta nói giọng ban phát:
“Anh chuyển 50% cổ phần đứng tên mình cho Minh Dã, coi như quà cưới cho tôi.”
Cô ta bật cười:
“Dù sao kết hôn xong, của tôi cũng là của anh mà.”
Bên kia, Hứa Minh Dã ngọt ngào gọi:
“Nguyệt Ninh.”
Cô ta dịu giọng ngay:
“Em tới liền.”
“Chỉ cần anh đồng ý, hôm nay tôi sẽ có mặt đúng giờ trong lễ cưới.”