Tôi sững sờ mất một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tôi hỏi: “Anh nói anh yêu tôi, vậy còn người phụ nữ kia thì sao?”
Hách Đình Quân thở dài, bất lực nói:
“Không có người phụ nữ nào cả.
“Lúc đó, tôi đang bí mật lên kế hoạch cầu hôn, muốn cho em một bất ngờ.
“Cho nên trợ lý tìm tôi, hay những lần tôi gọi điện, đều cố ý tránh mặt em, sợ em phát hiện trước.
“Còn mùi nước hoa em nói, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
“Thời gian đó tôi gặp mấy nhà tổ chức lễ cầu hôn, có nam có nữ, chắc là mùi từ họ.
“Lần đầu gặp nhau, họ đâu biết tôi kỵ nước hoa, chẳng lẽ tôi bảo họ về tắm rồi quay lại à?”
Lời anh ta nói khiến tôi có chút bối rối.
Tôi ôm đầu, xoa xoa huyệt thái dương:
“Khoan đã, để tôi nghĩ cho rõ đã.”
Vậy là, anh ta không những yêu tôi, mà đã yêu tôi từ lâu.
Còn chuẩn bị cầu hôn tôi, muốn cưới tôi?
Thông tin quá nhiều, tôi cảm thấy mình tiêu hóa không kịp.
Tôi vội vàng gọi điện cho Trúc Tử, nhờ cô ấy phân tích giúp tôi.
“Bảo bối, Hách Đình Quân lại tìm thấy tớ rồi!”
“Chết tiệt! Tớ thề với trời, lần này không liên quan đến tớ! Tớ không nói với ai cả, mật khẩu điện thoại cũng đã đổi rồi, Cố Tiêu tuyệt đối không biết!”
“Tớ biết rồi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là… anh ta vừa tỏ tình với tớ.”
“Á á á á á á á á á á!”
Giây tiếp theo, tiếng hét chói tai của Trúc Tử vang lên qua điện thoại, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của tôi.
“Tớ đã nói rồi mà, bảo bối của tớ ai mà không yêu, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, làm sao Hách Đình Quân có thể không thích cậu được!”
Tôi không nhịn được nhắc: “Nhưng trước đây cậu đâu có nói như thế.”
“Ôi dào, trước đây là trước đây, bây giờ khác rồi mà.”
“…”
Đang nói, trợ lý của Hách Đình Quân bước tới.
Anh ta liếc nhìn chúng tôi một cái đầy lo lắng.
Nhỏ giọng nhắc: “Tổng giám đốc Hách, bên kia vừa gọi đến số của cô Hạ rồi.”
Nghe vậy, tôi vội cúp máy.
Sau đó, tôi đưa bệnh án và tài liệu cho Hách Đình Quân.
“Tôi qua đó trước, anh cầm giúp tôi nhé.”
Không ngờ, anh ta lại không đỡ lấy.
Một đống giấy tờ trượt khỏi tay anh ta rơi xuống đất.
Tôi vừa định mắng anh ta, thì thấy người đàn ông luôn cao cao tại thượng kia lại ngây ngốc nhìn tôi như một thằng ngốc.
Anh ta mở miệng, đôi mắt đỏ hoe, kích động đến mức như sắp khóc.
“Em nói… em không định bỏ con của chúng ta sao?”
13
Tất nhiên là tôi không nỡ bỏ con.
Vài phút sau, tôi bước ra từ phòng siêu âm.
Khi quay lại gặp bác sĩ để xem kết quả, Hách Đình Quân nhất quyết muốn đi cùng tôi.
Tôi đến khám ở bệnh viện huyện của trấn cổ này.
Bình thường, khoa phụ sản không cho nam giới vào.
Hách Đình Quân phải năn nỉ mãi, bác sĩ mới cho anh vào cùng.
“Chúc mừng hai bạn, đã có tim thai và phôi thai rồi.
“Đã loại trừ khả năng mang thai ngoài tử cung.
“Tiếp theo, thai phụ cần tiếp tục uống axit folic và bổ sung dinh dưỡng.
“Đợi đến tuần thứ 12 có thể đặt lịch lập hồ sơ thai kỳ.”
Rời khỏi phòng khám, Hách Đình Quân cầm tấm phiếu siêu âm của tôi, nhìn đi nhìn lại mãi không chán.
Lên xe, anh ôm tôi vào lòng, lẩm bẩm suốt dọc đường.
“Em nói xem, là con trai hay con gái nhỉ?
“Anh mong là con gái.
“Con trai nghịch lắm, anh không thích.
“Đặt tên gì cho hay nhỉ? Phải nghĩ cho kỹ, không thể đặt tên tầm thường được.
“Bây giờ em có thấy khó chịu chỗ nào không? Hôm nay chúng ta về nhà luôn, anh sẽ bảo dì Trần chuẩn bị mọi thứ.
“À đúng rồi, mai phải đi kiểm tra tổng quát, cũng phải mời chuyên gia dinh dưỡng đến nhà…”
Anh cứ lải nhải không ngừng.
Tôi không nhịn được bật cười.
“Mới có một tháng rưỡi thôi mà.”
“Không sớm đâu.”
Nói rồi, anh chôn đầu vào hõm vai tôi, khẽ giọng nói:
“Thanh Thanh, em biết không, bây giờ anh hạnh phúc đến mức nào?”
Ngay khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi bất giác ươn ướt.
Tôi cũng rất hạnh phúc.
Trước đây tôi nghĩ mình sẽ phải một mình đối mặt với chuyện sinh nở.
Giờ thì anh đã ở bên tôi.
Anh còn có thể chứng kiến từng bước con khôn lớn.
Sau khi về lại homestay thu dọn đồ đạc, hôm đó chúng tôi lập tức quay về Giang Thành.
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh.
Không ngờ lại phát hiện trong phòng đầy hoa và nến.
Hách Đình Quân quỳ một gối xuống, tay cầm chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu.
Anh nhìn tôi dịu dàng, chân thành hỏi: “Thanh Thanh, anh yêu em, lấy anh nhé?”
Tôi cảm động vô cùng.
Trong lòng tôi đã đồng ý từ lâu, nhưng ngoài mặt tôi cố ý nói: “Đây là màn cầu hôn mà anh chuẩn bị mấy tháng sao? Đơn giản quá rồi đấy.”
Anh bất lực thở dài: “Ban đầu không phải như thế này đâu, chẳng phải vì em đột ngột bỏ đi sao? Đành phải làm gấp, mai đăng ký xong anh sẽ bù cho em, chẳng lẽ cầu hôn cũng không có mà trực tiếp đi đăng ký à?”
Đúng là, sự xuất hiện của bé con đã phá vỡ tất cả kế hoạch ban đầu.
Hôm sau, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Ban đầu tôi rất háo hức chuẩn bị lễ cưới.
Không ngờ, ngay tối hôm đó sau bữa tối dưới ánh nến, tôi bắt đầu nghén.
Suốt mấy tháng liền, tôi nôn đến trời đất quay cuồng, đến giờ ăn là phát sợ.
Cuối cùng, mọi khâu của lễ cưới đều giao hết cho công ty tổ chức sự kiện lo liệu.
Khi thai được năm tháng, vì nghén nên bụng tôi cũng chưa lớn lắm.
Trong một ngày nắng đẹp, tôi và Hách Đình Quân đã có một đám cưới long trọng và lãng mạn.
Hôm đó, Trúc Tử làm phù dâu, khóc như mưa, khóc đến nỗi cả mặt đầy nước mắt.
Tôi vội vàng đuổi cô ấy đi trang điểm lại.
Dù gì lát nữa Cố Tiêu còn chuẩn bị lén cầu hôn cô ấy, nếu chụp ảnh không đẹp thì chắc chắn cô ấy sẽ càu nhàu cả đời.
Lễ cưới rất mệt.
Nhưng cũng rất hạnh phúc.
Tối hôm đó, tiễn khách xong, tôi và Hách Đình Quân yên lặng nằm trên giường cưới.
Tôi vừa vuốt ve bụng mình đang dần lớn lên, vừa hỏi anh:
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”
“Rất lâu rồi.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Nếu phải nói thì chắc là từ ngày đầu tiên gặp em.”
“Ý anh là, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên? Em không tin.”
“Thật mà, anh thề đấy.”
“Thề em cũng không tin.”
“Được rồi, ngày mai anh sẽ từ từ kể cho em nghe. Vợ à, muộn rồi, chúng ta động phòng trước đã.”
Nói xong, nụ hôn của anh rơi xuống, khuấy động cả một hồ nước xuân.
Gió đêm thổi qua, mây đen trôi dạt, đến cả vầng trăng cũng ngại ngùng trốn vào tầng mây.
Thời khắc đẹp đẽ, cảnh vật tuyệt vời, tất cả đều là dáng vẻ của hạnh phúc.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Hách Đình Quân
Hôm đó, tôi đang họp video trong phòng.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét “Cứu với” ngoài cửa.
Tôi mở cửa ra.
Một cô gái lao thẳng vào lòng tôi.
Tôi vốn dĩ rất ghét việc tiếp xúc với người lạ.
Cũng ghét những mùi hương xa lạ.
Trên người cô ấy không chỉ nồng mùi rượu mà còn có cả mùi nước hoa.
Tôi định đẩy cô ấy ra.
Nhưng khi thấy cô ấy ngẩng khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn tôi đầy hoảng sợ và bất lực.
Động tác đẩy ra của tôi bỗng khựng lại.
Khoảnh khắc đó, bụng dưới tôi nóng bừng.
Trong đầu thoáng qua vô số ý nghĩ điên cuồng.
Tôi rất muốn hôn cô ấy thật mạnh.
Cho đến khi cô ấy van xin tôi dừng lại.
Vậy nên, sau khi giúp cô ấy giải quyết gã đàn ông kia xong, tôi vẫn không kiềm chế được, cúi đầu hôn cô ấy.
Quả nhiên, đôi môi cô ấy rất mềm.
Khiến người ta say mê.
Đêm đó, cô ấy liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Giấc mơ hỗn loạn, điên cuồng, không tiện nói ra.
Nhưng lại càng khiến tôi quyết tâm phải có được cô ấy.
Hôm sau, tôi giúp cô ấy xử lý gã khốn đó, còn tặng cô ấy một món quà.
Cô ấy cười rất vui, cũng đồng ý làm bạn gái tôi.
Khi còn trẻ, vì có hôn ước với nhà họ Diệp từ nhỏ, tôi và Diệp Minh Châu từng yêu nhau một thời gian.
Nhưng dần dần, chúng tôi phát hiện tính cách không hợp, mâu thuẫn rất nhiều.
Cô ấy thích người yêu phải ngoan ngoãn nghe lời.
Mà tôi cũng thích như vậy.
Hai người quá cứng đầu, chẳng ai chịu nhường ai, thực sự không hợp.
Vậy nên đã chia tay trong hòa bình.
Cũng đã nói rõ với hai bên gia đình, hủy bỏ hôn ước.
Chỉ là vì liên quan đến cổ phần công ty, nên chuyện này không công bố ra ngoài.
Không ngờ, lại khiến Thanh Thanh hiểu lầm.
Cô ấy hỏi tôi, rốt cuộc tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?
Thành thật mà nói, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Lần đầu gặp, là yêu từ nhan sắc.
Sau đó, càng ngày càng lún sâu.
Tôi thích mùi hương trên người cô ấy.
Thích dáng vẻ cô ấy nhắm mắt ngủ trong lòng tôi.
Thích nhìn cô ấy cười.
Thỉnh thoảng cũng thích nhìn cô ấy khóc.
…
Tóm lại, bốn năm trôi qua, tôi càng ngày càng chắc chắn, cô ấy chính là người tôi muốn ở bên cả đời.
Vậy nên, tôi đã âm thầm chuẩn bị cho cô ấy một màn cầu hôn lãng mạn.
Ai ngờ, ngay trước ngày cầu hôn, cô dâu của tôi lại bỏ trốn.
Biết Trần Trúc là bạn thân của cô ấy, tôi tìm mọi cách gây áp lực cho nhà họ Cố.
Ép Cố Tiêu nghĩ cách điều tra tung tích của Thanh Thanh.
Vất vả lắm mới đuổi tới Bali.
Thấy cô ấy thân mật với trai đẹp như thế, tôi tức đến mức như trời sập.
May mà hai người họ chỉ mới quen nhau, gã trai kia cũng đã bị tôi xử lý xong.
Nửa năm sau, cuối cùng cô ấy cũng lại nằm trong vòng tay tôi.
Tôi đã ngủ một giấc thật ngon.
Tỉnh dậy, tôi không nhịn được trút hết nỗi nhớ nhung suốt nửa năm qua.
Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị xử lý xong việc công ty là sẽ đến Bali cầu hôn cô ấy.
Tôi nghĩ, cô ấy chắc rất thích nơi đó.
Không ngờ, cô ấy lại chạy tiếp.
Người của tôi vẫn luôn theo dõi cô ấy.
Vậy nên lần này, tôi nắm rõ hành tung của cô ấy trong lòng bàn tay.
Sở dĩ tôi để hơn một tháng mới tìm cô ấy, là vì đối thủ cạnh tranh có thủ đoạn không sạch sẽ, tôi sợ họ sẽ gây bất lợi cho Thanh Thanh.
Xử lý xong công việc, tôi lập tức bay đi tìm cô ấy.
May mắn là lần này, chúng tôi đã giải quyết hết mọi hiểu lầm.
Còn có thêm một đứa bé.
Từ nay về sau, tôi sẽ luôn luôn trông chừng cô ấy.
Tuyệt đối tuyệt đối, không để cô ấy rời khỏi tôi nữa.
(Toàn văn hoàn)