13
Ngày hôm sau tới trường, Giang Mộng người đầy vết hôn, cả người như hóa thành yêu tinh, giọng điệu thì ẻo lả điệu đà.
Tôi nổi da gà:
“Ủa, thành tinh rồi à.”
Cô ta hoàn hồn, trừng tôi một cái:
“Cậu biết gì chứ.”
Tôi liếc nhìn lớp trưởng ngồi phía trước, da ngăm, cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, đúng chuẩn trai cơ bắp thô kệch.
Mà Giang Mộng lại là kiểu tiểu thư nuôi trong phòng kính, da trắng nõn nà, véo nhẹ cũng đỏ.
Khác biệt thể trạng quá lớn, tôi không nhịn được hỏi:
“Cậu tiểu thư được chiều từ nhỏ thế, chịu nổi cái tên cơ bắp kia à?”
Cô ta ngại ngùng cười:
“Cậu không biết hắn mạnh tới cỡ nào, cơ bắp cứng ngắc, thích lắm, đôi khi còn có chút hư hỏng, lưu manh, với kiểu tiểu thư ngoan như tớ, đúng là sát thương trí mạng.”
“À đúng rồi, cậu với Thẩm Nhất Chu thế nào rồi?”
Cái bàn bên cạnh rung nhẹ một cái, tôi mặc kệ, nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Cũng không có gì.”
“Hồi trước nhiều cô tỏ tình với hắn, hắn chẳng nhận, còn nói không coi mấy cô bình thường ra gì.”
“Sau đó cũng ít ai theo đuổi, ai cũng bảo hắn mắt cao hơn đầu, tính cách kiêu, lạnh lùng, cậu đừng có mặt nóng dán mông lạnh đấy.”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên không.”
Cô ta gật đầu, mặt đầy vẻ ‘trò giỏi đáng dạy’.
Rồi lại hóng chuyện hỏi tiếp:
“Nói nghe coi, cậu và Thẩm Nhất Chu cái chuyện kia cảm giác thế nào?”
“Cũng được.”
“Được là sao, sướng hay không sướng?” Giang Mộng quyết truy hỏi tới cùng.
Tôi vừa định trả lời, bên cạnh có đôi tai lén lút dán lại gần.
Quay đầu nhìn, Thẩm Nhất Chu ánh mắt khao khát học hỏi, nhìn tôi chằm chằm:
“Nói đi, cảm giác thế nào?”
Tôi vốn định nói thật, ai dè anh ta lại phát bệnh:
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải vì quá yêu cô, lo lắng cô không hài lòng, cũng không phải vì sợ bản thân không đủ giỏi, càng không phải vì sợ không đủ bản lĩnh giữ được cô, cô đừng nghĩ nhiều.”
Tôi há miệng, dưới ánh mắt chờ mong của anh ta, bẻ lái:
“Cũng được thôi, chỉ là…”
Chưa nói hết câu, tôi thở dài, vỗ vai anh ta.
Sau đó… bầu trời của Thẩm Nhất Chu sụp đổ.
14
Đạn mạc cũng sụp đổ rồi:
「Nữ phụ đúng là độc ác quá thể, dám nói Thái tử gia không được, làm Thái tử gia tự kỷ luôn rồi。」
「Tôi không chịu nổi cái vai nữ phụ này nữa, thật sự quá rẻ tiền!」
「Chỉ vì nữ phụ không đi theo kịch bản, ngày nào cũng chen vào, làm nam nữ chính không có đất diễn, thật muốn cầm dao xử cô ta。」
「Nữ phụ thật sự ghê tởm quá, định phá nát cặp đôi nam nữ chính sao!」
「Phá cái gì mà phá! Có bao giờ ở bên nhau đâu, toàn mấy người gào lên thôi, đến giờ tôi thấy nữ phụ cũng chẳng có lỗi gì to tát, mà là nam chính suốt ngày bám dính lấy nữ phụ tìm cảm giác tồn tại, người anh ta thích là nữ phụ.」
Đạn mạc cãi nhau cả trăm dòng, tôi không muốn nhìn nữa, tự động ngó lơ.
Liên tiếp mấy ngày, Thẩm Nhất Chu sau giờ học liền mất dạng.
Đạn mạc nói chắc anh ta tỉnh ngộ rồi, sắp bỏ nữ phụ độc ác như tôi để chạy về với nữ chính.
Tôi lén lút đi theo, thấy anh ta trước tiên đến bệnh viện, sau đó lại vào phòng gym.
Tôi định qua tìm anh ta thì gặp lớp trưởng.
“Giang Phượng Phượng, sao cậu lại ở đây, Mộng Mộng nhà tôi cũng tới à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi đi một mình.”
Anh ta gật đầu chuẩn bị đi, Thẩm Nhất Chu lại xuất hiện.
Mắt đỏ hoe chất vấn tôi:
“Cô thích hắn ta đến thế à?!”
Tôi bị anh ta gào đến choáng váng.
Lớp trưởng cũng khựng lại, giải thích:
“Không phải đâu, ông bạn hiểu lầm rồi.”
“Câm miệng! Đồ cơ bắp não tàn ngực bự!”
Ủa sao lại chửi người ta vậy trời…
Tôi ngại ngùng cười với lớp trưởng, kéo Thẩm Nhất Chu ra ngoài.
Anh ta không chịu đi, tôi kéo mạnh, lôi bằng được ra ngoài.
Đang định mắng anh ta vài câu, vừa ngẩng lên lại thấy anh ta mắt đỏ hoe, tủi thân chết đi được.
“Mấy hôm nay tôi đi khám bác sĩ, còn tập thể hình nữa, cơ bụng cũng săn chắc hơn, eo cũng khỏe hơn, giờ tôi có thể xoay vòng không thở 300 lần, còn hít đất một lèo 500 cái.”
“Giờ eo tôi khỏe lắm!”
Tôi giật mình, nhưng không tin.
Anh ta kéo tay tôi lại: “Thật không lừa cô đâu, cô sờ thử là biết.”
Giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta vén áo kéo tay tôi nhét vào.
Tôi vội rụt tay lại, ngó quanh một vòng.
May là không ai để ý, không thì mai lên báo mất.
Thẩm Nhất Chu buồn bã:
“Đến chạm cô cũng không thèm à…”
“Hắn ta không giàu bằng tôi, không đẹp trai bằng tôi, không nghe lời bằng tôi, cũng không dịu dàng bằng tôi, nói chung chẳng có cái gì hơn tôi, tại sao cô lại thích hắn ta chứ?”
15
Tôi im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giải thích:
“Đây là lần thứ hai tôi nói rồi, tôi không thích lớp trưởng, chưa từng thích, người ta với Giang Mộng là một đôi.”
Lúc này anh ta mới yên phận lại.
“Vậy cô thích ai?”
“Liên quan gì anh.”
“Còn tôi thì sao?”
“Cũng chẳng ra gì.”
Tôi khoanh tay, nói tiếp:
“Trước giờ tôi giải thích cho anh nhiều như vậy, chỉ vì tôi không thích bị người khác hiểu lầm, chứ không phải vì tôi thích anh, cũng không phải vì thấy anh đáng thương đỏ mắt mà đau lòng, anh đừng nghĩ nhiều.”
Anh ta sốt ruột, chạy theo tôi.
“Tôi vừa giàu vừa đẹp, cô quen tôi không thiệt đâu, tôi có thể mua túi xách, trang sức, váy limited, kim cương, vàng, nhà cho cô, còn có rất rất nhiều tiền nữa.”
“Tôi còn có thể giúp cô mở công ty, tìm quan hệ, cô muốn làm gì tôi cũng ủng hộ.”
Tôi dừng bước.
“Thế anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Anh ta móc điện thoại, chuyển khoản 1 triệu.
Điện thoại báo 1 triệu đã vào tài khoản, tôi cố nhịn cười, còn chưa kịp nói thì anh ta đã vội vàng giải thích.
“Tôi cho cô tiền không phải để gây áp lực, cũng không phải ép cô phải ở bên tôi, tôi chỉ là… tiền…”
Tôi vui vẻ nhận tiền, rất biết điều mà giải thích giúp anh ta:
“Tiền nhiều quá, tiêu không hết, tôi hiểu mà.”
Anh ta lại dè dặt hỏi tôi:
“Vậy tôi có thể mua mấy thứ đó cho cô không?”
Tôi nhịn cười.
“Nếu anh muốn thì tôi cũng không cản.”
Đạn mạc lại bay đầy trời:
「Cái này đúng không? Nam chính giờ như chó theo đuôi, mà lại theo nữ phụ, không phải lẽ ra phải lạnh lùng, chỉ yêu nữ chính sao?」
「Cốt truyện lộn tung phèo, nhân vật điên hết rồi, tình yêu ngọt ghê, thôi cứ húp trước đã!」
「Đang yên ổn bị nữ phụ phá nát, giờ cô ta thành nữ chính luôn rồi, không chịu nổi nữa, bỏ theo dõi!」
「Mấy người trên cút lẹ, ai cần mấy người xem!」
「Loạn quá rồi, hay cắt nhỏ cho vào nồi xào luôn đi, thêm chén cơm nữa, thơm ngon đủ vị。」
「Còn cái người hứa ăn phân đâu rồi? Nhớ giữ lời nhé!」
Những ngày sau đó, đạn mạc biến mất.
Thẩm Nhất Chu cách vài ngày lại tặng quà cho tôi.
Túi xách, trang sức, quần áo chất thành đống, phải dọn riêng một căn phòng để chứa.
Nhẫn kim cương, vòng cổ, mười ngón tay tôi cũng không đủ để đeo hết.
Anh ta còn cho tôi vốn khởi nghiệp, giúp tôi mở công ty riêng.
Một năm sau khi tốt nghiệp đại học, công ty tôi đã lên sàn.
Giang Mộng cũng đã kết hôn với lớp trưởng.
Cậu em đẹp trai lén sau lưng Giang Mộng khóc như mưa:
“Chị ơi, sau này nếu anh rể dám bắt nạt chị, chị cứ về nói với em. Tuy em không đánh lại ảnh, nhưng em chửi chết ảnh!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Chưa được bao lâu, Thẩm Nhất Chu cướp được bó hoa cưới, quỳ một gối trước mặt tôi, đưa hoa ra.
“Phượng Phượng, em cũng nên cho anh một danh phận rồi.”
“Làm ơn, lấy anh đi, được không?”
Cảm giác nếu tôi không đồng ý, anh ta sắp quỳ lạy tới nơi rồi.
Tôi nhận bó hoa.
Vài tháng sau, cậu em đẹp trai lại lén sau lưng tôi khóc đến sưng mắt:
“Chị ơi, nếu anh rể bắt nạt chị, chị cứ về nói với em, em đánh chết ảnh.”
Thẩm Nhất Chu cũng cười khóc vui mừng:
“Em vợ à, trên đời này chỉ có cô ấy được đánh anh thôi.”
Vì thế, đêm tân hôn, mông Thẩm Nhất Chu lại sưng vù.
Anh ta thở hổn hển hỏi tôi:
“Phượng Phượng, anh đâu có lừa em đúng không, anh rất khỏe mà, có phải rất sướng không?”
Tôi cứng miệng đáp:
“Cũng… tàm tạm thôi.”
(Hoàn)