7

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đạn mạc đã nhốn nháo:

「Thái tử gia mặt lạnh của chúng ta thật sự có thể một hơi nói lắm lời thế này sao?」
「Thái tử gia bị nữ phụ độc ác ép đến phát điên rồi, nhưng bản chất được dạy dỗ đàng hoàng nên mới còn nhẫn nại khuyên nhủ. Hành vi của nữ phụ thực sự đã ảnh hưởng đến Thái tử gia, e rằng đây là lần kiên nhẫn cuối cùng.」
「Lầu trên nói đúng, có thể ép Thái tử gia mặt lạnh đến mức này, nữ phụ đúng là quá đáng!」
「Một con nhà quê mà cũng dám mơ mộng đến Thái tử gia, được chơi, được ngủ với người ta đã là phúc phần lắm rồi, lại còn tự cho mình là cái thá gì, đúng là ghê tởm!」

Đám đạn mạc mắng thật khó nghe, phiền muốn chết.
Tôi bực mình lắc đầu.

Thẩm Nhất Chu thấy vậy, có chút do dự, giơ tay xoa xoa đầu tôi.
“Đừng buồn, tôi không phải bảo cô không được thích tôi, ý tôi là cứ từ từ, không cần vội.”

Tôi thật sự không biết phải giải thích sao nữa.
Đạn mạc vẫn điên cuồng spam:
「Nghe chưa, Thái tử gia nói vậy là bảo cô cút đi, đừng làm bẩn mắt anh ấy。」
「Nữ phụ mặt dày thế cơ mà, có nghe cũng giả vờ không nghe, khó khăn lắm mới từ quê ra, sao có thể không bám chặt lấy Thái tử gia cho được, đúng là buồn nôn muốn ói!」

Tôi thuận miệng hùa theo:
“Được rồi, tôi sẽ từ từ không thích anh nữa.”

Thẩm Nhất Chu vừa nãy còn thao thao bất tuyệt, bỗng nghẹn họng, có vẻ không vui lắm.
“Không phải ý đó…”

Hả?
Thích cũng không được, không thích cũng không được, chiều ý anh ta cũng không được.
Người thành phố đúng là khó hầu hạ.

Nhưng sắp vào tiết rồi, tôi chẳng hơi đâu đoán ý anh ta làm gì.
“Tôi hiểu rồi, sau này sẽ chú ý.”

Nói xong tôi liền chạy thẳng về lớp.
Anh ta cũng vội vàng đuổi theo.
“Ờ… tôi cũng sợ muộn, không phải muốn theo cô đâu.”

Tôi ừ đại một tiếng, bước nhanh hơn.
Vào lớp, suốt cả tiết học, Thẩm Nhất Chu cứ ngứa ngáy như có kiến bò, quay tới quay lui, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại.
Anh ta như con mèo bị giẫm đuôi, cuống quýt giải thích:
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải vì cô dễ thương xinh đẹp nên mới nhìn đâu.”

8

Nhìn cái bộ dạng căng thẳng của anh ta, chẳng ai hỏi mà cứ như bị tra khảo vậy.

Buổi trưa đi căn tin ăn cơm, anh ta cũng đi cùng bọn tôi.
Xếp hàng, tôi theo sau Giang Mộng, Thẩm Nhất Chu theo sát tôi.

Đạn mạc:
「Nữ phụ độc ác cút đi!Tại sao lúc nào cũng chen giữa Thái tử gia và nữ chính, mệt mỏi thật sự, không muốn nhìn nữ phụ tự tìm đường chết, chỉ muốn xem nam chính cưng chiều nữ chính thôi。」
「Thái tử gia chỉ muốn tiếp cận nữ chính thôi mà, khó lắm sao?Muốn xem Thái tử gia nhịn đến giới hạn, đá cô ta bay đi cho hả dạ。」

Tôi biết điều ngoắc tay bảo Thẩm Nhất Chu đổi chỗ.
Anh ta cứ trừng mắt nhìn ngón tay cong cong của tôi, không hề chớp mắt.

Lại sao nữa đây.
Thấy tôi định nói, anh ta ra vẻ ngầu ngầu, cúi xuống đưa tai lại gần.
“Tôi không phải vì cô ngoắc mới lại gần đâu, chỉ là không nghe rõ cô nói gì thôi.”

Tôi ngẩn ra một chút, cũng lười so đo, hỏi luôn.
“Anh có muốn đổi chỗ không.”
“Sao, cô lại muốn tôi xếp sau cô?”
“Ừ.”
“Thế không hay lắm đâu, tôi không phải người như vậy.” Anh ta đỏ mặt, còn lấy tay che mông.

Tôi ‘à’ một tiếng, sao tự nhiên nghe không hiểu anh ta nói gì nữa rồi.
Lề mề mãi, đến lượt lấy cơm.
Giang Mộng bưng khay cơm giục bọn tôi.

Tôi đành lấy cơm trước.
Không đói lắm, chỉ lấy hai món chay.

Vừa ngồi xuống cùng Giang Mộng, Thẩm Nhất Chu bưng nguyên đĩa đùi gà tới, chia cho bọn tôi.
Còn đặc biệt giải thích cho tôi.

“Giang Phượng Phượng, tôi không phải cố ý mua cho cô đâu, chỉ là tôi nhiều tiền quá tiêu không hết, cô đừng hiểu lầm.”

Tôi há mồm ăn đùi gà.
“Không xài hết thì đưa tôi đi, tôi không có tiền.”

Anh ta không nói hai lời, móc điện thoại chuyển thẳng 500.000 tệ cho tôi.
“Nói rõ trước, tôi cho cô tiền không phải vì tôi thích cô…”
“Tôi biết rồi, chỉ là anh nhiều tiền quá tiêu không hết.” Tôi ngắt lời, vui vẻ giải thích giúp anh ta.

Anh ta gật đầu, tôi tiếp tục gặm đùi gà.
Thẩm Nhất Chu đưa khăn giấy cho tôi.
“Cô ăn từ từ thôi, không đủ tôi còn, nhìn kìa, dính cả lên áo rồi.”

Giang Mộng nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Nhất Chu, hỏi:
“Chẳng lẽ hai người đang…?”

Thẩm Nhất Chu nhảy dựng lên:
“Tôi không có thích Giang Phượng Phượng, đừng nói bậy!”
“Chúng tôi cũng không có yêu đương gì hết, đừng bịa đặt!”
“Càng càng càng không có ngủ chung, đừng vu khống!”
“Cô ấy càng càng càng càng không có tát mông tôi, đừng nghĩ nhiều!”

9

Cái đùi gà trong tay Giang Mộng rơi xuống đất.
Tôi vội cầm cái đùi gà to nhét vào miệng Thẩm Nhất Chu.
“Ai hỏi anh chứ!”
“Ăn đi cho kín cái miệng lại.”

Ăn xong, Giang Mộng kéo tôi lại, mặt đầy hóng chuyện.
“Này, hai người thế này thế kia rồi mà tôi nhìn không ra đấy, Giang Phượng Phượng.”

Nhìn cô ta thế này, hình như cũng chẳng phải kiểu thích Thẩm Nhất Chu.
Tôi hỏi:
“Cậu không tức à? Anh ta là chồng cậu cơ mà.”

Giang Mộng lập tức nổi cáu:
“Là chồng cậu!”

Đúng lúc đó, lớp trưởng học thể dục đi ngang qua.
Giang Mộng lập tức lúng túng, bắt đầu làm bộ làm tịch:
“Mình thích mấy kiểu trai lực lưỡng cơ bắp, mạnh mẽ, thô ráp nha~”

Tôi lùi hai bước, nổi da gà khắp người.
“Ọe, bị gì thế, phát bệnh à.”

Giang Mộng trừng tôi một cái.
Đợi người ta đi xa rồi, lại kéo tôi đuổi theo.
Hai đứa lén lút như ăn trộm vậy.

“Làm gì, thích thì tấn công luôn đi!”
“Chẳng lẽ cậu bảo mình tấn công kiểu cậu tấn công Thẩm Nhất Chu hả?”

“À thì…” Tôi nên giải thích sao đây, thật ra hôm đó cũng hơi giống anh ta gài tôi trước.
Tôi say say, anh ta không chịu làm, tôi tức tính bỏ đi rồi.
Là anh ta ôm tôi, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Phượng Phượng ngoan, anh làm cho em, đừng giận nữa mà…”

Với lại là anh ta đưa tiểu kê kê cho tôi cắn, cho tôi nghịch, cho tôi kéo.
Cũng là anh ta nói muốn để tôi đánh mông anh ta.
Tôi tính khí ngang ngạnh, đã làm thì làm cho tới, càng đánh càng thấy hứng.
Kết quả tỉnh táo lại thì anh ta thật sự không nhận tôi nữa.

Phụ nữ lớn rồi, so đo gì với thằng đàn ông nhỏ mọn ấy?
Không nhận thì thôi, tôi cũng chẳng thèm chấp.

“Thường thì trai cơ bắp hay thích tiểu thư bánh bèo, mình cũng làm bánh bèo cho lớp trưởng mê một lần.”
“Cậu đi đi, tìm cách rủ lớp trưởng tối nay đến khách sạn Ngôi Sao, mình lên giường với cậu ta.”

Quá liều luôn!
Thì ra bình thường ra vẻ lạnh lùng thanh nhã đều là giả hết?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã móc điện thoại đặt phòng khách sạn xong xuôi.
Còn đẩy tôi một cái.
Vừa hay lớp trưởng nhìn thấy tôi.

Tôi cười gượng gạo:
“À ừm… lớp trưởng này, cậu có mệt không, nếu mệt thì đi cùng bọn tớ đến khách sạn Ngôi Sao nghỉ chút nhé…”

Lớp trưởng nhìn ra phía sau tôi một cái, Giang Mộng lập tức chui tọt vào bụi cây trốn.
Lớp trưởng còn chưa kịp nói gì, đã bị một giọng nói giận dữ cắt ngang.

“Giang Phượng Phượng!”

10

Đạn mạc lại sống lại rồi:

「Mới có một ngày không theo dõi, cái gì đây, nữ phụ lại đi ve vãn thằng khác à? Đúng là vừa rẻ tiền vừa ghê tởm!」
「Nữ phụ đúng kiểu bất chấp mọi thủ đoạn để leo lên giới thượng lưu, lấy thân ra trao đổi, thật buồn nôn, chắc thêm vài người nữa cũng đủ để vắt kiệt cô ta rồi。」
「Thái tử gia tức thế kia, chắc không nhịn nổi muốn ra tay xé xác nữ phụ độc ác!」
「Các cậu ở trên, tôi theo dõi từ đầu, cảm thấy nam chính sớm đã thích nữ phụ rồi, cứ âm thầm quan tâm đấy, chỉ là ngoài miệng còn sĩ diện, ngoài lạnh trong nóng, thật ra yêu chết đi được, nhìn cũng đáng yêu mà, hơn nữa nữ chính hình như cũng chẳng thích nam chính đâu。」
「Cái gì vậy?! Thái tử gia không thích nữ chính, lại thích nữ phụ á? Mày chắc ngoài đời cũng giống nữ phụ, cái loại đàn bà đi ve vãn đàn ông khắp nơi, nên mới nhập tâm nữ phụ thế nhỉ?」
「Đều là phụ nữ cả, cũng chẳng cần phải nói khó nghe vậy đâu ha。」
「Mấy người cùng một ruộc cả, dù sao Thái tử gia cũng không đời nào thích nữ phụ, cứ chờ xem đi, nếu Thái tử gia mà thích nữ phụ tôi ngửa mặt ăn…!」

Thẩm Nhất Chu giận dữ sầm mặt bước tới, ánh mắt khóa chặt tôi.
Tuy tôi chẳng làm gì, cũng chẳng chọc anh ta, nhưng bị anh ta nhìn chằm chằm thế này, trong lòng cũng hơi hoảng.
Chẳng lẽ thật sự định xé tôi ra hả trời.