Cùng xuyên sách với bạn thân.
Cô ấy xuyên thành chim hoàng yến của thái tử giới kinh thành, còn tôi xuyên thành thư ký.
Cô ấy nức nở muốn thái tử giới kinh thành ở bên, thái tử gia lạnh lùng bảo tôi đi đuổi cô ấy.
Tôi lạnh mặt, ném một tấm thẻ trước mặt cô ấy: “Trong này có 5 triệu, ông chủ bảo cô đừng đến làm phiền anh ấy nữa.”
Bạn thân tôi vui vẻ rời đi, vài phút sau, tài khoản của tôi được chuyển vào 2,5 triệu.
Cho đến khi Bạch Nguyệt Quang của thái tử trở về nước, anh ta bảo tôi đi xử lý bạn thân tôi.
Tôi tặng cho cô ấy hai căn tứ hợp viện, hai chiếc siêu xe, một trăm triệu, lạnh nhạt nói cô ấy cầm số tiền bẩn này rồi cút đi.
Tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc.
Thái tử gia chau mày lạnh lùng: “Sao hả? Cô ta được Phật tử trong giới kinh thành bao nuôi, cô cũng muốn đi xin làm thư ký cho anh ta à?”
“Tôi á? Sao có thể!” Tôi đắc ý nói, “Lần này tôi là chim hoàng yến, cô ấy là bảo mẫu.”
Dù sao kịch bản lần này của Phật tử là thích vứt kim cương, dây chuyền lung tung.
Chuyện phải cặm cụi tìm nhẫn kim cương mỗi ngày như thế, dĩ nhiên tôi phải để bạn thân làm…
1
Bạn thân tôi lại ăn mặc lộng lẫy, xách hộp cơm, nũng nịu nói với tôi: “Thư ký Giang, tôi muốn gặp Mặc Thâm. Nhanh lên, chậm trễ việc của tôi, cô chịu nổi không?”
Tôi lập tức chạy như bay đến văn phòng thái tử gia: “Ông chủ, cô Triệu lại đến rồi. Hiện tại tâm trạng cô ấy rất tệ, cứ ầm ĩ đòi gặp anh.”
Thái tử gia phất tay: “Cô đi đuổi cô ta đi.”
“Vâng.”
Tôi ném cho bạn thân một tấm thẻ, lạnh lùng khinh bỉ: “Đây là 5 triệu, ông chủ bảo cô đừng đến làm phiền anh ấy nữa!”
Bạn thân tôi lập tức nắm chặt thẻ ngân hàng, căm hận lườm tôi: “Đừng tưởng cô làm thư ký của anh ấy là giỏi giang gì, người anh ấy yêu là tôi! Hứ!”
Nói xong, cô ấy nháy mắt với tôi một cái, vặn vẹo eo rồi bỏ đi.
Ghen tị thật, cô ấy không cần đi làm.
Tôi xuyên thành thư ký của thái tử giới kinh thành.
Một trong những nhiệm vụ của tôi là giúp anh ấy quản lý lồng chim.
À, bởi vì anh ấy nuôi quá nhiều “thế thân” của Bạch Nguyệt Quang.
Tổng cộng có 5 người.
Nhưng vì anh ấy là nam chính, nên mấy chim hoàng yến kia chỉ là nuôi chơi, nhiều nhất là ghé thăm một lần, không cần phải lên giường.
Lúc đó, tôi và bạn thân vừa xuyên vào cuốn tiểu thuyết thế thân này.
Cô ấy không tìm được việc, tôi liền giới thiệu cho cô ấy công việc này.
2
Khi đó tôi đã giới thiệu bạn thân cho thái tử gia.
Cả hai chúng tôi đều rất giỏi trang điểm.
Chỉnh sửa theo phong cách trang điểm của Bạch Nguyệt Quang.
Ánh mắt thái tử gia nhìn bạn thân tôi lập tức sáng rực.
Đúng là máy rút tiền hình người mà.
Nhà, xe, thẻ, liên tục không ngừng.
Ngoài đời chúng tôi lương 3.500 tệ, không có bảo hiểm, cuối cùng sếp còn bỏ trốn.
Ai hiểu được, xuyên sách rồi, việc lương cao lại dễ tìm đến vậy.
3
Bạn thân tôi ngoan ngoãn được một thời gian.
Ngày nào cũng nhỏ thuốc nhỏ mắt, giả vờ u sầu, giả vờ không vui.
Sau này tích đủ tiền rồi, cô ấy lại muốn nghỉ.
Tính cô ấy vốn ba phải, không kiên trì được lâu.
Tôi khuyên cô ấy: “Sao lại muốn nghỉ? Suy nghĩ này rất nguy hiểm. Trong tiểu thuyết, chỉ có nữ chính mới được quyền chủ động từ chối nam chính. Nếu cô nghỉ rồi, thái tử gia sẽ lập tức phát hiện cô mới là chân ái, rồi cô sẽ bị ép buộc yêu đấy!”
Bạn thân tôi bực bội ném cái váy trắng lên giường: “Cô xem này, cả phòng toàn là đồ trắng, như kiểu ai vừa chết bố mẹ ấy! Tôi muốn đi bar nhảy nhót, kết quả vừa ra ngoài, vệ sĩ lại bám theo, tôi sắp nghẹt thở rồi.”
Chúng tôi nghĩ ra một cách.
Chính là khiến thái tử gia chủ động nói chia tay.
Vì thế bạn thân tôi thường xuyên đến gây sự.
Dĩ nhiên anh ta rất khó chịu.
“Triệu Vãn Âm, cô nên nhận rõ thân phận của mình đi, cô mãi mãi không bằng một ngón tay của Tư Tư.
“Cô ấy chưa bao giờ làm ầm ĩ như mấy mụ đàn bà chanh chua như cô!
“Thu lại mấy trò lố bịch của cô đi, tưởng tôi sẽ mắc bẫy chắc?”
Lần nào thái tử gia cũng sẽ nói với tôi: “Thư ký Giang, cô đi đuổi cô ta đi, bảo cô ta đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Những chim hoàng yến khác đến, tôi sẽ đe dọa bọn họ, nếu dám gây chuyện sẽ lập tức đuổi việc.
Nhưng nếu là bạn thân tôi đến, tôi sẽ lấy tiền, lấy thẻ, lấy xe, lấy nhà để đuổi cô ấy đi.
Dù gì cô ấy cũng chia cho tôi một nửa.
Hê hê.
Bạn thân tôi càng kiếm được nhiều tiền hơn.
4
Nhưng thái tử gia mãi vẫn không nói chia tay.
Vài ngày sau.
Thái tử gia đột nhiên vẫy tay gọi tôi: “Cô sắp xếp đi, tối nay tôi muốn ăn tối với Triệu Vãn Âm.”
Tôi đáp “Vâng”, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ anh ta lại nói thêm: “Mấy con chim hoàng yến khác cũng đuổi hết đi.”
“Được ạ.”
Tôi phát cho mỗi người 1 triệu, mấy cô chim hoàng yến lập tức tan đàn xẻ nghé.
Bạn thân tôi vừa hút trà sữa vừa nhìn tôi nhắn tin, vừa nói: “Anh ta mời tôi ăn cơm làm gì? Không phải muốn ngủ với tôi chứ? Chuyện đó phải tính thêm tiền đấy.”
Tôi kiểm lại tài sản của mình: “Bạch Nguyệt Quang của anh ta sắp về nước rồi.”
“Cái gì? Vậy tôi sắp thất nghiệp à?”
Tôi cười hí hửng: “Tôi biết có một vị Phật tử trong giới kinh thành, bên cạnh anh ta cũng đang thiếu người thế thân. Với kỹ thuật trang điểm của chúng ta, có thể đến đó xin việc.”
Bạn thân tôi lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không làm thế thân nữa, chán lắm rồi. Có vị trí nào khác không?”
5
Tôi nhớ lại tin đồn từng nghe, trầm ngâm nói: “Vị Phật tử này, rất thích vứt đồ lung tung.”
“Thật là vô ý thức.”
“Nhưng thứ anh ta vứt toàn là kim cương, dây chuyền đắt giá.”
Mắt bạn thân tôi sáng rỡ.
“Vậy tôi đi làm bảo mẫu! Còn cô làm chim hoàng yến!”
Chúng tôi nhìn nhau.
Có thể kiếm thêm một mớ nữa rồi.
6
Bạn thân tôi và thái tử gia ngồi đối diện nhau.
Tôi đứng sau lưng thái tử gia, luôn sẵn sàng nghe lệnh.
Thái tử gia nói: “Cô là người giống Tư Tư nhất.”
Triệu Vãn Âm cầm khăn giấy, giả vờ lau nước mắt.
Thái tử gia nói tiếp: “Vậy nên, cô không thể ở lại kinh thành nữa, tôi không muốn sau khi cô ấy quay về, có bất kỳ ai phá hoại tình cảm của chúng tôi.”
Bạn thân tôi sững sờ: “Hả? Tôi phải rời khỏi kinh thành à?”
Nói xong, cô ấy cầu cứu nhìn tôi.
Dù sao chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển sang chỗ Phật tử rồi.
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ấy đồng ý.
Thái tử gia đâu thể ngày nào cũng theo dõi xem cô ấy có đi thật không.
Đi rồi thì có thể quay về mà.
Bạn thân tôi gật đầu trong nước mắt.
Thái tử gia đẩy tấm thẻ qua: “Đây là phí chia tay.”
Bạn thân tôi lập tức cười toe toét, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười, tỏ vẻ buồn bã.
7
Trên đường đưa thái tử gia về, anh ta mệt mỏi xoa trán.
“Thư ký Giang, sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?”
Tôi nhìn anh ta qua gương chiếu hậu: “Không có gì không ổn cả, thưa sếp.”
Anh ta lắc đầu: “Tôi cứ cảm thấy mình hơi ngu ngốc. Cô có cảm thấy vậy không?”
???
“Không có đâu ạ!” Trời ơi, anh ta sắp tỉnh ra rồi, phải ngăn lại ngay, “Sếp anh minh thần võ, trên thương trường vô địch, đã dẫn dắt công ty chúng ta lọt vào top 50 thế giới, sếp chính là thần tượng của tôi, tôi không cho phép anh nói xấu bản thân như vậy!”
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lại lộ ra chút mơ hồ: “Nhưng, tại sao tôi lại phải đưa tiền cho mấy cô gái đó chứ? Tôi có làm gì đâu.”
Hehe.
Chẳng phải vì kịch bản cần thế sao.
Tổng tài bá đạo làm sao có thể không có chim hoàng yến được chứ.
Biết tình hình việc làm hiện nay khó khăn thế nào không, có thêm vị trí chim hoàng yến thì cũng có thêm rất nhiều việc cho bảo vệ, bảo mẫu, thư ký nữa đấy.
Hahaha.
“Sếp, vì anh có thể cho họ tất cả mọi thứ, trừ tình yêu. Nên anh cho tiền là hợp lý mà.”