Giá nhà lao dốc, ba mẹ tôi – những người kinh doanh bất động sản – cùng gia tộc thân thiết họ Cố đều phá sản.
Ba mẹ yêu cầu tôi và em trai rút thăm quyết định, ai sẽ kết hôn với con gái nhà họ Cố để thực hiện hôn ước năm xưa.
Ở kiếp trước, tôi rút trúng thăm ngắn, từ đó trở thành nô lệ của cả hai gia đình.
Ban ngày tôi thay nhà họ Cố trả nợ, ban đêm đi giao hàng để lấp đầy hố sâu tài chính cho ba mẹ.
Ăn bánh bao rẻ tiền nhất, ngủ trong kho lạnh nhất, mệt đến ho ra máu cũng không dám dừng lại.
Cho đến ngày hôm đó, tôi liều mình ký được hợp đồng trị giá hàng chục triệu, vui mừng muốn báo cho họ biết——
Nhưng khi nhìn qua bên kia đường, tôi lại thấy ba mẹ mình khoác đầy hàng hiệu, mỉm cười bước xuống từ chiếc Rolls-Royce.
Còn người vợ Cố An Na của tôi thì đang dịu dàng khoác tay em trai tôi, người đang mặc vest chỉnh tề.
Tôi muốn lao qua chất vấn bọn họ, nhưng lại bị chiếc xe tải lao đến tông bay đi.
Trong vũng máu, tôi không cam lòng nhìn bọn họ.
Lại nghe thấy tiếng họ bật cười: “Đáng tiếc thật, chỉ cách một bước nữa là được hưởng phúc rồi…”
Khi mở mắt ra, tôi đã quay về ngày rút thăm năm đó.
Nếu bọn họ thích giả nghèo, kiếp này tôi sẽ cho họ nếm mùi phá sản thật sự!
“Gia Thành, Gia Mộc, hai đứa rút thăm quyết định đi.”
“Mặc dù nhà họ Cố đã phá sản, nhưng hôn ước năm xưa giữa hai nhà không thể vô hiệu.”
Giọng nói của ba tôi quen thuộc đến mức chói tai.
Tôi cúi đầu nhìn đôi tay mình, không có vết chai của bao năm lao động, cũng không có sẹo do tê buốt mùa đông để lại.
Tờ lịch trên tường cho thấy thời gian đã quay về hai năm trước – tôi thật sự trọng sinh rồi, quay lại ngày rút thăm định đoạt vận mệnh!
“Anh, vậy để em rút trước nhé.” Giọng nói của em trai Lâm Gia Mộc kéo tôi về thực tại.
Nó nở nụ cười tưởng chừng vô hại, vươn tay định lấy que thăm trong tay ba.
Kiếp trước cũng là như vậy, nó giả vờ ngây thơ, thực chất đã biết que nào là thăm dài từ trước.
“Khoan đã, để anh trước.” Tôi nắm chặt cổ tay nó, lực mạnh đến mức khiến nó mở to mắt kinh ngạc.
Mẹ tôi lập tức cau mày: “Gia Thành, sao con lại vô lễ như vậy? Gia Mộc nhỏ hơn con, con không nên nhường em sao?”
Tôi lạnh lùng cười, mặc kệ mẹ trách mắng, trực tiếp rút một que thăm từ tay ba.
“Thăm dài.” Tôi bình tĩnh tuyên bố, giơ que thăm cho tất cả mọi người xem.
Phòng khách lập tức yên lặng đến đáng sợ.
Mặt Lâm Gia Mộc trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía ba: “Ba…”
“Cái này…” Ba tôi ho khan, quay sang tôi: “Gia Thành, con là anh, con nên nhường cho em. Hay là hai đứa rút lại lần nữa?”
“Tại sao phải rút lại?” Tôi cong môi hỏi ngược lại, “Quy tắc chẳng phải đã định sẵn rồi sao? Hay là…”
“Có người đã biết trước đâu là thăm ngắn?”
Đồng tử của Lâm Gia Mộc co rút mạnh.
Mẹ tôi thấy vậy lập tức can thiệp: “Gia Thành, sao con lại nghĩ xấu cho em như vậy? Nó chỉ là… chỉ là còn nhỏ, không chịu nổi khổ cực này thôi.”
“Nhà họ Cố đã phá sản rồi, cưới con gái nhà họ Cố chỉ là gánh nặng, con là anh, chẳng lẽ không nên bảo vệ em sao?”
“Bảo vệ nó?” Tôi suýt bật cười, “Vậy ai sẽ bảo vệ con?”
Ba tôi đột nhiên nổi giận, đập mạnh tay lên bàn trà: “Lâm Gia Thành! Con là anh! Sao có thể không nhường cho em?”
“Em con làm sao chịu được khổ? Từ nhỏ đến lớn, thứ gì con chẳng nhường nó? Bây giờ lại tỏ vẻ thanh cao cái gì?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của ba: “Từ nhỏ đến lớn, con nhường cho nó vẫn chưa đủ sao? Phòng của nó lớn hơn con, quần áo của nó đắt hơn con, nó học trường tư, con chỉ được học trường công. Giờ đến cả hôn nhân cũng phải nhường sao?”
“Thằng con bất hiếu!” Ba tôi giơ tay định tát.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, không né không tránh, lạnh lùng nhìn ông ta.
Cuối cùng, cái tát đó cũng không hạ xuống, tay ông ta run rẩy rồi buông xuống.
Ông ta quay sang mẹ tôi: “Nhốt nó lại, cho đến khi nó hiểu chuyện mới thôi!”
Tôi biết ông ta không phải lo cho tôi, mà là sợ đánh hỏng mặt tôi, sẽ ảnh hưởng đến đám cưới tháng sau.
Mẹ tôi lập tức sai mấy người giúp việc kéo tôi đi.
Lúc bị lôi về phía cầu thang, tôi nghe thấy Lâm Gia Mộc nức nở: “Ba, con không muốn cưới Cố An Na! Nhà họ Cố bây giờ ngay cả người hầu cũng không thuê nổi, làm sao xứng với con chứ!”
“Yên tâm, Gia Mộc.” Giọng nói của ba tôi dịu dàng đến mức ghê tởm.
“Ba sẽ không để con phải chịu thiệt đâu.”
Tôi bị nhốt trong phòng chứa đồ tầng hai.
Qua cửa sổ, tôi thấy xe của ba tôi rời khỏi cổng, hướng thẳng đến nhà họ Cố.
Tôi cuộn người trong góc, hình ảnh kiếp trước Cố An Na khoác tay Lâm Gia Mộc hiện lên trong đầu.
Bọn họ bắt đầu qua lại từ khi nào?
Là lúc tôi ngày đêm làm việc, hay là còn sớm hơn?
Cửa phòng chứa đồ bất ngờ bị mở ra, mẹ tôi bưng một bát mì ăn liền bước vào, trên mặt treo nụ cười giả tạo: “Gia Thành, ăn chút gì đi.”
Tôi không nhận, chỉ hỏi: “Ba đi nhà họ Cố rồi sao?”
Biểu cảm của mẹ tôi khựng lại: “Ba con… là đi bàn chuyện làm ăn.”
“Là đi bàn xem bán con với giá bao nhiêu thì hợp lý chứ gì.” Tôi cười lạnh.
Mẹ tôi bỗng kích động: “Sao con có thể nói như vậy!”
“Nhà họ Cố tuy bây giờ khó khăn, nhưng con bé An Na đó xinh đẹp, học vấn cao, nếu không phải nhà nó phá sản, làm gì đến lượt con?”
Tôi ngẩng đầu nhìn người mẹ sinh ra tôi, sự tính toán và chán ghét trong mắt bà ta lộ rõ không chút che giấu.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Kiếp trước sao tôi không nhận ra nhỉ?
“Cuộc hôn nhân này dù con không muốn cũng phải cưới!” Mẹ tôi lạnh mặt đứng dậy, “Nhà họ Cố đã đồng ý, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Ngày thứ bảy bị nhốt trên gác mái, môi tôi đã nứt toác chảy máu, dạ dày như bị thiêu đốt.
Họ mỗi ngày chỉ để trước cửa nửa bát cháo thiu, thứ ngay cả chó cũng không ăn, nhưng lại muốn tôi ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng như một con chó.
“Hahaha…”
Tôi nghe thấy tiếng cười của Lâm Gia Mộc dưới lầu, cùng tiếng ồn ào từ chương trình giải trí trên TV.
Ba mẹ và em trai đang hưởng thụ bữa tiệc bít tết, còn tôi đến một ngụm nước sạch cũng không có.
Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi nhìn chằm chằm vào khe sáng le lói dưới cánh cửa.
Kiếp trước tôi đã bị họ ép chết như thế——
Chết vì lao lực, chết vì đói khát, cuối cùng còn bị xe tải cán nát.
“Không…” Tôi liếm đôi môi nứt nẻ, thì thào, “Ông trời cho tôi sống lại, không phải để tôi chết thảm lần nữa.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, dốc hết sức đập mạnh vào cánh cửa.
“Tôi cưới! Tôi cưới chẳng phải được sao!”
Cánh cửa đột ngột mở ra, tôi ngã thẳng xuống trước đôi giày da bóng loáng của ba, đối diện ánh mắt đắc ý trần trụi của ông ta.
Mẹ đứng phía sau ông, trong tay còn bưng bát yến sào chuẩn bị cho Lâm Gia Mộc.
“Sớm hiểu chuyện như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Ba tôi ngồi xuống, vỗ đầu tôi như vỗ một con chó: “Đúng là con trai ngoan của ba Lâm Chí Quốc.”
Mẹ tôi hiếm hoi đưa bát yến sào cho tôi.
“Cảm ơn mẹ.” Tôi khàn giọng nói, tay run rẩy nhận lấy bát.
Lâm Gia Mộc tựa người vào lan can lầu, như đang xem kịch.
Kỳ lạ là, lần này nó không giành bát yến với tôi, ngược lại còn cười rất vui vẻ.
“Anh cuối cùng cũng hiểu ra rồi hả?” Nó nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Nhà họ Cố tuy nghèo rớt mồng tơi, nhưng chị dâu xinh đẹp mà!”
Tôi cúi đầu, từng ngụm nuốt yến sào xuống, vị ngọt ngấy khiến tôi buồn nôn.
Nhưng tôi nhất định phải ăn – có no mới có sức báo thù.
Tôi đưa bát rỗng trả lại cho mẹ, nở một nụ cười: “Con ăn no rồi. Con muốn tắm một chút.”
Nước nóng xối lên cơ thể gầy guộc, tôi mới nhận ra mình gầy trơ xương, cổ tay mảnh khảnh như chạm vào là gãy.
Người trong gương, ánh mắt u tối đến đáng sợ, chẳng có chút khí sắc của một chú rể.
Nhưng tôi không quan tâm.
Lau khô người xong, tôi lén lút lấy chiếc laptop cũ kỹ từ ngăn sâu trong tủ quần áo ra.
Đây là chiếc laptop tôi đã mua bằng học bổng đại học, giấu ở đây là để phòng trường hợp bị Lâm Gia Mộc “mượn” đi mất.
Ngay khi màn hình sáng lên, tôi lập tức gõ nhanh địa chỉ trang web — trang tuyển dụng của Tập đoàn Minh Thị.