Ba ngày sau, thấy Lâm Tư Nam vẫn chưa được về nhà, Lâm Nguyệt Nguyệt bắt đầu cuống cuồng.
Cô ta nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt ròng ròng van nài:
“Chị ơi, chị giúp anh ấy đi mà… Chị nói với cảnh sát là lẽ ra chị mới là người đi mua bánh, chuyện này không liên quan đến anh Tư Nam…”
Tôi nhướng mày:
“Ý em là, người bỏ độc thật ra là chị mới đúng, đúng không?”
Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt biến đổi ngay, lập tức câm nín.
Tôi hiểu rõ, cô ta có thể thân thiết với Lâm Tư Nam, nhưng chưa đến mức hi sinh bản thân vì anh ta — đó mới là bản chất con người.
Để tránh cô ta lại giở trò gì nữa, tôi chuyển đến ký túc xá trường một ngày trước kỳ thi đại học.
Rồi kỳ thi đại học cũng đến.
Từ xa, tôi đã thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đang đi đi lại lại trước cổng trường, trông như đang lo lắng điều gì.
Thấy tôi tới gần, cô ta lập tức lên tiếng trong đầu, thể hiện sự sốt ruột:
“Chết rồi, quên mang gôm mất tiêu!”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng qua mặt cô ta.
Thấy tôi chẳng phản ứng gì, cô ta nóng ruột kéo tôi lại, cầu xin:
“Chị Sanh Tuyết, em quên mang gôm rồi, chị cho em mượn một cái được không?”
Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, mở hộp bút ra cho cô ta xem:
“Xin lỗi nha Tiểu Nguyệt, chị cũng chỉ mang đúng một cái thôi. Hay là em thử hỏi người khác xem sao?”
Nói xong, tôi không để cô ta kịp phản ứng, bước nhanh vào phòng thi.
Kiếp trước, tôi bị vu oan gian lận chỉ vì cho cô ta mượn gôm, bị hủy tư cách thi.
Kiếp này, tôi quyết định không lo chuyện bao đồng nữa, chuyên tâm làm bài!
Nhưng không ngờ, sau khi thi xong môn đầu tiên, đang định ra về thì giám thị đột ngột chặn tôi lại, nghiêm mặt:
“Em kia, trong túi đang có gì vậy? Lấy ra ngay!”
Tôi sững người — không ngờ trong túi mình lại có một cục gôm giấu phao thi!
Chương 5
Chiếc áo khoác tôi mặc trong ngày thi đại học hôm nay là áo mới mua, cũng là lần đầu tiên mặc — làm sao bên trong lại có một cục gôm?
Tôi rút ra xem, thì ra là loại gôm y hệt như cái tôi dùng để làm bài thi, chỉ khác là cục này còn mới, chưa bóc tem.
Thế nhưng từ mép gói gôm chưa khui, lại ló ra một mép nhỏ có chữ — chính là phao thi.
Tôi vừa lấy cục gôm ra, còn chưa kịp nói gì, thì giám thị đã giật phắt lấy nó, lớn tiếng chất vấn:
“Em học sinh này, em mang phao giấu trong gôm là gian lận trong thi cử! Bài thi bị hủy, lập tức tước quyền thi tiếp!”
Ngay lập tức, đám học sinh vây quanh hóng chuyện bu lại, xì xào bàn tán:
“Không phải con gái ruột mới được nhà họ Lâm nhận lại sao? Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn lắm, ai ngờ lại là đồ chuyên đi quay cóp!”
“Đúng rồi đó, nghe nói cô ta mới là thiên kim nhà họ Lâm, nhìn quê mùa kém sang quá chừng. Vẫn là Tiểu Nguyệt xinh đẹp, hợp khí chất tiểu thư hơn!”
“Nghe bảo gian lận thi đại học, nhẹ thì hủy tư cách, nặng thì cấm thi suốt đời. Con nhà quê như cô ta giờ thì toi rồi, còn dám mơ so với Tiểu Nguyệt cơ đấy!”
Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt Nguyệt cũng vừa thi xong, vội vàng chạy từ phòng bên cạnh sang.
Cô ta lao đến, giả bộ che chở tôi, giọng mềm như nước trà:
“Các bạn đừng nói chị Sanh Tuyết như vậy mà… Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng em vẫn luôn coi chị ấy là chị ruột.”
“Có gì, cứ nhắm vào em đây!”
Có bạn gái đứng bên không nhịn được, lật mắt mỉa mai:
“Tiểu Nguyệt, cậu hiền quá rồi đó. Sau này thể nào cũng bị con nhà quê kia ăn hiếp cho coi!”
Nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt không thèm đáp lại. Cô ta giả bộ chân thành, nắm lấy tay tôi, thì thầm cố ý để mọi người đều nghe được:
“Chị à, em đã nhắc chị rồi mà, thi đại học tuyệt đối không thể gian lận… Sao chị không nghe lời?”
“Giờ chị mau nhận lỗi với giám thị đi, nói là chị không cố ý. May ra còn được thi tiếp mấy môn sau!”
Đúng lúc đó, anh trai Lâm Tư Nam cũng lao đến hiện trường.
Không nói một lời, anh ta xông tới tát thẳng vào mặt tôi một cái:
“Lâm Sanh Tuyết! Em làm mất hết mặt mũi nhà họ Lâm rồi!”
“Tôi cứ tưởng, dù sao trong người em cũng chảy dòng máu nhà họ Lâm, ít ra cũng là người biết điều. Ai ngờ sống ở quê mười mấy năm, đã học toàn thói lưu manh, tiểu xảo. Tôi thật sự hối hận vì đã đón em về!”
Tôi hoàn toàn không phòng bị, bị anh ta tát nghiêng cả người, suýt nữa ngã xuống đất.
Mặt nóng ran, in rõ ràng một dấu bàn tay.
Từ nhỏ tới lớn, tuy nhà không giàu, nhưng cha mẹ nuôi chưa từng đánh tôi một cái nào.
Anh ta là cái thá gì mà cũng dám động tay?
Tôi đứng vững lại, không nói một lời, chỉ lạnh lùng đưa tay lên, trả lại anh ta một cái bạt tai vang dội:
“Anh nhìn thấy tôi gian lận khi nào? Cảnh sát từng nhắc chưa? Vu khống người khác là phạm pháp đấy!”
Lâm Tư Nam hoàn toàn không ngờ tôi dám ra tay, mắt trợn lên như sắp phun lửa:
“Lâm Sanh Tuyết! Em mất dạy tới mức này à? Dám đánh cả anh mình?”
“Nếu không phải em gian lận, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt lại hãm hại em à?”
“Em đúng là cứng mồm cãi cố! Không thấy quan tài không đổ lệ!”
Tôi cười nhạt, móc điện thoại ra gọi thẳng cho cảnh sát:
“Chào chú, cháu bị vu oan gian lận trong kỳ thi đại học, nghi ngờ có người cố ý hãm hại cháu, ngăn cản quyền lợi thi cử hợp pháp.”
“Cháu xin yêu cầu giám định dấu vân tay trên dụng cụ bị nghi là gian lận để chứng minh trong sạch!”
Vừa dứt lời, tôi liếc thấy trên gương mặt Lâm Nguyệt Nguyệt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu đi.
Rất nhanh, cảnh sát tới lấy mẫu vật — cục gôm giấu phao thi — mang đi xét nghiệm dấu vân tay.
Kết quả đối chiếu: không trùng với dấu vân tay của tôi.
Ngay cả chữ viết trên phao cũng không phải của tôi.
Kết luận: không đủ bằng chứng, tôi được xóa sạch nghi ngờ gian lận.
Nhìn bộ dạng bồn chồn như ăn trộm bị phát hiện của Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi biết ngay — là cô ta giở trò.
Chỉ cần tôi đề nghị so sánh dấu vân tay cô ta, chắc chắn sẽ tóm được tại trận.
Nhưng… hình phạt đó với cô ta còn quá nhẹ.
Thế nên, tôi lựa chọn tạm thời bỏ qua, thi xong rồi tính sổ!
Chương 6
Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, cô chủ nhiệm cũ từng nói với tôi: dù tôi lớn lên ở một làng nhỏ miền núi, nhưng thành tích học tập luôn nằm trong top đầu thành phố.
Nếu thi tốt, cho dù không đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại, thì vào một trường 985 cũng không phải chuyện khó.
Trước ngày thi, cô ấy đã tha thiết dặn dò:
“Thi đại học là con đường tốt nhất để người bình thường thay đổi số phận. Dù em được bố mẹ ruột nhận lại, nhưng sau ngần ấy năm xa cách, chắc chắn vẫn sẽ có chút lạ lẫm. Chỉ khi thi vào một trường tốt, em mới thực sự có chỗ đứng cho riêng mình.”
Thế nhưng, kiếp trước, tôi mang theo đầy tự tin bước vào phòng thi, còn chưa làm xong bài đầu tiên, đã bị Lâm Nguyệt Nguyệt hãm hại, khiến tôi bị hủy toàn bộ tư cách dự thi, thậm chí còn bị cấm thi suốt đời.
Đến khi sở giáo dục thông báo chính thức rằng tôi gian lận, cô chủ nhiệm vẫn một mực tin tôi trong sạch.
Với năng lực của tôi, căn bản không cần phải gian lận.
Một người không hề có quan hệ huyết thống còn tin tưởng tôi như thế.
Vậy mà Lâm Tư Nam — người anh ruột máu mủ — lại chẳng thèm nghe tôi giải thích, càng không chịu đứng ra minh oan cho tôi.
Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ, anh ta có thực sự là anh trai ruột của tôi không?
Nếu không, thì với tư cách là một người trưởng thành, sao lại có thể thiên vị đứa em nuôi Lâm Nguyệt Nguyệt đến mức mù quáng như vậy?