Trương Thu tìm tôi, hỏi tôi có phải đã phát điên rồi không.
Tôi không trả lời, chỉ đóng cửa không gặp.
Nó cũng không dám về quê, sợ bị hàng xóm dị nghị, chê cười.
Nhưng nó không ngờ rằng, lần tiếp theo chúng tôi gặp nhau lại là ở tòa án.
Tôi kiện nó.
Tôi đòi lại số tiền tôi đã cho nó vay.
Tôi đòi tiền công tôi làm việc không công ở quán lẩu của nó.
Tôi đòi tiền công chăm cháu, phí bảo mẫu.
Thậm chí, tôi đã sáu mươi tuổi, về lý mà nói, nó còn phải có trách nhiệm chu cấp cho tôi.
Dù xét đến điều kiện tài chính của tôi, tòa không bắt nó phải trợ cấp, nhưng tất cả các khoản khác, nó không thể trốn thoát.
Nó nói tôi chẳng có gì đáng để nó phải trả ơn.
Vậy thì tôi cũng không cần miễn phí bất cứ thứ gì cho nó.
Nó đe dọa tôi:
“Nếu con trả số tiền này, thì từ nay giữa hai ta chẳng còn quan hệ gì nữa!”
Tôi chỉ cười nhạt, đáp lại một câu:
“Song hỷ lâm môn, quá tốt rồi.”
Sau vụ kiện, tôi mới biết, quán lẩu của nó đã có lãi từ lâu.
Chồng nó cũng làm ăn khá giả.
Căn nhà ngày xưa mua, tiền vay đã trả hết.
Thậm chí, họ đang có kế hoạch mua thêm một căn nữa ở thành phố H.
Tất cả những gì nó muốn không phải là tiền.
Mà là tôi không xứng đáng có một cuộc sống an nhàn.
Tôi không xứng đáng giữ lại số tiền dưỡng già của mình.
Tôi phải dốc hết đến tận giọt cuối cùng cho gia đình nó.
Tôi phải sống nhục nhã, ăn bám Trương Thư Điền, tồn tại trong tủi hổ và khổ cực.
Suốt những năm qua, tôi đã cho đi tất cả.
Nhưng chẳng nhận lại nổi một lời cảm ơn.
Nó chỉ coi đó là điều hiển nhiên.
Chỉ cần tôi không đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào, trong mắt nó, tôi không xứng đáng làm mẹ.
Tôi bỗng nhớ lại…
Cái ngày tôi rời quê lên thành phố làm việc, đôi bàn tay bé nhỏ năm xưa đã níu chặt vạt áo tôi.
Tôi rời đi vì muốn cho nó một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng có lẽ, suốt bao năm qua, Trương Thư Điền chưa từng nói với nó về những gì tôi đã hy sinh.
Ông ta chỉ nhồi nhét vào đầu nó rằng tôi là một kẻ tham tiền, chỉ nghĩ đến tiền.
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi trở về, nó đều tỏ thái độ lạnh nhạt.
Tôi luôn cố gắng hết sức để làm nó vui.
Tôi cũng từng tự thuyết phục bản thân rằng, con bé còn nhỏ, nó chưa hiểu.
Chưa hiểu nỗi xót xa và đau đớn của một người mẹ phải xa con, một mình đến tỉnh khác làm công.
Nhưng sau này thì sao?
Nó đã hơn ba mươi tuổi, đã tự mình nếm trải sự khắc nghiệt của cuộc sống, vẫn không hiểu sao?
Hay là nó đã quen rồi, quen với việc đối xử với tôi như vậy?
Tôi không muốn nghĩ nữa.
Tôi đã có số tiền này, cộng với số tiền từ Trương Thư Điền, tuổi già của tôi đã được đảm bảo.
Còn sau này, khi tôi chết đi thì sao ư?
Ai thèm quan tâm chứ?
9.
Tôi mang theo tiền về quê.
Thuê nhà mãi cũng không phải cách lâu dài.
Lô đất ở quê vốn thuộc về nhà tôi, tôi yêu cầu Trương Thư Điền chia lại cho tôi.
Tôi thuê người xây ba gian nhà nhỏ, bên ngoài vây một cái sân lớn.
Hằng ngày, tôi trồng rau, chăm hoa.
Muốn ngủ bao lâu thì ngủ, muốn ăn gì thì ăn.
Không còn ai đợi tôi hầu hạ nữa.
Thực ra, tôi không có nhiều nhu cầu chi tiêu, chỉ riêng tiền trợ cấp hàng tháng từ Trương Thư Điền cũng đủ sống.
Nhưng nhìn những chị em trong làng vẫn phải vất vả ngoài đồng dù đã có tuổi, lòng tôi lại thấy xót xa.
Tôi nghĩ, con người không thể cứ nhàn rỗi mãi được.
Trương Thư Điền có thể quay video, tại sao tôi không thể?
Xung quanh tôi, núi non ruộng đồng chính là nguồn tư liệu tốt nhất.
Nghĩ là làm.
Nhưng làm video phải học từ đầu, tôi tuổi đã lớn, việc này không hề dễ dàng.
May mắn thay, có một cô gái trẻ thường xuyên đến chơi với Đậu Đậu, cô ấy mới tốt nghiệp, đang chật vật tìm việc làm.
Hai chúng tôi hợp tác ngay lập tức.
Bắt đầu làm nội dung số tại quê nhà.
Những năm tháng hầu hạ Trương Thư Điền, chăm cháu cho Trương Thu, tay nghề nấu nướng của tôi đã vươn lên đỉnh cao.
Chúng tôi chọn con đường ẩm thực.
Tôi có thể vào rừng, ra đồng hái nguyên liệu, nấu một bữa ăn thật ngon.
Những điều này tôi đã biết từ nhỏ.
Sau này có Trương Thu, tôi luôn thấy có lỗi vì không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ.
Vậy nên, dù chỉ là một món ăn đơn giản, tôi cũng dốc toàn bộ tâm huyết.
Chỉ mong con bé có thể ăn ngon, khỏe mạnh lớn lên.
Tôi không vội vã.
Dù sao chỉ cần Trương Thư Điền chưa chết, tôi vẫn có tiền trợ cấp để sống.
Có lẽ chính tâm thái đó, tôi bất ngờ nổi tiếng.
Vì tôi thích mặc đồ màu hồng, cư dân mạng đặt cho tôi biệt danh: “Bà ngoại ngọt ngào”.
Tại sao lớn tuổi rồi vẫn mặc màu hồng ư?
Vì tôi thích!
Trước đây, chỉ cần tôi ăn mặc rực rỡ một chút, Trương Thư Điền đã chê tôi lố lăng, già rồi còn làm màu.
Tên đó đúng là có vấn đề.
Trên mạng hay nói về PUA, chắc ông ta cũng thuộc loại đó.
Hừ!
Bây giờ tôi thích mặc gì thì mặc!
Sau khi nổi tiếng, ban đầu tôi chỉ nhận quảng cáo, làm KOL.
Sau đó, tôi nhận ra nhiều thanh niên trong làng cũng giống như tôi năm xưa.
Họ phải rời quê hương, xa con nhỏ, lên thành phố làm việc.
Tôi bất giác nhớ lại chính mình năm đó, không còn lựa chọn nào khác, phải ra đi kiếm sống.
Giá như có việc làm tại quê nhà thì tốt biết bao!
Nghĩ là làm!
Chúng tôi mở xưởng, lập công ty ngay tại làng.
Người dân ở cả vài huyện lân cận đều có thể đến làm việc.
Tan ca là có thể về nhà với con cái.
Tôi dồn toàn bộ tâm huyết vào việc quảng bá cho quê hương.
Bởi vì tôi biết, nếu tôi có chết đi, con đường này cũng không thể dừng lại.
10.
Khi sự nghiệp của tôi đang trên đà phát triển mạnh mẽ…
Trương Thư Điền sụp đổ rồi.
Vì tôi nổi tiếng, mối quan hệ giữa tôi và ông ta bị cư dân mạng đào bới.
Rất nhanh sau đó, đoạn video ông ta và Kiều Thu Ngôn bị cảnh sát dẫn đi cũng lan truyền trên mạng.
Hồi đó làm ầm ĩ như vậy, không chỉ mình tôi quay lại.
Trương Thư Điền không chịu nổi sự chỉ trích, định xóa tài khoản mạng xã hội.
Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”
Trương Thu tìm đến tôi, sai bảo tôi phải lên tiếng giải thích giúp bố nó.
Nó còn nói, nếu không có tiền của cha con nó, tôi sẽ không có được ngày hôm nay.
Tôi thậm chí không buồn trả lời.
Hai cha con họ đều có vấn đề về đầu óc.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về họ, là khi biết tin Trương Thư Điền bị đột quỵ, liệt nửa người do tức giận vì bị chửi quá nhiều.
Còn tôi?
Lúc đó, tôi đang ở Nam Cực ngắm cực quang.
Ngày xưa, ngay cả trong mơ, tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ đi xa đến vậy.
Không ngờ tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến thế.
Đời người, mẹ kiếp, đúng là phải sống cho thật đáng!
11.
Bất cứ chuyện gì trên mạng cũng sẽ bị đào sâu thêm.
Người bị bới móc không chỉ có Trương Thư Điền.
Cả quán lẩu của Trương Thu cũng bị ảnh hưởng.
Quán lẩu từng đông nghịt khách, bây giờ vắng tanh, chẳng ai đến.
Chưa được bao lâu, quán phải đóng cửa.
Kiều Thu Ngôn bỏ rơi Trương Thư Điền.
Tình già cũng giống như ngọn lửa bén vào căn nhà cũ, bùng lên dữ dội thì cũng khó kiểm soát.
Nhưng bây giờ, ngôi nhà cũ đã rỗng, chẳng còn gì để cháy nữa, cũng tự nhiên mà nguội lạnh.
Giờ đây, Trương Thư Điền chỉ có thể dựa vào cô con gái hiếu thảo của mình.
Chỉ là tôi không ngờ, chưa đầy nửa năm sau, tôi đã thấy tin tức về ông ta trên báo.
Ông ta chết đói trong nhà.
Khi được phát hiện, thi thể đã đầy giòi bọ.
Ông ta nuông chiều con gái, dạy nó cách coi thường và chà đạp tôi.
Ông ta nghĩ bản thân sẽ được tha sao?
Cha mẹ là tấm gương cho con cái.
Trương Thu đối xử với tôi như vậy, nó không sợ con của nó cũng học theo sao?
Thực tế, khi tôi rời khỏi nó, con trai nó đã thường xuyên cáu gắt, quát tháo nó.
Nhưng những chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Đó là bài học cuộc đời của nó.
Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt.
Nhưng tôi cảm thấy hai mươi năm này còn tốt hơn cả sáu mươi năm trước đó của tôi.
Hai mươi năm này, hoàn toàn thuộc về tôi.
Tôi chấp nhận mọi thứ mà số phận đã ban cho mình.
Mỗi phút, mỗi giây của tôi, đều vì chính tôi mà sống.
Những năm qua, Trương Thu không ngừng dò hỏi tin tức về tôi, muốn gặp tôi.
Nhưng tôi không muốn gặp nó nữa.
Trước đây, nó từng đe dọa tôi:
“Mẹ chỉ có một đứa con, nếu mẹ cắt đứt quan hệ với con, mẹ sẽ cô độc đến cuối đời!”
Nhưng những năm qua, tôi đã làm từ thiện, xây đường, lập trường học.
Tôi có rất nhiều rất nhiều con cái.
Họ đều đến tiễn tôi đoạn đường cuối cùng.
Tôi rất hài lòng với hiện tại.
Tiền sau khi tôi mất, tôi đã lập di chúc để quyên góp toàn bộ.
Tôi biết nó muốn gì.
Nhưng tôi nhất định sẽ không để nó đạt được.
Khi lòng người đã lạnh đến tận cùng, thì không bao giờ có thể ấm lại được nữa.
Ý thức dần mơ hồ.
Bên tai tôi vang lên một giọng nói.
Hỏi tôi có muốn tái sinh không.
Có muốn sống lại một đời nữa không.
Tôi từ chối.
Tôi rất hài lòng với hai mươi năm cuối cùng của cuộc đời mình.
Nếu có kiếp sau, tôi muốn sống một cuộc đời mới.
Tôi muốn trải nghiệm một thế giới khác.
Những con người và những chuyện đã qua, tôi đã buông bỏ hết từ năm tôi sáu mươi tuổi.