Khoảng thời gian trước đúng là quá mập mờ rồi.
Chắc là do rượu.
Lúc tôi thay đồ xong bước ra, thấy anh ta cũng đã thay quần áo lúc nào không hay.
Ăn mặc chỉnh tề như sắp đi nhận giải thưởng.
Thấy tôi đứng ở cửa ngẩn ra, anh ta nhướng cằm.
“Đi thôi, anh đưa em đến đó.”
Hóa ra anh ta biết tôi đi tiệc sinh nhật của Vãn Ninh.
Thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, tôi từ chối:
“Không cần đâu, em tự đi được rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi—”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn bình thản:
“Thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau nơi công cộng, để người ta thấy tình cảm vợ chồng tốt đẹp cũng có lợi cho hình ảnh công ty.”
Tôi: “…Được thôi.”
Trong biệt thự của Kỳ Thâm, khách khứa rất đông.
Nhưng chẳng mấy ai là bạn bè của Vãn Ninh.
Mỗi bữa tiệc ở giới nhà giàu đều là nơi kết nối quan hệ.
Thẩm Trạch Xuyên đang trò chuyện cười nói với Kỳ Thâm ở dưới lầu.
Tôi và Vãn Ninh nằm dài trên sân thượng hóng gió.
Sau khi cụng ly, tôi đưa cho cô ấy sợi dây chuyền thủ công phải đặt hàng hai tháng bên nước ngoài.
“Woa! Thương Thương cậu tốt quá đi mất! Tớ chỉ lỡ miệng nhắc tới nhà thiết kế này mà cậu đã mua giúp tớ rồi! Huhu, tớ muốn lấy cậu quá!”
Tôi bị thân hình mềm mại ấm áp của cô ấy ôm chặt.
Tự dưng thấy hơi ghen với Kỳ Thâm.
Vô tình liếc thấy giữa khe ngực cô ấy có một vết bầm tím.
“Vãn Ninh, cậu cứ bị anh ta làm thế này hoài cũng không ổn đâu, không thì kêu anh ta đi khám tâm lý thử xem?”
Cô ấy kéo lại dây áo, xấu hổ:
“Thôi mà, chim hoàng yến thì làm gì có quyền chê chủ nhân bị bệnh?”
Tôi học nhảy, lâu lâu có va chạm thì bầm tím cũng biến mất trong một tuần.
Mà vết của cô ấy để bao lâu rồi vẫn chưa tan.
Không đau sao?
Vãn Ninh ngượng ngùng cười:
“Cái này không phải do ngã hay va đập, không đau đâu… Aiya, nói sao cho cậu hiểu nhỉ? Đợi cậu ngủ với chồng cậu rồi sẽ biết~”
Tôi nghĩ đến gương mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Rùng mình.
“Cậu nói gì dễ nghe chút đi được không, tớ với anh ta là không thể.”
“Nhưng nếu hai người không định ly hôn, thì sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”
Tôi sững người.
Hình như, ngoài lần cãi nhau với Thẩm Như Vi ra thì chúng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.
Mà cũng chưa từng nghĩ tương lai sẽ sống sao.
Về chuyện “sớm muộn cũng có tình cảm” mà Vãn Ninh nói…
Tôi vội uống một ngụm rượu lớn.
Đè nén nhịp tim bất chợt tăng tốc.
Vãn Ninh nổi hứng tám chuyện, ghé sát tai tôi hạ giọng:
“Thương Thương, Thẩm Trạch Xuyên là người xếp hạng hai trong bảng ‘phải thử một lần ở Nam Thành’ đó, hai người ngày nào cũng gặp nhau, đã hợp pháp rồi, sao phải chịu ấm ức?”
Tôi chưa kịp nuốt rượu đã uống vào.
Bị sặc đến ho sặc sụa.
“Cái bảng gì mà kinh vậy?!”
Vãn Ninh vừa vỗ lưng cho tôi, vừa cười giải thích.
Tôi nghe xong đỏ hết cả mặt, liên tục xua tay bảo thôi.
Tối đó, tôi và cô ấy nói chuyện về kế hoạch tương lai.
Bất giác hai đứa đã uống hết một chai rượu mạnh.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến tìm, tôi đã không đứng dậy nổi.
Anh ta nhíu mày:
“Mới không trông em một lúc mà đã uống nhiều thế này?”
“Còn đứng nổi không đấy?”
Tôi vung tay, gạt tay anh ta ra.
“Ai nói tôi uống nhiều? Cho dù có say thì tửu phẩm của tôi cũng rất tốt!
“Không như ai kia, nhân lúc người ta không tỉnh mà lén hôn!”
Tôi nói ai, anh ta tự biết.Đọc full tại page vân hạ tương tư
Thẩm Trạch Xuyên liếc nhìn Kỳ Thâm phía sau, hiếm khi để lộ chút lúng túng.
“Khụ, vợ à, về nhà rồi nói.”
Kỳ Thâm mặt lạnh như tiền.
Bế thẳng Tống Vãn Ninh đã say xỉn lên.
“Thẩm tổng, tôi đưa cô nhà tôi lên phòng trước, không tiễn.”
Anh ta vừa đi, Thẩm Trạch Xuyên thở phào.
“Dư Thương Thương, đừng làm loạn nữa, về nhà với anh.”
Anh ta vừa tới gần, tôi liền né.
Hai người chạy vòng quanh ghế dài như mèo đuổi chuột.
Thẩm Trạch Xuyên cười bất lực.
“Thương Thương, em thắng rồi.”
Tôi chạy đến chóng mặt, vịn ghế trừng mắt với anh.
“Hừ, từ nhỏ đến lớn tôi toàn thắng!”
Thẩm Trạch Xuyên giả bộ ra đòn, bất ngờ cúi xuống bế bổng tôi lên.
Cảm giác mất trọng lực khiến tôi theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.
“Thẩm Trạch Xuyên, thả tôi xuống!”
“Tôi đếm đến ba, anh mà không buông ra, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
“Một—”
“Ba.”
Tôi còn chưa đếm xong, anh ta đã tranh nói trước.
Rồi nắm lấy một tay tôi, đập lên mặt mình.
Thẩm Trạch Xuyên thở nhẹ, cúi mắt nhìn tôi:
“Đánh xong rồi, từ giờ im lặng ngoan ngoãn.
“Dám nói thêm một câu nữa, tôi hôn thật đấy.”
Tôi: “…”
Anh ta từ bao giờ lại đáng sợ thế này rồi?
8
Trên đường về nhà, Thẩm Trạch Xuyên sợ tôi khó chịu.
“Không dám chạy nhanh, còn mở hé cửa sổ cho tôi đỡ khó chịu.”
Gió đêm nhè nhẹ thổi lên gương mặt nóng bừng.
Tôi lim dim mắt, cảm thấy rất dễ chịu.
Hồi nhỏ nhìn Thẩm Trạch Xuyên và Thẩm Như Vi chơi đùa ngoài sân.
Từ tầng hai tôi cũng nghe rõ tiếng cười của họ.
Bị phân tâm, tôi đánh sai một nốt nhạc.
Mu bàn tay liền bị đánh một cái.
Mẹ tôi đứng dậy đóng sập cửa sổ lại, bắt tôi tập trung.
Tôi không hiểu, đều là trẻ con cả mà.
Sao họ lại được tự do, vô lo đến thế?
May là tôi cũng đã lớn rồi.
Cơn gió mà thuở nhỏ tôi chẳng thể chạm tới, cuối cùng cũng được ôm trọn vào lòng.
Thẩm Trạch Xuyên nói đúng, cưới anh ta còn hơn là bị gả cho mấy người lạ hoắc.
Tôi quay sang, chăm chú nhìn nghiêng gương mặt anh.
Anh tập trung lái xe, lông mi dày và cong, sống mũi cao thẳng.
Môi mím lại, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Thì ra, khi không nói gì, trông anh ta thật ra cũng khá dọa người.
Ánh nhìn tôi lần theo bờ môi đầy đặn xuống dưới, đến cổ dài và yết hầu nhô cao.
Tôi dừng mắt tại nốt ruồi nhỏ bên cổ anh.
Đột nhiên cảm thấy khô miệng.
Trong đầu toàn văng vẳng câu nói của Vãn Ninh—
“Các cậu là vợ chồng hợp pháp mà.”
“Không ăn thì phí.”
“Anh ta là hạng hai bảng ‘nhất định phải thử’ của Nam Thành đó!”
Đúng rồi, đêm đó Thẩm Trạch Xuyên nói gì với tôi nhỉ?
Anh ta nói anh ta tập cơ bụng rất tốt.
Không tin thì có thể sờ.
Còn có thể nhìn.
Thậm chí có thể vừa sờ vừa nhìn.
Mà chỉ mình tôi được đặc quyền đó!
Quá kích thích rồi…
“Thương Thương? Sao mặt em đỏ thế kia?”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi giật mình hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang đặt trên vô lăng.
Nuốt nước bọt, hỏi:
“Thẩm Trạch Xuyên, sao anh lại đứng hạng hai bảng ‘phải thử’ ở Nam Thành vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên sững người.
“Cái bảng ‘phải thử’ gì cơ?”
“Là ý nói anh rất… ngon.”
Thẩm Trạch Xuyên “à” một tiếng.
Khóe môi cong lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
“Không đúng, sao tôi lại đứng hạng hai? Hạng nhất là ai?”
“Hạng nhất là Kỳ Thâm.”
“Dựa vào đâu? Ai nói vậy?”
“Vãn Ninh kể đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên đưa tay xoa đầu tôi.
“Ngoan, cái bảng đó toàn thiên vị, cô ấy đang bênh bạn trai mình thôi.”
Tôi chưa từng bị ai xoa đầu.
Cảm giác kỳ lạ ấy như luồng điện xẹt qua não.
Tôi mất hết lý trí, buột miệng hỏi:
“Vậy em có nên bênh anh không?”
“Thật ra em cũng thấy anh đẹp trai hơn Kỳ Thâm. Anh ta trông hung dữ quá, Vãn Ninh theo anh ta mà chịu khổ bao nhiêu, nhìn mà thấy sợ.”
Tôi luyên thuyên một hồi.
Không nhận ra ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên càng lúc càng sâu.
Tốc độ xe cũng nhanh hơn hẳn.
Gió thổi qua khiến tôi bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
Mãi đến khi bị Thẩm Trạch Xuyên bế lên, tôi mới biết đã về đến nhà.
Tôi tựa vào lòng anh, mềm nhũn, chẳng nhấc nổi tay.
“Thương Thương, em say rồi hả?”
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai.
Tôi cau mày phản bác:
“Không! Em đâu có uống nhiều.
“Anh sợ em say rồi chiếm tiện nghi của anh à?”
“Hứ, tửu lượng em tốt lắm, không như ai kia, uống hai ly rượu trái cây là lộ bản chất liền!”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên nóng bỏng, lòng bàn tay cũng vậy.
Trong cơn mê man, tôi nghe anh thấp giọng thì thầm:
“Anh lại mong em tửu lượng kém một chút.”
Anh ta đúng là chẳng bao giờ mong tôi yên lành.
Nhưng tôi đang say, lại được anh bế như vậy, chỉ sợ bị rơi xuống.
Hai tay tôi ôm chặt lấy cổ anh.
Không rảnh tay mà đánh anh nữa.
Vả lại, vòng tay anh thật ấm.
Cơ thể thơm tho, ôm thật dễ chịu.