Đến sinh nhật bảy tuổi của tôi, chúng tôi gặp nữ chính trong truyền thuyết – Tô Tiểu Tiểu.
Cô ấy đang bị mấy tên lưu manh vây trong hẻm nhỏ, gầy như cọng giá, nhưng vẫn bướng bỉnh lấy đầu húc bụng tụi kia.
Tư thế liều mạng đó, y chang tôi năm xưa khi đẩy thiếu gia nhà họ Tống xuống hồ bơi.
Trong xe, mắt Tạ Ngôn và Tạ Kiều đồng loạt nheo lại.
“Có nên cứu không nhỉ?” Tôi cố tình hỏi.
Tạ Ngôn hừ lạnh: “Lẽ ra phải nhặt gạch đập vô thái dương nó chứ.”
Tạ Kiều phụ họa: “Hoặc móc mắt luôn.”
Tôi: “…”
Hai người có thể dừng cái tư duy phản diện này lại được không?!
Đạn mạc lăn thành bão:
【Xong rồi xong rồi, không có mạch tình yêu luôn!】
【Hai đứa này còn hung hơn trong nguyên tác!】
【Kế hoạch thay thế nữ chính thất bại toàn tập!】
Tôi vội vàng gọi dừng xe, lao ra tung một cú đá bay.
Chỉ tiếc chân tôi quá ngắn, chỉ đá trúng đầu gối tên côn đồ.
“Con nhóc con cút ra chỗ khác!” Gã túm cổ áo tôi nhấc bổng lên.
Ngay giây tiếp theo, cổ tay hắn bị chuỗi Phật của Tạ Cửu quấn chặt, rắc một tiếng giòn tan vang lên.
“Dám chạm vào con gái tôi?” Giọng Tạ Cửu lạnh đến đóng băng.
12
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn chúng tôi, đột nhiên chỉ vào tôi la lớn: “Cậu trông giống mình ghê!”
Tạ Ngôn và Tạ Kiều lập tức chắn trước mặt tôi, đồng thanh: “Không giống!”
Tôi: ??
Nói xạo mà mắt còn không chớp?!
Trên đường về nhà, tôi lo lắng nhìn gương chiếu hậu, bóng Tô Tiểu Tiểu càng lúc càng xa.
Đạn mạc từng nói Tạ Ngôn vì dần dần nảy sinh tình cảm với cô ấy nên mới hắc hóa, nhưng bây giờ thì…
“Anh ơi.” Tôi thử hỏi: “Anh thấy cô chị lúc nãy… thế nào?”
Tạ Ngôn bĩu môi: “Yếu quá. Đánh lộn cũng không biết.”
Tạ Kiều gật đầu: “Không bằng một phần mười của Noãn Noãn.”
Tạ Cửu bỗng nhấc tôi lên đặt lên đùi: “Quan tâm người ngoài như vậy?”
Rồi nheo mắt lại: “Tối nay không học thuộc ‘Tôn Tử Binh Pháp’ thì khỏi ăn bánh sinh nhật.”
Tôi: !!!
Không phải! Con chưa nói hết mà!
Đạn mạc:
【Cửu gia: Con gái quá hiền, dễ bị lừa, phải trị!】
【Noãn Noãn: Con nói gì đâu trời?!】
【Cốt truyện nguyên tác chính thức sụp đổ, nữ chính bị bỏ mặc luôn rồi?!】
Đạn mạc từng bảo, ba của Tô Tiểu Tiểu là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ thì theo trai bỏ đi.
Đám côn đồ hồi nãy là chủ nợ của ba cô bé.
Tuy tôi còn sống, cốt truyện đã lệch hướng.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu có lỗi gì đâu?
Cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ trạc tuổi tôi thôi mà.
……
Tôi dẫn vệ sĩ đạp cửa nhà Tô Tiểu Tiểu, vừa hay thấy cha ruột cô ta túm tóc kéo cô ra khỏi nhà.
“Năm mươi nghìn! Bán năm mươi nghìn!” Gã đàn ông say xỉn hét vào điện thoại: “Con nhỏ này mặt giống mẹ nó, tương lai nhất định có giá!”
Tô Tiểu Tiểu vùng vẫy đến bật máu trán khi đập vào khung cửa.
Thấy chúng tôi xuất hiện, mắt cô bé co rút, trong ánh nhìn mang theo chút cầu xin.
“Mười vạn.” Tôi ra hiệu cho vệ sĩ ném ra một xấp tiền mặt: “Bán cho tôi.”
Đạn mạc hoang mang:
【Trời ơi trời ơi! Noãn Noãn mua nữ chính về làm gì vậy? Không phải đáng lẽ là phản diện cứu cô ấy sao?!】
【Câu thoại kiểu tổng tài bá đạo đỉnh quá!】
【Cửu gia nhập vào con gái rồi đấy à?!】
Tên cờ bạc mắt sáng rỡ, nhưng lập tức trở nên tham lam: “Hai mươi vạn! Dù gì cũng là con ruột tôi!”
Tôi bật cười lạnh, Tạ Ngôn từ phía sau giơ điện thoại lên: “Đoạn video anh chơi gian ở sòng bài tối qua, đáng bao nhiêu tiền?”
Tạ Kiều ăn ý giơ ra đoạn ghi hình khác: “Còn đây… tuần trước anh bắt trộm chó của đại ca sòng bài rồi đem bán.”
Mặt tên đó tái mét tại chỗ.
Đạn mạc:
【Hai nhóc này điều tra còn kỹ hơn cả Noãn Noãn!】
【Thiên phú phản diện bùng nổ rồi!】
【Cửu gia dạy con quá thành công luôn rồi (không nha!)】
Cuối cùng, chúng tôi dùng đúng một đồng xu đuổi sạch tên cặn bã đó.
Tạ Ngôn bảo, đó là mức giá hợp lý dành cho kẻ ăn xin.
Tô Tiểu Tiểu co rúm ở góc tường, tôi cúi xuống nhìn ngang tầm với cô bé: “Giờ cậu tự do rồi.”
Sau khi đưa cô bé về, tôi trao cho cô bản thỏa thuận tài trợ.
Cô bé mắt đỏ hoe, lí nhí hỏi tôi: “Sao cậu lại giúp mình?”
Tôi nhớ trong đạn mạc, sau khi tôi chết, cô ấy thật sự đã mang đến an ủi cho Tạ Ngôn và Tạ Kiều.
Nhưng chính vì tôi không còn, nên hai đứa đó mới sinh bệnh, kiểm soát cô quá mức, khiến cô muốn trốn chạy.
Sau khi nam chính xuất hiện, Tô Tiểu Tiểu coi anh ấy là lối thoát khác.
Tôi trả lời: “Vì mình không muốn một đứa giống mình như cậu… phải chịu đối xử như thế.”
“Ba mình nói, con gái trên đời này… đều nên được bảo vệ.”
Tô Tiểu Tiểu rất có chí.
Tôi đã ghi danh cho cô ấy học lớp võ thuật, taekwondo và cả Muay Thái.
13
Ba của Tô Tiểu Tiểu thua bạc vẫn thường xuyên đến quấy rầy.
Nhưng mỗi lần như vậy, cô ấy đều có thể tự xử lý, không cần tôi ra tay.
Tạ Ngôn từ chỗ khinh thường dần dần chuyển thành khâm phục cô ấy.
Tạ Kiều cũng bắt đầu thích tính cách kiên cường của cô.
Năm mười tám tuổi, ba của Tô Tiểu Tiểu – Tô Đại Hải – thua đến mức mất một ngón tay.
Hắn liều mạng thuê một nhóm người xã hội đen đến bắt cóc con gái, định bán ra chợ đen.
Không ai mua thì bán nội tạng.
Nhưng đám người đó bắt nhầm người.
Người bị bắt là tôi.
Lúc tôi tỉnh lại, trước mắt chỉ toàn là bóng tối đặc quánh, cổ tay bị dây thừng thô siết đến rát buốt.
Dưới người là cái lồng sắt lạnh ngắt, xe xóc nảy khiến lồng phát ra tiếng ken két khó chịu.
Đạn mạc nhấp nháy điên cuồng:
【Xong rồi xong rồi, bắt nhầm người rồi!】
【Ba của Tô Tiểu Tiểu lần này chắc chắn chết không toàn thây!】
【Cửu gia chuẩn bị phát điên rồi!】
Tôi lặng lẽ dùng lưỡi dao giấu trong vòng tay để cắt dây trói.
Đó là quà sinh nhật năm ngoái Tạ Kiều tặng tôi, bảo là vũ khí chống sói.
Xe đột ngột phanh gấp, trán tôi va mạnh vào lồng sắt.
Qua kẽ hở của tấm vải đen, dưới ánh đèn xe chói lòa, một bóng người nhỏ nhắn đang cưỡi trên chiếc mô tô phân khối lớn, tay xoay một cây gậy bóng chày cực ngầu.
“Ầm!”
Nắp capo bị đập lõm một mảng to tướng.
Đạn mạc:
【Cái quái gì vậy?! Tô Tiểu Tiểu hack game rồi à?! Hoa nhài yếu ớt đâu mất tiêu rồi?!】
【Sức mạnh này vô lý quá trời!】
【Cô ấy ăn rau chân vịt hả?!】
“Thả người.” Giọng của Tô Tiểu Tiểu lạnh đến rợn người.
Tên tài xế vừa chửi bậy vừa bước xuống xe, chưa kịp làm gì đã bị một gậy đập bay ba mét.
Tôi trợn tròn mắt nhìn cô ấy tung một cước đạp tung cửa thùng sau, dí gậy bóng chày vào cổ họng tên còn lại: “Tôi nói, thả – người.”
Đạn mạc đồng loạt hiện lên: Ngầu quá!
Lồng sắt vừa được mở, tôi đã nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng vù vù từ xa.
Tô Tiểu Tiểu kéo tôi lên mô tô: “Ôm chặt!”
Mô tô gầm rú lao vút đi, phía trên trời, giọng Tạ Cửu lạnh như băng xuyên qua sóng gió: “Dám đụng vào con gái tôi? Giết hết.”
Trong gương chiếu hậu, trực thăng vũ trang của nhà họ Tạ đang xả đạn bắn nát chiếc xe hàng, ánh lửa bùng cháy đỏ rực cả bầu trời.
Đạn mạc:
【Cửu gia: Đụng con gái tôi? Chết!】
【Hỏa lực này có hơi quá rồi đấy…】
【Nguyên tác phần này là Tạ Ngôn vì cứu nữ chính mà bị thương mà?!】
Mô tô chở tôi bay về nhà họ Tạ như vũ bão.
Tạ Ngôn hành động cực nhanh, đã bắt được Tô Đại Hải mang về.
Tạ Kiều thì cầm đồ cắt móng, từng chút một róc thịt ngón tay hắn.
Khi thấy tôi trở về, hai người như tỉnh khỏi trạng thái điên loạn, lao tới ôm chặt tôi mà khóc.
“Noãn Noãn… may mà em không sao!” Tạ Kiều còn run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Tô Đại Hải dưới đất nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì giãy giụa bò đến cầu cứu.
Nhưng cô ấy không thèm liếc hắn một cái.
Cô lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ gói rất đẹp: “Noãn Noãn, sinh nhật vui vẻ!”
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ.
Đó là tiền Tô Tiểu Tiểu dành dụm từ việc đi làm thêm để mua, thấy tôi nhìn chằm chằm mà không nói gì, cô lúng túng: “Ơ… không hợp gu hả?”
“Đẹp lắm!” Tôi lấy ra đeo ngay vào tay, rồi lục trong ngăn kéo lấy ra một hộp quà.
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc.
14
Qua khe mắt nhắm hờ, tôi thấy chiếc xe sang màu đen dừng lại ngay trước mặt.
“Cái này là quà sinh nhật tớ tặng cậu, mở ra đi!”
Tôi nháy mắt với cô ấy.
Cô ấy tò mò mở ra.
Bên trong cũng là một chiếc đồng hồ.
Chỉ khác là của tôi màu hồng, còn của cô ấy màu tím.
Tôi giơ tay lên, đắc ý: “Đồng hồ tình bạn nha!”
Tạ Ngôn và Tạ Kiều không cam tâm: “Thế quà sinh nhật của tụi anh đâu?”
Tôi cười hì hì: “Có chứ có chứ!” rồi quay người lấy thêm hai chiếc đồng hồ nữa.
Tạ Cửu xử lý xong đám bắt cóc, thấy Tô Đại Hải vẫn còn sống khỏe re, lập tức nổi giận.
Anh ta ra lệnh chặt gân tay chân hắn, vứt sang Ấn Độ.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi và Tô Tiểu Tiểu cùng đỗ vào một trường đại học.
Ngày nhập học đầu tiên, Tạ Ngôn và Tạ Kiều nhất quyết đưa tôi đi.
Trước cổng trường, hai người tranh nhau xách hành lý cho tôi.
Nhưng chưa kịp tranh xong, thì hành lý đã bị Tô Tiểu Tiểu xách đi mất.
Cô ấy một tay xách vali, bước đi như gió.
Chẳng may va phải một nam sinh đang đi tới.
Đạn mạc: 【Nam chính Tịch Dụ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!】
Dưới ánh nắng, Tịch Dụ vừa chìa tay định giúp cô xách hành lý, thì đã bị Tô Tiểu Tiểu vật qua vai quật thẳng xuống đất!
“Muốn cướp đồ hả?!”
Tôi: …
Đạn mạc: …
Bốn năm sau, nhìn Tịch Dụ bị Tô Tiểu Tiểu đánh gục N lần nhưng vẫn kiên trì đeo bám, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Có những người là định mệnh phải gặp nhau, nhưng có những câu chuyện… thì hoàn toàn có thể viết lại.
[Hoàn]