Tôi lật hồ sơ, liếc qua từng trang:
Một streamer hạng ba, kiếm sống bằng mấy trò mê tín nhảm nhí, bày trò ‘xem mệnh đổi vận’ để lừa người nhẹ dạ.
“Cô ta là một kẻ lừa đảo.”
“Cô ấy là người duy nhất hiểu tôi!” — Diệp Thâm lập tức cắt lời tôi.
“Cô ấy nói mệnh tôi cao quý, sinh ra để đứng ở đỉnh cao!”
“Cô ấy nói chính chị mới là khắc tinh lớn nhất đời tôi! Là chị đố kỵ, không muốn tôi kế thừa gia nghiệp nên mới dùng đủ trò hạ cấp để phá hoại!”
Đúng lúc đó, giọng Khả Trúc vang lên từ điện thoại — không to không nhỏ, vừa đúng để tôi nghe thấy:
“A Thâm, đừng cãi nhau nữa, chị gái anh cũng là vì quan tâm anh thôi. Có khi chị ấy mang mệnh sát, lại quá khắt khe, nhìn ai cũng như sắp cướp mất đồ của mình vậy…”
Giọng Diệp Thâm ngay lập tức dịu xuống, mềm nhũn:
“Bảo bối đừng lo, để anh xử lý.”
Khi quay lại nói với tôi, giọng nó lạnh như băng, như cắt da cắt thịt:
“Diệp Chiêu Chiêu, tôi cảnh cáo chị lần cuối — tránh xa Khả Trúc ra.”
“Từ hôm nay trở đi, chị không còn là chị tôi nữa.”
“Chị chính là… kiếp nạn của tôi.”
Tút —— Tút —— Tút ——
Tôi gửi thêm một tin nhắn nữa.
Dấu chấm than đỏ rực bật lên như một nhát dao vào mắt tôi.
Nó đã chặn số tôi rồi.
03
Chưa đầy một ngày sau, livestream của Khả Trúc đã leo thẳng lên top hot search toàn mạng.
Tiêu đề chình ình:
《Nghẹn ngào đính chính: Chỉ là một hiểu lầm giữa tôi và chị gái của Diệp Thâm》
Trên màn hình, gương mặt Khả Trúc tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.
Cô ta ngậm chặt môi, ép ra vài giọt nước mắt:
“Xin lỗi mọi người, hôm qua là tôi quá kích động.”
“Sau này tôi mới biết… người phụ nữ đó là chị gái ruột của A Thâm.”
“A Thâm đã kể hết cho tôi nghe rồi. Anh nói từ nhỏ chị ấy đã rất thích kiểm soát, luôn dùng tình cảm và trách nhiệm để thao túng anh, sợ rằng một khi anh tìm được tình yêu thật sự thì sẽ thoát khỏi vòng kiểm soát của chị ấy.”
“Tôi hiểu được mà.”
“Chắc là… những cô gái lớn lên trong gia đình bình thường như chúng tôi, thật sự không thể tưởng tượng nổi áp lực và sự ngột ngạt trong mối quan hệ huyết thống của giới hào môn.”
Luồng bình luận lập tức xoay chiều:
“Thảo nào hôm qua chị ấy phản ứng dữ vậy… thì ra là chị gái ruột, mà lại kiểu độc chiếm…”
“Nghe mà tức á, người ta yêu nhau thì buông tay đi chứ, chị em gì kiểu đó?”
“Tội Khả Trúc quá, chân thành mà bị hiểu lầm…”
“Tôi biết ngay mà! Khả Trúc tốt bụng như vậy, sao có thể vô cớ chửi người ta được chứ!”
“Thì ra là chị gái biến thái chính hiệu ngoài đời thật! Đáng sợ thật sự luôn!”
“Thương nam thần của tụi mình quá, số đen tám kiếp mới gặp phải bà chị thế này! Chị gái gì mà coi em trai như đồ sở hữu riêng vậy trời?!”
Khả Trúc nhân cơ hội, cúi đầu thật sâu trước ống kính, vẻ mặt chân thành tới mức giả tạo cũng thành thật:
“Tôi thật sự không biết chị ấy lại ghét tôi đến thế. Tôi và A Thâm yêu nhau là thật lòng. Bọn tôi còn từng hứa, đợi khi sự nghiệp ổn định thì sẽ kết hôn.”
Cô ta nói đến đây, vừa vặn bên ngoài khung hình vang lên giọng A Thâm nhẹ nhàng an ủi.
Khả Trúc lập tức ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa sự hy sinh và quyết tâm vì tình yêu.
“A Thâm là kỳ lân tử, mệnh cách cao quý, sao có thể cam chịu sống trong căn nhà cũ nát như vậy?”
“Anh ấy nên trở về đúng vị trí thuộc về mình, nên được bay thật cao thật xa! Tôi sẵn sàng cùng anh ấy chịu khổ, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn ánh hào quang của anh ấy bị bóp nghẹt bởi thứ gọi là tình thân!”
Một chiêu lùi để tiến.
Một cú đảo trắng thay đen.
Cô ta tự biến mình thành Lọ Lem cứu hoàng tử sa cơ,
Còn tôi — bị dựng thành bà chị độc ác dùng tiền và quyền lực để phá hoại tình yêu.
Chỉ cần Diệp Thâm còn một chút não, lẽ ra nó phải nhận ra đây là màn dẫn dắt dư luận, là cú ép cung tinh vi nhằm vào cả nhà họ Diệp.
Tôi còn chưa kịp bật cười mỉa, thì điện thoại rung lên.
Là Diệp Thâm.
Giọng nó… dịu dàng đến mức khiến tôi thoáng run.
“Chị, mình có thể gặp nhau nói chuyện không?”
Khoảnh khắc ấy, tôi đã thật sự tưởng rằng… nó tỉnh lại rồi.
Thậm chí trên đường đến quán cà phê, tôi còn âm thầm tính xem nên nói sao để xoa dịu nó, nên giải quyết hậu quả thế nào mà không khiến mọi chuyện vỡ toang.
Vậy mà câu nói đầu tiên của nó…
đã nghiền nát chút tình cảm cuối cùng còn sót lại trong tôi:
“Chị, Khả Trúc muốn mở một studio. Chị cũng thấy rồi đấy, cô ấy rất có tài. Cô ấy muốn chứng minh bản thân.”
Tôi nhấc ly cà phê lên. Thành ly lạnh ngắt, còn ngón tay tôi… tê buốt.
“Rồi sao?”
“Cho nên, em cần chị đầu tư.”
Nó cuối cùng cũng ngẩng lên.
Ánh mắt không có lấy một chút áy náy, thậm chí còn rất đỗi tự nhiên.
“Năm trăm triệu.”
“Coi như là chị bồi thường tổn thất tinh thần mà chị đã gây ra cho Khả Trúc.”
04
Nếu không phải vì trong người nó còn chảy dòng máu nhà họ Diệp, thì ly cà phê nóng hổi này tôi đã dội thẳng vào cái gương mặt vừa đẹp đẽ vừa đáng ghét của nó rồi.
“Diệp Thâm, em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Muốn tôi đi đầu tư cho một con lừa đảo à?”
“Khả Trúc là một cao nhân thực sự!”
Nó bất ngờ gắt lên, giọng to đến mức khiến mấy bàn xung quanh quay lại nhìn.
“Chính chị! Là chị luôn ghen tị với cô ấy! Chị cái gì cũng giỏi hơn tôi từ nhỏ! Bây giờ thấy có người hiểu tôi hơn chị, chị liền phát điên!”
Tôi… phải bật cười.
“Tôi ghen với cô ta? Ghen vì cái gì?”
“Vì cô ta lừa em đến mức ngay cả chị ruột cũng không nhận ra nữa à?”
Ánh mắt Diệp Thâm tối sầm lại.
Nó nhìn tôi chằm chằm, rồi bỗng dưng cong khóe môi thành một nụ cười kỳ dị.
“Chị, chị tưởng hôm nay tôi đến đây là để cầu xin chị sao?”
Nó từ tốn rút một thứ gì đó từ trong túi ra, đặt nhẹ lên bàn.
“Bộp.”
Một âm thanh nhỏ vang lên. Nhưng trong đầu tôi lại như có tiếng sét nổ.
Thứ nằm trên mặt bàn…
Là chiếc ngọc bội hộ thân mà tôi đã đeo bên mình suốt hai mươi năm, chưa từng rời nửa bước.
Đó là tín vật mà năm xưa, chính tay tổ sư gia đã đeo cho tôi vào ngày tôi được định là “Người cầm cờ” của nhà họ Diệp.
Khi ấy, tổ sư gia từng nói:
“Kiếp nạn này đối với nhà họ Diệp là lằn ranh thịnh – suy; còn với con… là ranh giới giữa sống và chết.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Miếng ngọc này là ấn tín của người cầm cờ, không chỉ bảo hộ thần trí, mà còn có thể giúp con thoát chết một lần khi vận số dồn đến cực hạn.”
Tim tôi lập tức chìm xuống đáy vực.
“Diệp Thâm! Em đang định làm gì?!”
Tôi không giấu nổi run rẩy trong giọng nói.
“Em dám trộm ngọc hộ thân của chị?!”
Nó nhàn nhã cầm lấy miếng ngọc, dùng đầu ngón tay chậm rãi lau mặt ngọc mịn màng như thể đang nâng niu một món đồ chơi.
“Không gọi là trộm.”
“Vốn dĩ đây là vật của nhà họ Diệp. Em, với tư cách là kỳ lân tử – người thừa kế tương lai – có quyền thu hồi lại nó.”
“Chị à, Khả Trúc đã xem rồi. Chị mang sát khí quá nặng, mệnh cách khắc em.”
“Ngọc này bảo hộ chị, chẳng khác nào chèn ép hoàn toàn vận khí kỳ lân của em.”
“Em phải mang nó đi làm lễ khai quang, dùng nó để trấn trạch cho studio của em! Đó gọi là tận dụng triệt để!”
Nó cười – một nụ cười tàn nhẫn, kiêu ngạo, và độc ác.
“À đúng rồi.”
“Giám đốc Vương – đối thủ làm ăn của chị – rất hứng thú với pháp khí hộ thân của nhà họ Diệp.”
“Ông ta nói, nếu em mang được miếng ngọc có thể chắn chết này tới, ông ta sẵn sàng cho em vay mười triệu.”
Nó nghiêng người về phía tôi, hạ giọng lạnh lùng:
“Chị, em cho chị một cơ hội cuối cùng.”
“Hoặc là bây giờ, chị đưa cho em năm trăm triệu.”
“Hoặc là em sẽ mang nó tới gặp ông Vương.”
“Đến lúc đó, ông ta sẽ phá giải pháp khí của chị bằng cách nào thì chị biết rồi đấy. Mất mặt không chỉ là chị, mà là cả nhà họ Diệp.”
“Diệp Thâm! Em điên rồi à?!”
Tôi nhìn nó — cái kẻ từng nằm trong lòng tôi, được tôi bao che suốt bao năm trời.
Mà giờ đây, trong mắt nó, chỉ còn lại tham lam và lạnh lẽo.
Xa lạ đến đau lòng.
Rõ ràng đến rợn người.
Nhưng lạ thay, trong giây phút ấy, tất cả giận dữ và thất vọng trong lòng tôi lại tan biến sạch sẽ.
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc như thần linh đang phán xét.
Tôi cười.
Cười lạnh. Cười nhẹ nhõm. Cười như buông bỏ.
“Kiếp nạn nhìn thấu lòng người, đến đây là kết thúc.”
Ngay khi lời nói rơi xuống, từ góc quán cà phê, một bóng người vẫn lặng lẽ ngồi im suốt từ đầu… chậm rãi đứng lên.