Tôi nhận tiền của cô em thanh mai, giúp cô ấy ngăn cản những đóa đào xung quanh nam thần.

Gặp phải người gửi thư tình, tôi cầm thư chạy còn nhanh hơn cô ấy.

Gặp phải kẻ bám riết không buông, tôi bất đắc dĩ cúi đầu xoa xoa bụng.

“Không giấu gì cậu, thật ra… chúng tôi có con rồi.”

Cô em thanh mai trở về, tôi hoàn thành sứ mệnh, dắt bạn thân đến quán bar gọi trai đẹp.

Chưa kịp ngồi xuống ghế, cả người tôi đã bị vác lên.

Giọng nam thần lạnh lẽo vang bên tai như u linh:

“Đã có con rồi, còn muốn gọi người khác sao?”

1

Trường tôi có một nam thần cực phẩm, tên là Cố Gia Trạch.

Đẹp đến mức ai nhìn một lần cũng phải ngoái lại lần hai.

Hằng ngày, trước cửa lớp học của anh ấy đều đứng đầy những cô gái ăn diện tỉ mỉ.

Chờ anh tan học để nhét thư tình.

Tôi cũng ở đó.

Nhưng tôi là vì… những cô gái đang theo đuổi anh ấy.

2

Nửa tháng trước, tôi tình cờ gặp Lương Na Na trên đường.

Cô ấy là thanh mai trúc mã của Cố Gia Trạch.

“Công việc rất đơn giản, lúc tôi ra nước ngoài, cậu chỉ cần ngăn cản tất cả ‘đào hoa’ xung quanh Gia Trạch ca ca.”

“Mặc dù trong lòng anh ấy chỉ có tôi, nhưng không tránh được mấy kẻ không biết lượng sức cứ nhào tới.”

Tôi không hiểu: “Vì sao lại chọn tôi?”

“Vì nhìn cậu khiến người ta rất yên tâm.”

Cảm giác như bị mắng, nhưng lại không có bằng chứng.

Tôi đứng dậy định bỏ đi.

Lương Na Na liền quăng một chiếc thẻ lên bàn.

“Một triệu.”

Tôi bước không nổi nữa.

Còn lỡ tay rót thêm nước vào bình cho cô ta.

“Mời, chúng ta bàn chi tiết hơn chút nhé.”

 

3

Tôi cứ tưởng mình vừa vớ được món hời to.

Cho đến khi thấy mấy cô gái chờ Cố Gia Trạch, đông nghịt như xếp hàng nhận hàng ở trạm giao nhận.

Lương tâm tôi bất ngờ trỗi dậy — tôi cũng không đến mức tham tiền vậy đâu.

Tôi nhắn cho Lương Na Na:

【Công việc này tôi không làm nữa, tôi trả lại tiền cho cô.】

【Được thôi, vậy chuyển 1 triệu rưỡi vào tài khoản tôi.】

Rõ ràng tôi chỉ nhận có năm trăm ngàn.

Cô ta gửi ảnh sang — trong hợp đồng ghi rõ, nếu bên B hủy hợp đồng thì phải bồi thường một triệu.

Rất trùng hợp, tôi chính là bên B ký tên số nhọ đó.

Cô ta khuyên tôi:
【Tôi tăng thêm lương hiệu suất nhé, ngăn một người tính một vạn.】

【Sau khi hoàn thành còn thêm năm trăm ngàn tiền thưởng.】

Còn ân cần gửi cả hồ sơ cá nhân của Cố Gia Trạch.

Tôi ngậm nước mắt, khuất phục.

4

Mặc dù Cố Gia Trạch luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể chẳng thấy những người theo đuổi mình.

Nhưng điều đó không hề cản trở các cô gái nối đuôi nhau lao lên.

Bình thường, ai gửi thư tình cũng vào lần lượt, không tranh không cướp.

Còn tôi thì khác — tôi nghèo mà liều.

Chuông tan học vừa reo, tôi liền hô:

“Tôi là chân chạy việc! Nhường đường với!”

Thế là thuận lợi lao tới bên Cố Gia Trạch.

“Bạn Cố, đây là thư tình của cậu.”

Anh chẳng thèm để ý, khoác balo một bên vai định rời đi.

Dáng vẻ kiêu ngạo của anh làm dấy lên chiến ý trong tôi.

Tay tôi ngứa ngáy, bèn kéo quai balo của anh từ phía sau.

Cố Gia Trạch đành rút lại bước chân dài của mình.

Anh định quay đầu mắng, thì lại bắt gặp ánh mắt ngân ngấn nước mắt (tôi nhỏ thuốc sẵn).

Kèm thêm ba phần chân thành, bốn phần đáng thương, năm phần rụt rè:

“Bạn Cố, tôi chỉ là người đọc thuê thôi, khách hàng yêu cầu ghi âm, tôi cũng bất đắc dĩ.”

“Nếu không phải nhà tôi có người bệnh đang nằm viện chờ tiền thuốc, tôi cũng không dám phiền đến cậu.”

“Nếu cậu không có thời gian cũng không sao, tôi bị phạt năm trăm, ăn bánh bao sống qua ngày một tháng thôi.”

Nói rồi tôi ủ rũ quay đi.

Một.

Hai.

Ba.

Tôi đếm thầm trong đầu.

“Đợi đã!”

Quả nhiên, phía sau vang lên giọng nói.

Trong hồ sơ Lương Na Na đưa có viết: Cố Gia Trạch ngoài lạnh trong nóng.

Hồi nhỏ từng vì cứu một con mèo hoang mà góp vốn cứu cả bệnh viện thú y sắp phá sản.

Ánh mắt anh dịu xuống, thậm chí còn lộ vẻ áy náy.

“Cậu đọc đi.”

Tôi hào sảng móc bức thư tình từ túi ra.

“Gia Trạch thân mến, khi anh đọc được bức thư này…”

Để biểu đạt tình cảm mãnh liệt, tôi đã mất một phút tìm thư mẫu trên mạng.

Sợ anh nghi ngờ, cứ hai câu tôi lại gọi tên anh một lần.

Trạch Trạch, Gia Gia, A Cố, A Trạch…

Những cách xưng gọi sến súa tôi đều đọc hết.

Có lẽ nghe thư tình riết thành quen, Cố Gia Trạch mặt không cảm xúc.

Mười phút sau, anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tay tôi vẫn đang cầm tờ thư dài như cuộn giấy.

Hai mươi phút sau, các cô gái vây xem đã giải tán, thư tôi vẫn chưa hết.

Một tiếng sau, trong lớp chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Cố Gia Trạch nhịn mãi không được, cuối cùng cũng mở miệng:

“Còn bao lâu nữa?”

“Mới một nửa thôi, đơn này đặt hai tiếng lận.”

 

5

Tôi cũng đâu muốn thế này.

Chỉ là địch đông quá, đánh không lại, nên đành phải gia nhập.

Trở thành người cố gắng nhất trong số đó.

Đọc xong thư, đừng nói là hoa đào, ngay cả cô lao công cũng tan ca luôn rồi.

Tôi cực kỳ hài lòng.

Hôm sau, tôi lại chặn anh ở căn tin.

“Bạn Cố, hôm nay là người khác đặt, cầu xin cậu!”

Cố Gia Trạch nhìn bát mì bò mình xếp hàng nửa tiếng, ăn đúng nửa phút.

Giữa lựa chọn chạy, ăn, hay vừa ăn vừa chạy, anh chọn cái thể diện nhất.

Có kinh nghiệm hôm qua, anh vừa ăn xong đã an phận lướt điện thoại.

Không biết xem phải đoạn nào, anh vừa xem vừa cười khúc khích.

Làm tôi cũng muốn xem.

Tôi hơi lơ đãng, đọc nhầm mấy dòng.

Nhưng tôi đoán anh chắc chắn không phát hiện.

Trước khi đi, Cố Gia Trạch đột nhiên hỏi:

“Bạn Trình, nhà cậu nằm viện ở bệnh viện nào? Nhà tôi có thể giúp một tay.”

Ánh mắt anh lóe sáng, lại bổ sung thêm:

“Hay là tôi đưa cậu hai mươi vạn luôn nhé? Làm thế này cũng vất vả quá rồi.”

Sao tôi có thể thấy vất vả? Đây là tôi năn nỉ để được làm mà!

Một việc, tôi không thể nhận hai phần tiền.

Tôi lập tức từ chối: “Quê tôi ở nơi nhỏ lắm, không dám làm phiền cậu. Chỉ cần cậu chịu nghe tôi đọc tiếp, đã là giúp tôi rất nhiều rồi.”

Ánh mắt Cố Gia Trạch bỗng thêm vài phần kính nể.

Anh vừa rời đi, liền có nhóm nữ sinh kéo đến vây quanh tôi.

Thấy khí thế họ hung hăng, tôi bắt đầu hơi hoảng.

Còn đang do dự có nên chạy trước không thì một người đã chắn ngang lối đi.

Ngay sau đó, cô ấy phấn khích nắm lấy tay tôi:

“Bạn Trình, tôi cũng muốn thuê cậu đọc giúp!”

“Đọc thư tình, dù có vào tai trái ra tai phải, vẫn phải qua não, có lỗ đấy!”

“Tôi đặt gói tháng được không?”

“Thư tình của tôi rất đơn giản, mỗi ngày chào buổi sáng, trưa, tối mỗi cái, thêm mười lần gọi ‘chồng yêu’.”

“Của tôi còn đơn giản hơn, mỗi ngày cậu chỉ cần đọc tên tôi trước mặt anh ấy năm mươi lần, để anh ấy nhớ mặt tôi thật kỹ là được!”

6

Tin tốt là, kẻ địch của tôi tin tưởng tôi hơn tưởng tượng.

Không chỉ ngoan ngoãn chuyển tiền cho tôi, mà còn chủ động biến mất khỏi tầm mắt Cố Gia Trạch, tiết kiệm được khối rắc rối.

Tin xấu là… tôi đọc không xuể.

Lúc không có tiết, tôi ngồi chồm hổm trước ký túc xá của Cố Gia Trạch.

Rút đại một bức thư tình, từ lúc chân trái anh vừa bước ra cửa là tôi bắt đầu đọc:

“Anh ơi, hôm nay ra đường có lạnh không? Trong lòng em ấm sẵn 37 độ…”

Anh lập tức tăng tốc bước đi.

Lúc anh đang ăn bánh bao trong căn-tin.

“Em vừa ăn một quả đào, anh đoán là đào gì? Là đào yêu anh đến bất chấp tất cả…”

Anh bèn nhét luôn cái bánh bao vào miệng tôi.

Lúc anh chợp mắt nghỉ giữa giờ.

“Anh ngủ được không? Em không ngủ nổi, vì em không ngủ nổi… anh…”

Anh đột ngột mở mắt, bật dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Tôi không vào được, bèn đứng ngoài cửa gọi.

Sợ anh không nghe thấy, tôi đặc biệt hét thật to:

“Cố Gia Trạch, anh đẹp trai quá! Nhìn chính diện là người em yêu…”

“Ọe——”

Mùi nhà vệ sinh cũng không ngăn nổi một người đọc thuê chuyên nghiệp, nhiệm vụ là trên hết.

“Góc nghiêng bên trái giống con rể của ba em, góc nghiêng bên phải giống con rể của mẹ em…”

“Ọe——”

“Nhìn từ dưới lên như em rể của anh trai em, nhìn từ trên xuống như em rể của chị gái em…”

“Ọe——”

“Nhìn xa như bảo bối của em, nhìn gần như chồng em, Cố Gia Trạch, anh chính là người chồng định mệnh của đời em, em yêu anh!”

“Ọe——”

“…”