Hồi nhỏ, kẻ thù không đội trời chung của tôi suốt ngày chê cười:

“Học dốt như cậu, sau này chỉ có đi bốc cứt mà sống.”

Tôi không tin vào cái “lời nguyền” đó, cho đến khi… trở thành bác sĩ khoa hậu môn – trực tràng.

Còn hắn, giờ là Ảnh đế cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ.

Rồi một ngày, hắn ôm mông, ngại ngùng đến bệnh viện… lấy số khám của tôi.

Tôi thong thả đeo găng tay, bình tĩnh nói:

“Cởi quần, chổng mông.”

Hắn xấu hổ đến mức muốn chết quách đi cho xong:

“Ca… ca phẫu thuật này… cô có thể làm bác sĩ chính không…”

Tôi mỉm cười:

“Được thôi, gọi một tiếng ba đã.”

1

Tôi là Lương Y.

Bác sĩ hậu môn – trực tràng trẻ nhất bệnh viện.

Làm nghề ba năm, nhìn hoa vô số, chứng trĩ nhân gian tôi thấy hết.

Bốn giờ chiều, là lúc phòng khám vắng nhất.

Tôi bấm gọi số cuối cùng:

【Mời số 250, Cố Cảnh Trình, đến phòng khám số 3.】

Tay tôi khựng lại giữa không trung.

Một hình bóng đáng ăn đòn lập tức bật ra trong đầu.

Không phải chứ?

Tên đó chẳng phải đang cưỡi ngựa hồng huyết mã quay cái phim tiên hiệp gì đó, tự xưng “đỉnh cao nhan sắc cổ trang” à?

Chẳng lẽ…

Nghiệp quật tới rồi?

Cánh cửa phòng khám bị đẩy hé ra một khe nhỏ, một bóng người lén lút chui vào.

Còn cẩn thận khóa cửa lại.

“Lương Y…”

Người đó hạ thấp giọng, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hoa đào tôi quen thuộc đến mức không muốn quen.

Trời đất ơi, khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính đen ba thứ cùng lúc, không biết còn tưởng định đi cướp ngân hàng.

“Cố Cảnh Trình?”

Tôi suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế.

“Đúng là anh thật.”

“Suỵt, tổ tông của tôi! Nhỏ tiếng thôi, đừng gọi tên tôi!”

Hắn lao vọt tới bịt miệng tôi.

“Ngoài kia chắc có paparazzi.”

Tôi gỡ tay hắn ra, cố ý nâng cao giọng:

“Ồ, thì ra là cái tên ‘mông đỏ nhất núi khỉ’!”

Tôi gọi thẳng cái ID lố bịch của hắn.

“Lương Y, im miệng!”

Im là điều không bao giờ xảy ra.

Năm xưa, hắn luôn châm chọc tôi học dốt, sau này chỉ có thể đi bốc cứt.

Kết quả, nguyện vọng đại học bị điều chỉnh vào ngành y, rồi lại bị phân về khoa hậu môn.

Bị hắn cười nhạo suốt một thời gian.

Giờ thì sao?

Ngã vào tay tôi rồi.

Cơ hội ngàn năm có một thế này, không xỉa xói vài câu, chẳng phải có lỗi với hai mươi mấy năm tình “oan gia” sao!

“Ơ kìa, chẳng phải Ảnh đế cao lãnh cấm dục à? Sao cấm dục mà lạc đến khoa hậu môn thế này? Lối rẽ cũng táo bạo quá rồi đấy!”

Cố Cảnh Trình bị tôi chọc đến cứng họng.

Ngập ngừng ba giây, mới nhỏ giọng:

“Cái đó… tôi thấy hơi khó chịu…”

“Khó chịu chỗ nào?”

Tôi cố tình hỏi dồn.

Hắn ấp a ấp úng:

“Thì… phía sau… hơi đau…”

“Phía sau là đâu? Lưng? Mông? Hay phía sau mông nữa? Nói rõ ràng ra, bác sĩ tụi tôi cần mô tả chính xác.”

Tôi cố ý xoay bút lách cách, trong lòng cười thầm sướng rơn.

Cố Cảnh Trình nghiến răng, mặt đỏ như gấc:

“Đau lỗ đít! Thế được chưa!”

“Sớm nói chẳng phải xong à.”

Tôi lạch cạch gõ vào máy:

“Đau bao lâu rồi?”

“Thì từ tháng trước, lúc quay phim cổ trang… cưỡi ngựa suốt nên bắt đầu…”

Tôi nhướng mày đầy ẩn ý, mắt sáng rực ánh sáng tám chuyện:

“Cưỡi ngựa hay cưỡi người vậy? Nói dối bác sĩ là không tốt đâu.”

Ai cũng biết, Cố Cảnh Trình ra mắt bảy năm, sạch bóng scandal, giữ khoảng cách với nữ minh tinh đủ vòng quanh trái đất ba lần.

Người duy nhất từng dính tin đồn với hắn là một tiểu thịt tươi đóng phim đam mỹ cùng năm đó.

“Lương Y, cô có thể có chút y đức không? Tôi là trai thẳng trăm phần trăm!”

Ô hô hô, nóng nảy rồi.

“Y đức hả, với người khác thì có, còn với anh…”

Tôi từ tốn đứng dậy.

Mở tủ, lấy ra đôi găng tay dùng một lần:

“Cởi quần, nằm nghiêng lên giường, đầu gối co lên sát ngực.”

2

Cố Cảnh Trình lập tức hóa đá.

Gương mặt điển trai dưới chiếc mũ bóng chày đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Ai mà ngờ được chứ, cái tên từng luôn hơn tôi một bậc, kẻ thù không đội trời chung ngày trước.

Giờ lại phải cởi quần, chổng mông trước mặt tôi!

Ha ha ha ha ha!!!

Hắn giãy giụa trong tuyệt vọng:

“Nhất định phải khám sao? Không thể cho tôi thuốc luôn à? Bao nhiêu cũng trả…”

“Anh yêu à, thuốc không thể tùy tiện uống, đúng bệnh mới kê đúng thuốc.”

Tôi đeo găng tay vào, cố tình kéo cho kêu bốp bốp giòn giã.

“Yên tâm, trong mắt bác sĩ, sinh mạng bình đẳng, mông nào cũng là mô tổ chức như nhau.”

Hắn nhắm mắt lại như chấp nhận số phận.

Hít sâu một hơi, trong tư thế như sắp ra pháp trường.

Chậm rãi và ngượng ngập tháo thắt lưng.

Cuối cùng cởi chiếc quần lót boxer màu xám xuống.

Tôi liếc nhìn vòng eo săn chắc cùng đường hông thon gọn do năm tháng tập gym mà có.

Chậc, giữ dáng cũng ra gì đấy.

Tiếc là… mọc ra một cái phiền toái.

Hắn lề mề nằm xuống, giọng yếu ớt đầy mong manh:

“Cô… có thể nhẹ tay chút không…”

Tôi suýt nữa quên mất, Ảnh đế cứng cỏi trên màn ảnh thật ra là một tên nhát gan sợ đau nổi tiếng.

Hồi nhỏ tiêm phòng mà khóc giọng nữ cao luôn.

“Yên tâm, tôi nhìn qua bao nhiêu cái mông rồi, kỹ thuật cực kỳ chuyên nghiệp.”

Vừa dỗ dành, vừa thúc giục:

“Nhanh lên, tư thế cho chuẩn vào.”

Hắn lườm tôi một cái ai oán, rồi ngoan ngoãn nằm im.

Chậc chậc…

Cái vẻ mặt như sẵn sàng mặc người giày vò này mà bị 80 triệu fan vợ bé bỏng của hắn thấy được, chắc đồng loạt đột quỵ.

Tôi tiến lại gần giường khám, mắt đảo qua vùng bị tổn thương đang lộ ra ngoài.

Không nhịn được mà lắc đầu cảm thán:

“Chậc, thầy Cố đúng là danh xứng với thực, phiên bản đời thật của ‘mông đỏ nhất núi khỉ’.”

“Lương Y, cô…”

Còn chưa kịp nói xong.

“Áoooo!!!”

Tiếng la như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp phòng khám.

“Lương Y, cô đang trả thù cá nhân!”

Tôi cạn lời:

“Tôi còn chưa đưa vào, anh la cái gì?”

“Thả lỏng ra, cần kiểm tra sâu bên trong.”

Hắn rên lên một tiếng tuyệt vọng, mặt vùi sâu vào cánh tay, chỉ còn để lộ vành tai đỏ rực sắp chảy máu.

“Thả lỏng nào, không vậy tôi sao vào được?”

Cố Cảnh Trình úp mặt sâu hơn nữa, giọng nghẹn ngào pha lẫn nhục nhã:

“Tôi… tôi không kiểm soát được…”

“Không kiểm soát được cũng phải kiểm soát! Thở sâu! Hít vào, thở ra!”

Tôi như cái máy phát lệnh vô cảm, đều đều chỉ huy hắn điều chỉnh nhịp thở.

Đồng thời lặng lẽ gia tăng lực tay.

“Áo áo áo! Đau chết tôi rồi!”

Phiền phức thật đấy, khám một mình hắn còn mệt hơn khám mười ông cụ bị táo bón cộng lại.

Ngay khi ngón tay cuối cùng cũng khó khăn chui vào được để kiểm tra sâu bên trong…

Đột nhiên.

Một bộ phận “khó nói”, bỗng… hừng hực vươn dậy!

3

Động tác của tôi khựng lại.

Cơ thể Cố Cảnh Trình cũng cứng đờ.

Lúc đầu chỉ là úp mặt, giờ thì hắn ước gì có thể chui cả cái đầu vào khe giường khám cho xong.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Tôi vào nghề chưa lâu, nhưng làm ở khoa hậu môn – trực tràng, cái nên thấy, không nên thấy, tôi đều từng thấy cả.

Phản xạ thần kinh cục bộ do kích thích trong lúc kiểm tra, sách giáo khoa có ghi rõ, thỉnh thoảng xảy ra, thuộc phạm vi bình thường, không cần kinh ngạc.

Nhưng…

Lý thuyết là một chuyện.

Còn cái sự “bình thường” này mà xảy ra trong tình huống hiện tại, giữa hai kẻ thù không đội trời chung…

Cái cảm giác đó, mẹ nó, thật sự không còn là “bình thường” nữa!

“Khụ.”

Tôi hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Thậm chí còn cố gắng tỏ ra một chút…

Ừm, kiểu như ánh mắt lạnh nhạt của người từng trải:

“Phản ứng sinh lý bình thường thôi, tôi gặp nhiều rồi.”

“Cô… cô gặp nhiều rồi á?”

Cố Cảnh Trình không biết bị chập dây ở đâu,

“Gặp nhiều thì cũng có phân cấp chứ!”

“Của tôi, ít nhất cũng phải hàng tuyển hẳn hoi đấy!”

Hắn nghển cổ, vừa xấu hổ vừa tức tối, lại mang theo một chút…

Không cam lòng?Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi mặt không đổi sắc, rút tay ra khỏi vùng kiểm tra:

“Bình thường.”

Hai từ nhẹ như lông hồng.

Mà như một tảng đá nện thẳng lên lòng tự trọng mong manh của Cố Cảnh Trình.

“Cái gì cơ?!” Hắn nổ tung.

Suýt nữa bật dậy khỏi giường khám, chẳng màng đau đớn,

“Bình thường cái gì? Mắt cô bị phân bò bôi à?!”

“Tôi rõ ràng… mười tám…”

“Mười tám cái gì? Tôi đang nói mức độ nặng của trĩ, bình thường thôi.”

Tôi lườm hắn một cái:

“Trong đầu anh suốt ngày nghĩ cái gì thế? Chơi bời quá độ rồi hả? Biết kiềm chế chút đi, thầy Cố.”

Hắn cuống cuồng kéo quần lên:

“Tôi… tôi đâu có nghĩ gì đâu!”

Tôi khó chịu ném cho hắn một gói khăn ướt sát trùng:

“Theo kết quả kiểm tra, trĩ hỗn hợp giai đoạn hai, đề nghị phẫu thuật. Là mổ nội soi, hồi phục nhanh.”

“Phẫu thuật á?!”

Mặt Cố Cảnh Trình chuyển sang màu xanh lá.

“Không được! Tuần sau tôi còn lịch ghi hình!”

“Vậy thì chuẩn bị lên hot search đi.”

Tôi nhún vai, thản nhiên nói.

“#Sốc! Ảnh đế lưu lượng phải nhập viện khẩn cấp vì trĩ nổ# — thấy tin này ổn chứ?”

“Hoặc là: #Hoa cao lãnh sụp đổ hình tượng? Trĩ nứt hậu môn của Cố Cảnh Trình và câu chuyện khó nói với người đàn ông bí ẩn#”