Bảo vệ đã đợi sẵn ở cửa, lịch sự mà cứng rắn mời họ rời khỏi.
“Các người cứ chờ đấy! Rồi sẽ hối hận!” – Tô Vũ Thu nghiến răng trước khi bị đẩy ra ngoài.
Không ngờ là… Dự Bạch thực sự nổi tiếng sau đó – nhưng là nổi tiếng vì tai tiếng.
Sau bài “phát biểu long trời lở đất” của Tô Vũ Thu, văn phòng Dự Bạch trở thành tấm gương phản diện trong giới.
Đừng nói là hợp đồng lớn, đến cả cuộc gọi tư vấn cũng hiếm như sao băng.
Cảnh tượng tiêu điều đến mức nghe thấy tiếng gió lùa và tiếng ghế cọt kẹt.
Những nhân viên từng vây quanh nịnh nọt giờ cũng rục rịch nhảy việc, người gửi CV, người nghỉ đột ngột.
Lâm Dự Bạch stress đến mức khóe miệng nổi mụn nước.
Anh ta phải cầm cố tài sản, vác mặt đi xin xỏ khắp nơi như một kẻ bán hàng rong.
Cuối cùng, trời không phụ người nhục – anh ta tìm được một start-up công nghệ đang hot, tuy còn non nhưng đang gặp vụ kiện nhỏ.
Công ty đó tìm đến mấy văn phòng lớn thì bị báo giá cao ngất hoặc không có lịch.
Đúng lúc lưỡng lự, Lâm Dự Bạch dẫn theo Tô Vũ Thu ăn mặc sang chảnh, khí thế hừng hực tìm đến.
Tô Vũ Thu, với bộ vest hàng hiệu mua bằng tiền anh ta đi vay, tóc chải ngược, trang điểm kỹ, cố gắng nhại lại phong thái “nữ luật sư quốc tế”.
Cô ta nói ra là “Yale”, nói vào là “tầm nhìn toàn cầu”, “chiến lược tư duy”.
Khoe khoang thành tích cũ của tôi như thể là do cô ta làm ra, rồi vỗ ngực cam đoan:
“Vụ nhỏ thế này, với Dự Bạch luật sở của chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi!
Hơn nữa, vì rất xem trọng tiềm năng của quý công ty, chúng tôi chỉ lấy phí tượng trưng – năm trăm nghìn tệ – như một cử chỉ thiện chí!”
Khách hàng bị “lái” đến mức quay cuồng.
So với những văn phòng báo giá cả triệu, năm trăm ngàn đúng là rẻ – lại chắc thắng – nên ký luôn tại chỗ.
Lâm Dự Bạch cầm bản hợp đồng, nhìn con số năm trăm nghìn tuy thấp lè tè, nhưng với anh ta giờ đây, như chiếc phao cứu sinh giữa đại dương.
Anh thở phào – nhưng không biết rằng, cơn sóng tiếp theo… mới thật sự quật ngã anh ta.
Ngày ra tòa, rất nhiều người kéo đến xem, quy mô lớn đến nỗi cả thẩm phán cũng phải sửng sốt.
Vừa nhìn thấy phía bị cáo là người của văn phòng Dự Bạch, ông ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Tất cả đều đến… để xem trò cười.
Vụ tranh chấp hợp đồng lần này thật ra không hề phức tạp.
Trọng tâm tranh chấp nằm ở việc: bên phía ủy thác do Tô Vũ Thu đại diện có thực hiện đầy đủ và đúng thời hạn nghĩa vụ kỹ thuật theo hợp đồng hay không.
Tại tòa, Tô Vũ Thu tóc vuốt keo bóng loáng, ngồi ở ghế luật sư bị cáo, ra vẻ nghiêm túc nhưng cứng ngắc như tượng gỗ.
Lâm Dự Bạch ngồi ngay hàng đầu khu ghế khán giả, hai tay đẫm mồ hôi, mặt căng như dây đàn.
Tô Vũ Thu hắng giọng, cố nhớ lại quy trình tranh tụng cấp tốc mà cô ta mới “nhồi” vào đầu đêm qua.
Cô ta đứng bật dậy, hướng về phía luật sư nguyên đơn, mở miệng — và não lập tức trống rỗng.
“Thưa quý tòa… và… đồng nghiệp bên nguyên kính mến… cái đó… bên tôi cho rằng, những bằng chứng phía nguyên đưa ra á…
nó hơi… hơi làm quá vấn đề lên rồi ạ.”
“Làm ăn với nhau, phải vui vẻ hòa thuận, tiền tài sinh từ lòng hiền hòa, sao phải làm lớn chuyện lên đến tòa làm gì?”
“Cô xem công ty FlashTech của bên tôi nè, tiềm năng phát triển vô cùng lớn! Vòng A còn gọi được vốn rồi đấy!
Sau này cơ hội hợp tác còn nhiều, đúng không ạ?”
“Hay là… hay là thế này đi, sau phiên tòa hôm nay, tôi mời đại diện công ty nguyên đơn và cả ngài thẩm phán đi ăn một bữa!
Làm bạn, giải quyết hiểu lầm – thấy sao ạ?”
Toàn bộ phòng xử: “…”
Thẩm phán nhíu mày.
Luật sư bên nguyên nhìn cô ta như thể đang hỏi: “Cô đang đùa tôi à?”
Từ hàng ghế khán giả vang lên những tiếng cười khúc khích bị nén lại.
“Giữ trật tự trong phòng xử! Luật sư bên bị cáo, yêu cầu cô chú ý ngôn từ và thái độ!
Đây là nơi xét xử theo chứng cứ, không phải… tiệc giao lưu kết bạn!
Vui lòng phản biện và đối chất dựa trên chứng cứ phía nguyên!”
“Cốc!” – Âm thanh từ chiếc búa gõ bàn vang lên làm Tô Vũ Thu giật mình đánh thót, mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
“Ơ… đối chất? À à đúng đúng… đối chất ạ!”
Cô ta luống cuống lật đống tài liệu trước mặt như đang tìm đường sống trong mê cung.
Đột nhiên, cô nhìn thấy bản sao kê chuyển khoản ngân hàng phía nguyên cung cấp, mắt sáng rực lên, lập tức hét toáng:
“Thưa tòa! Bằng chứng này… có vấn đề! Có VẤN ĐỀ RẤT LỚN!”
Cô ta như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới:
“Bản sao kê ngân hàng do nguyên đơn cung cấp này, cho thấy tháng trước công ty họ có một khoản thu 500.000 tệ nhưng không khai báo thuế!
Đây là trốn thuế! Là hành vi phạm pháp!
Bên bị yêu cầu tòa án lập tức chuyển vụ việc này cho cơ quan thuế để truy cứu trách nhiệm pháp lý của nguyên đơn!”
Cả phòng xử án chết lặng.
Ủy thác viên của phía bị trợn trừng mắt, điên cuồng ra hiệu cho Tô Vũ Thu dừng lại.
“Luật sư bên bị, đây không phải là báo cáo tài chính của bên tôi…” – Luật sư bên nguyên nghiến răng, khóe miệng giật liên tục.
Khách hàng của Tô Vũ Thu – đang ngồi ở ghế bị cáo – mặt đã tái mét như tàu lá chuối.
“Không thể nào! Không phải thì anh muốn chối à? Ở đây rõ ràng có bằng chứng!” – Tô Vũ Thu chỉ tay thẳng vào luật sư nguyên đơn, trông chẳng khác nào đang chuẩn bị gây sự trong chợ.
Bốp.
Khách hàng bên bị lăn đùng ra… ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sắc mặt thẩm phán đen như đáy nồi.
“Luật sư bên bị cáo. Bản sao kê cô đang cầm… là sao kê ngân hàng của chính phía bị.”
Tô Vũ Thu nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ — cái tên khách hàng hiện rõ mồn một.
Đầu óc cô ta lập tức trống rỗng. Cô ta chưa bao giờ gặp tình cảnh nhục nhã như vậy trong đời.
Phía khán giả, không biết ai là người bật cười đầu tiên.
Sau đó là tiếng cười nổ tung khắp phòng xử, thậm chí mấy anh cảnh sát tư pháp cũng cúi gập người, cố nén tiếng cười, vai rung liên hồi.
Mặt Tô Vũ Thu tím như cà tím chín. Cô ta liếc sang hàng ghế đầu, cầu cứu Lâm Dự Bạch.
Lúc này Lâm Dự Bạch chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ nhục.
Với màn trình diễn ngoạn mục này, Tô “đại luật sư” đã xuất sắc đưa chính khách hàng của mình… vào tù.
Bảng hot search bùng nổ:
- #Tiến sĩ Yale tố cáo thân chủ trốn thuế ngay tại tòa#
- #Nghệ thuật trình diễn của Dự Bạch luật sở#
Tin tức khiến văn phòng luật Dự Bạch “nổi tiếng” khắp cả nước.
Ngay sau đó, Đại học Yale phát đi tuyên bố chính thức:
“Chưa từng có sinh viên nào tên là Tô Vũ Thu theo học hoặc tốt nghiệp tại Yale.”
Cư dân mạng lập tức đào ra cả đống quá khứ đen tối:
Tô Vũ Thu bỏ học từ cấp 3, từng có tiền án tiền sự, chưa bao giờ học luật, chỉ là giả danh suốt thời gian qua.
Cuối cùng, cô ta bị chính thân chủ kiện ngược, ra tòa với tội danh giả mạo thân phận – lừa đảo hành nghề – cản trở công lý.
Lâm Dự Bạch lúc đó mới biết sự thật:
Tô Vũ Thu chẳng học hành gì hết, chưa từng đặt chân đến Yale, và từng bị bắt giam vì trộm cắp.
Tại văn phòng luật Cân Hòa,
Cố Lâm Thâm đẩy một tờ báo buổi sáng đến trước mặt tôi.
Tiêu đề nổi bật:
“Luật sư giả Tô Vũ Thu lãnh án 10 năm – Văn phòng luật Dự Bạch sụp đổ hoàn toàn”
Bức ảnh chụp ngay trước tòa:
Lâm Dự Bạch mặt mày trắng bệch, bị phóng viên bao vây không lối thoát.
“Cảm tưởng thế nào?” – Cố Lâm Thâm tựa cằm lên tay, ánh mắt nửa tò mò nửa… thích thú.
Tôi gập tờ báo lại, nhấp một ngụm cà phê, giọng thản nhiên:
“Tự làm tự chịu.”
Cố Lâm Thâm khẽ bật cười,
“Thật là… vô tình quá đấy, luật sư Lục. Nhưng mà—”
Anh ta đứng dậy, đến gần tôi, ngón tay khẽ vuốt dọc khăn lụa trên cổ tôi:
“Tối nay có tiệc mừng,
chúc mừng Cân Hòa chính thức trở thành văn phòng luật hàng đầu toàn quốc.
Với tư cách là đối tác cấp cao nhất, em nhất định không được vắng mặt.”
Tôi nắm lấy tay anh, khẽ nói:
“Tất nhiên rồi, đối tác của em.”
Nửa năm qua, nhờ sự hậu thuẫn hết mình của Cố Lâm Thâm, tôi dẫn dắt văn phòng luật Cân Hòa giành được hàng loạt vụ kiện mang tính biểu tượng.
Không chỉ tiếp quản toàn bộ mảng pháp vụ của Tập đoàn Lục thị do mẹ tôi điều hành, chúng tôi còn thu hút được nhiều khách hàng quốc tế.
Doanh thu của Cân Hòa tăng vọt, trong khi Dự Bạch luật sở thì lao dốc không phanh.
Bỗng điện thoại rung lên – một số lạ.
Tôi nhấn nghe. Đầu dây bên kia là một giọng nam yếu ớt:
“Từ Ức… là anh…”
Tôi im lặng hai giây rồi đáp bình thản:
“Anh Lâm, có chuyện gì không?”
“Từ Ức, anh… anh bị bệnh rồi…” – giọng anh ta nghẹn ngào,
“Bác sĩ bảo anh bị trầm cảm nặng… Dự Bạch phá sản rồi… căn nhà đem thế chấp cũng bị ngân hàng siết nợ…Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Giờ anh… trắng tay…”
“Tôi rất tiếc khi nghe điều đó.” – tôi trả lời điềm đạm.
“Nhưng tôi nghĩ… giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
“Từ Ức!” – giọng anh ta bỗng dồn dập –
“Anh biết anh sai rồi! Tất cả là do Tô Vũ Thu lừa anh…
Cho anh thêm một cơ hội được không? Mình làm lại từ đầu nhé…
Anh có thể đến Cân Hòa làm trợ lý cho em, chuyện gì anh cũng làm được…”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính – nắng nhẹ, trời cao và trong vắt.
Cố Lâm Thâm đang đứng tựa vào cửa sổ sát đất, ánh nắng phủ lên vai anh.
“Anh Lâm, tôi đề nghị anh liên hệ trung tâm pháp lý để được hỗ trợ.
Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép cúp máy.”
“Khoan đã!” – anh ta hét lên như phát điên –
“Em không thể đối xử với anh như vậy! Anh đã vì em mà hy sinh bao nhiêu năm tuổi trẻ!
Em quên rồi à? Ngày xưa là ai cùng em vượt qua những ngày khó khăn?”
Tôi khẽ thở dài:
“Không phải tôi quên, là anh quên – Lâm Dự Bạch.
Là anh đã chọn phản bội.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Cố Lâm Thâm bước tới, đưa cho tôi một ly rượu vang:
“Xong rồi à?”
Tôi đón lấy ly rượu, cụng nhẹ vào ly của anh:
“Chuyện đó… đã kết thúc từ lâu rồi.”
Ba tháng sau, tôi nhận được giấy triệu tập – tham gia với tư cách nhân chứng trong phiên tòa xét xử phá sản của Dự Bạch luật sở.
Khi bước vào phòng xử, tôi gần như không nhận ra người đàn ông đang ngồi bên nguyên đơn.
Lâm Dự Bạch – từng là chủ tịch khí thế ngút trời của một văn phòng luật –
Giờ đây, da xám xịt, tóc lốm đốm bạc, mới hơn ba mươi mà trông như năm mươi.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt anh ta chợt sáng lên… rồi lại tối sầm.
Phiên điều trần diễn ra suôn sẻ.
Khi tòa tuyên bố văn phòng luật Dự Bạch chính thức phá sản, toàn bộ tài sản bị đem bán để trả nợ,
Lâm Dự Bạch bỗng òa khóc nức nở.
“Tất cả là lỗi của Lục Từ Ức!”
Anh ta chỉ tay về phía tôi, hét lớn:
“Nếu cô ta không bỏ đi, không kéo theo hết khách hàng của tôi, tôi đã không ra nông nỗi này!”
“Ông Lâm, xin ông giữ bình tĩnh!” – Thẩm phán nghiêm giọng.
“Giữ bình tĩnh?” – anh ta cười điên dại –
“Cả cuộc đời tôi bị hủy hoại!
Còn cô ta thì sống như nữ vương!
Thế có công bằng không?!”
Tôi bình thản đứng dậy:
“Thưa quý tòa, nếu không còn vấn đề gì, tôi xin phép rời khỏi phòng xử.”
Bên ngoài tòa án, ánh nắng chói chang làm tôi hơi nheo mắt lại.
Cố Lâm Thâm đang tựa người vào một chiếc siêu xe mui trần màu đỏ, kính râm đẩy lên đầu, nụ cười rạng rỡ như nắng tháng sáu.
“Ổn cả chứ?” – anh đưa cho tôi một ly cà phê lạnh.
Tôi nhấp một ngụm, nhẹ nhàng thở ra:
“Kết thúc rồi.”
Anh ghé sát lại, khẽ nói bên tai tôi:
“Không phải kết thúc – mà là một khởi đầu mới.”
Từ xa, Lâm Dự Bạch đang bị cảnh sát dẫn lên xe cứu thương, ánh mắt hoang dại, gào thét không ngừng.
Còn tôi, ánh mắt chỉ dừng lại trên người đàn ông đang sánh vai cùng mình.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của mẹ tôi:
“Tối về ăn cơm nhé, dẫn Lâm Thâm theo.
Mẹ làm món anh ấy thích nhất.”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, tôi khẽ mỉm cười.
Cuộc đời của Lục Từ Ức – đến giờ phút này – mới thật sự bắt đầu.
[Hoàn]