Trọng sinh về năm 1977, tôi tận mắt chứng kiến Tống Mạnh Nhiên – người có hôn ước từ bé với tôi – lén lấy đi giấy báo trúng tuyển đại học Thanh Bắc của tôi.

Mà tôi lại không nói gì, mặc kệ anh ta mang nó đi “hiến tặng” cho người trong lòng – Lý Giang.

Kiếp trước, Tống Mạnh Nhiên lấy lý do là hôn ước để khiến gia đình tôi vét sạch tiền bạc, dốc sức cho anh ta lên đại học.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta giữ lời “kết hôn”, đưa tôi về thành phố.

Cho đến ngày con trai chúng tôi nhập học đại học, anh ta đỏ mắt đẩy cả hai mẹ con tôi xuống đường ray.

“Nếu không phải tại cô, sao Giang Giang có thể chết? Hai mẹ con cô đều phải chôn cùng với cô ấy!”

Khoảnh khắc bị tàu cán qua, tôi tận mắt thấy anh ta đốt một tờ giấy.

Chính là giấy báo trúng tuyển Thanh Bắc năm 1977 – bên trên là tên tôi!

Thì ra năm đó tôi đỗ đại học, chỉ là giấy báo bị anh ta đánh cắp đem tặng cho Lý Giang.
Mà Lý Giang trong lúc đi báo danh thì gặp tai nạn, rơi xuống đường ray chết thảm, vậy mà anh ta lại hận tôi suốt mấy chục năm trời.

Sống lại một đời, tôi muốn xem thử – một đứa dùng giấy báo giả như họ – làm sao vào nổi đại học!

“Thi trượt cũng đừng nản, chờ anh tốt nghiệp rồi đón em lên thành phố.”
Tống Mạnh Nhiên vừa ngồi gặm màn thầu trong phòng khách nhà tôi vừa nói giả lả khi thấy tôi bước vào.

Tôi chỉ thấy buồn nôn – cái bộ dạng đó, kiếp trước tôi nhìn suốt ba mươi năm!

Nếu là kiếp trước, tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ, gật đầu lia lịa, còn vội vàng may đôi giày vải mới nhét cho anh ta.

Dù sao một sinh viên đại học tương lai sáng lạn mà còn không chê tôi là gái quê – đúng là phúc phận to bằng trời.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ thấy nực cười.

Trong mắt Tống Mạnh Nhiên chẳng có lấy một chút chân thành – toàn là tính toán.

Kiếp trước, khi người đưa thư vào làng, tôi đang rán mỡ lợn.
Anh ta nói giúp tôi nhóm lửa, thừa lúc tôi ra sau nhà lấy củi, liền lén lấy giấy báo của tôi từ tay người đưa thư, mang đi “hiến” cho Lý Giang.

Rồi viện cớ hôn ước, lừa cả nhà tôi vét hết tiền mua vé tàu cho anh ta.

Còn tôi thì tưởng mình thi trượt, nhà nghèo kiết xác làm sao nuôi nổi hai đứa học đại học, đành cam chịu chờ đợi Tống Mạnh Nhiên bốn năm ròng rã nơi quê nghèo, cuối cùng mới được anh ta đưa lên thành phố.

Nhưng sau kết hôn, anh ta lại chê tôi ít học, luôn tìm cách chèn ép, sai bảo tôi như trâu như ngựa suốt mấy chục năm.

Còn cái chết của Lý Giang thì anh ta đổ hết lên đầu tôi.
Cái gọi là “đưa tôi lên thành phố”, thực chất chỉ là xiềng xích trói tôi lại bên người, để hành hạ, báo thù.

Cho đến khi con trai nhập học, tôi hớn hở muốn tiễn con lên trường, lại bị Tống Mạnh Nhiên đẩy cả hai mẹ con xuống đường ray.

Trước lúc chết tôi mới biết – hóa ra tôi từng đỗ đại học, là do chính Tống Mạnh Nhiên hủy hoại cả đời tôi!

“Vậy xin cảm ơn anh Tống.”
Tôi cười dịu dàng, ánh mắt lại lạnh lùng, “Nhưng chuyện lên thành phố không vội, trước hết anh cứ lo nhập học cho tốt đi.”

Tống Mạnh Nhiên lập tức vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm đi, anh có tính toán cả rồi.”

Anh ta nuốt nốt miếng màn thầu cuối cùng rồi đứng dậy ra khỏi nhà.

Tôi biết, anh ta đang nóng ruột muốn đi “hiến bảo vật” cho Lý Giang.

Tôi sờ lớp lót áo bông – giấy báo thật đã được tôi khâu kỹ bên trong từ lâu.
Còn thứ mà Tống Mạnh Nhiên đang giấu trong túi, chỉ là bản giả mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Tôi âm thầm bám theo sau, quả nhiên thấy Lý Giang đang đợi dưới gốc hoè già đầu làng.

Tống Mạnh Nhiên cẩn thận móc ra tờ giấy báo giả, Lý Giang mắt sáng rực: “Anh Mạnh Nhiên, cái này… là thật hả?”

“Dĩ nhiên là thật, chính tay anh nhận từ người đưa thư mà.” Tống Mạnh Nhiên tự đắc ôm eo cô ta.

Lý Giang ôm tờ giấy dán lên ngực, giọng phấn khích: “Em biết ngay anh sẽ không lừa em! Có tờ này rồi, em cũng có thể thoát khỏi cái làng rách nát này!”

Cô ta nhón chân hôn lên mặt Tống Mạnh Nhiên một cái, dáng vẻ hai người ôm nhau khiến tôi buồn nôn.

Tống Mạnh Nhiên không hề che giấu sự khinh miệt trên gương mặt:
“Con ngốc Từ Cẩn Huyên đó thật sự tưởng mình thi trượt, sốt sắng muốn bám lấy anh – một sinh viên đại học. Cái vẻ mặt lấy lòng ấy, đúng là hèn hạ đến mức chẳng có chút khí phách.”

“Nếu không phải thấy cha mẹ cô ta thật thà, chịu vét sạch nhà cửa để nuôi anh ăn học, thì anh đã chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.”

Lý Giang khúc khích cười:
“Nhỏ tiếng chút, coi chừng bị nghe thấy.”

“Nghe thấy thì sao?” Tống Mạnh Nhiên cười khẩy,
“Một đứa gái quê thì gây nổi sóng gió gì? Chờ anh lên thành phố rồi, sẽ lập tức cắt đứt cái hôn ước đó.”

Hắn ta đè Lý Giang lên thân cây, giọng nói bay theo gió:
“Không như em – thông minh lại xinh đẹp. Tờ giấy báo này trao cho em mới xứng đáng…”

Tôi siết chặt nắm tay, trong lòng lạnh buốt.

Kiếp trước, những lời sỉ nhục của hắn từng khiến tôi tan nát, vậy mà tôi vẫn ngu ngốc nghĩ rằng bản thân chưa đủ tốt.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy cảnh hai người họ đắc ý quên mình, tôi chỉ thấy buồn cười.

Đời này sống lại, tôi nhất định sẽ tự tay xé nát giấc mộng đẹp đôi của bọn họ!

Sáng hôm sau, hai người họ đứng ở sân phơi lúa, lớn tiếng khoe khoang.

“Xem này! Giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Bắc!”

Lý Giang còn trải tờ giấy báo xuống đất, để người biết chữ trong làng đọc đi đọc lại tên trường và chuyên ngành ghi trên đó.

Đám đông lập tức rộ lên xôn xao, toàn là lời khen và ngưỡng mộ.

“Trời ơi, đây đúng là chuyện vui lớn của cả làng ta đấy!”

“Không ngờ làng mình một lúc có hẳn hai sinh viên Thanh Bắc, sau này nở mày nở mặt lắm đây!”

“Hai đứa này thật có tiền đồ, sau này chắc chắn tương lai xán lạn!”

Lý Giang liếc thấy tôi đang đứng ở góc sân, liền cố tình khiêu khích:
“Cẩn Huyên, nghe nói cậu cũng thi à? Không đậu cũng không sao, giấy báo này đâu phải ai cũng có thể có được.”

Cô ta cố ý nhấn mạnh từ “ai”, khiến cả đám người cười rộ lên.

Tôi cúi đầu nhìn tờ giấy báo giả kia, trong lòng không chút gợn sóng.

Kiếp trước, vào thời khắc này tôi chỉ biết lén trốn sau đám đông mà lau nước mắt, nghe những lời châm chọc mà tim đau như dao cắt.

Còn hiện tại, tôi chỉ lạnh nhạt mở miệng:
“Lý Giang, kỳ thi trước cậu thi toán được có 7 điểm mà? Sao giờ đột nhiên giỏi vậy?”

Sắc mặt Lý Giang cứng đờ, Tống Mạnh Nhiên vội vã xen vào chữa thẹn:
“Cẩn Huyên, đừng vì thi trượt mà nói lời chua cay.”

Đám đông lại cười rộ lên, có người nói:
“Con bé Huyên đừng có ghen tị, sau này làng mình còn phải nhờ ánh sáng của con bé Giang Giang đấy!”

“Phải đó, làng mình vất vả lắm mới có được sinh viên đại học, đừng nói mấy lời xui xẻo.”

Tống Mạnh Nhiên nhân cơ hội thêm vào:
“Chính tay tôi nhận tờ giấy báo này từ người đưa thư, sao mà giả được?”

Tôi cười nhẹ:
“Là tôi ăn nói vụng về, sau này mong chị Lý Giang ra trường nhớ quan tâm đến bà con trong làng.”

Tống Mạnh Nhiên hếch cằm, liếc tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt giả tạo của họ, không nói gì thêm.

Đánh rắn phải đánh trúng đầu, bài học của kiếp trước dạy tôi rằng nếu vạch trần quá sớm, chỉ khiến bọn họ trở mặt liều mạng.

Về đến nhà, mẹ tôi đang khâu lại áo dưới ánh đèn dầu.

Bà nheo mắt xỏ kim, gương mặt đầy những nếp nhăn vì lao lực suốt bao năm.

Tôi thấy chua xót, khẽ nói:
“Mẹ, đừng vá nữa.”

Mẹ tôi thở dài:
“Huyên à, đừng nghĩ ngợi nhiều, số mình khổ mà…”

Tôi lắc đầu, giọng kiên định:
“Mẹ, con muốn hủy bỏ hôn ước với Tống Mạnh Nhiên.”

“Hủy hôn?” – giọng mẹ tôi run rẩy.

“Năm xưa cha con cứu chú Tống khỏi hố băng, kiệt sức nên mất mạng. Nhà họ Tống mới vội vã định ra hôn ước ngay tại chỗ. Nếu bây giờ hủy hôn, sau này con còn mặt mũi nào lấy chồng?”