Sau khi cho Chu Dục ăn xong, Chung Vũ bảo buổi tối còn có tiết học nên rời đi trước.
“Diên Diên, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế?”
Tôi nhún vai:
“Có gì đâu, ánh mắt bình thường mà. Dạ dày cậu đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu, và xin lỗi về chuyện trưa nay. Lần sau tôi mời lại.”
Tôi vỗ vai cậu ấy:
“Không cần đâu, tôi hiểu mà.”
“Hiểu lung tung thì có.”
Nửa tiếng sau, chai truyền dịch cuối cùng cũng hết, chúng tôi được phép rời đi.
Vừa ra ngoài, tôi nhận được tin nhắn của Lưu Lưu:
“Diên Diên, ra sân vận động mau, bạn trai mình đang hát. Mình giới thiệu cậu với cậu ấy nhé.”
Đọc xong tin nhắn, tôi lập tức quên hết mệt mỏi, vội vã chạy đến sân vận động.
Ở giữa bãi cỏ, một chàng trai cầm guitar, ngồi hát bài Gặp gỡ của Tôn Yến Tư.
Xung quanh là rất nhiều sinh viên, nhưng tôi ngay lập tức nhận ra Lưu Lưu đang hớn hở vẫy tay.
“Được lắm, Lưu Lưu. Bạn trai cậu vừa đẹp trai lại vừa hát hay.”
Lưu Lưu ngượng ngùng đẩy tôi một cái, hai má đỏ bừng:
Phần 14
“Anh ấy nói bài hát này là hát tặng mình.”
Tôi không nhịn được trêu chọc:
“Bảo sao mà hát đầy cảm xúc như thế.”
Lưu Lưu còn bảo tôi đăng một bài lên mạng xã hội để quảng cáo giúp bạn trai cô ấy.
Tôi miễn cưỡng chụp một bức ảnh, đăng lên với dòng trạng thái:
“Bài hát Gặp gỡ dành tặng cho một ai đó, thật sự rất hay.”
Lưu Lưu càng ngượng hơn, liên tục đấm vai tôi, đấm đến mức tôi cảm thấy tê cả tay.
Tôi vừa xoa vai vừa chờ người trên sân hát bài tiếp theo.
“Bài hát tiếp theo, chúng ta hãy chào đón Chu Dục biểu diễn.”
Chu Dục?
Một loạt tiếng reo hò của các cô gái vang lên. Không sai, đúng là Chu Dục rồi.
Phần 15
Trên sân khấu, cậu ấy ôm cây đàn guitar, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người.
Dù khuôn mặt vẫn hơi tái, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng tôi cứ có cảm giác cậu ấy đang nhìn về phía mình.
Những ngón tay thon dài gảy dây đàn, tiếng nhạc vang lên.
“Tôi không tìm được lý do nào đủ tốt
Để ngăn mọi sự thân mật này
Cảm giác này thật lạ lùng
Xin lỗi vì tôi không thể giải thích…”
Là bài hát mà tôi yêu thích nhất – Trò đùa của số phận.
“Gió dịu dàng lướt qua
Có lẽ sẽ mang đến tin vui…”
Tôi vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, tim đập thình thịch không kiểm soát được.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Chu Dục, đúng là giống hệt một trò đùa của số phận.
Lưu Lưu nhìn tôi đầy ẩn ý, cười gian:
“Diên Diên, cậu nói xem bài hát này có phải cậu ấy hát tặng cậu không?”
Tôi chột dạ, vội trả lời:
“Tôi không biết.”
Chu Dục vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt.
Tôi hoảng hốt quay người đi, nhưng vừa quay lại đã thấy dì Triệu và dì Lý từ căng-tin đi ngang qua.
Dì Lý đứng lại, chỉ về phía sân khấu:
“Chàng trai kia đẹp trai quá, hát cũng hay. Nếu trẻ hơn 30 tuổi, dì sẽ không bỏ qua đâu.”
Dì Triệu đi thêm vài bước, đáp:
“Dì nhìn không rõ lắm, nhưng đúng là hát hay thật.”
Lúc này, Chu Dục đã đứng dậy.
Ánh mắt mọi người đều dõi theo hướng nhìn của cậu ấy.
Và hướng đó chính là chỗ tôi đang ngồi: tôi, Lưu Lưu đang hóng chuyện, và hai dì căng-tin đang bàn tán.
Tôi lập tức cảm thấy tình hình không ổn. Vội vàng đứng lên, cầm tốc độ chạy 50 mét lao ra khỏi đám đông.
Chuyện này quá đáng sợ!
Tôi tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, mở điện thoại ra, đã thấy một bài đăng trên diễn đàn trường:
“Nam thần Chu Dục hát tặng tình yêu dành cho dì căng-tin, Hà Diên Diên buồn bã bỏ đi.”
Là ai! Là ai đã đăng bài này! Không biết dựng chuyện là vi phạm pháp luật sao?
Tôi lại nghĩ, chẳng lẽ Chu Dục thật sự hát tặng dì Triệu? Không thể nào, đúng không? Tôi không đến mức thảm như thế chứ?
Rõ ràng vừa mới nhận ra mình có cảm tình với Chu Dục, vậy mà chuyện này lại xảy ra!
Phần 15
Tâm trạng tôi rối bời, cảm giác đủ loại cay đắng lẫn lộn.
Dưới bài đăng trên diễn đàn, những bình luận thật giả lẫn lộn, vậy mà lại khiến tôi nghi ngờ bản thân.
Lúc thì tôi nghĩ Chu Dục thích mình, lúc lại cảm thấy cậu ấy không hề.
Cảm giác này khiến tôi mấy ngày liền ăn cơm cũng thiếu đi một bát.
“Lưu Lưu, cậu nói xem, Chu Dục có thích tôi không?”
Lưu Lưu đặt điện thoại xuống, thở dài:
“Diên Diên, cậu đã hỏi tôi hàng trăm lần rồi. Sao không trực tiếp đi hỏi cậu ấy?”
“Hay là cậu phân tích thêm cho tôi đi. Dù gì cậu cũng đã yêu đương rồi mà.”
Lưu Lưu nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nhìn này, lần trước cậu ấy giành đùi gà với cậu chẳng phải vì ghen với Chung Vũ sao? Chuyện trên sân bóng rổ, cậu ấy rõ ràng tự dưng nổi cáu. Lại nữa, chẳng phải sau khi cậu đăng bài trên mạng xã hội thì cậu ấy mới lên sân khấu hát sao?”
Nghe xong, tôi lại tràn đầy tự tin. Đúng là chuyện tình cảm đôi khi chỉ cần bạn thân thêm chút động viên, dù là nói bừa cũng được.
Phần 16
Nhưng nói thì nói vậy, tôi vẫn không dám đi tìm Chu Dục, thậm chí không dám ghé qua quầy số 3 nữa.
Đầu óc tôi rối bời, đứng trước quầy số 1 chọn đồ ăn.
Dì ở đây hình như mới đến, gắp sườn cho tôi mà làm rơi mất hai miếng, may mà rau xanh vẫn còn nguyên.
Tôi cầm khay cơm, tìm chỗ ngồi.
“Diên Diên, bên này còn chỗ!”
Chung Vũ hớn hở vẫy tay với tôi. Quanh chỗ cậu ấy không có ai ngồi, thế nên tôi đành ngồi xuống.
Ai ngờ, vừa ngồi chưa ấm chỗ thì Chu Dục cũng ngồi xuống cạnh tôi.
“Tôi vừa gặp Chu Dục, tiện rủ cậu ấy đến ăn cùng luôn.”
Tôi luống cuống, thật sự hoảng hốt. Hai người này sao tự nhiên thân thiết vậy, đến mức thành bạn ăn cơm rồi?
Nhìn vẻ mặt tôi có gì đó không ổn, Chung Vũ lo lắng hỏi:
“Cậu sao thế?”
Chu Dục lạnh giọng:
“Cậu lại suy nghĩ linh tinh gì đấy? Ban nhạc của tôi sắp biểu diễn ở trường, Chung Vũ là thành viên hội sinh viên phụ trách sự kiện, chúng tôi gặp nhau và bàn chuyện này thôi.”
Tôi gật đầu, cúi xuống gắp một cọng rau cho vào miệng, nhưng đầu óc vẫn chẳng yên.
Chu Dục quay sang nhìn tôi
:
“Hà Diên Diên, mấy ngày nay cậu làm gì thế? Gửi tin nhắn mà không thèm trả lời. Với lại, chỉ ăn chút này làm sao đủ no?”
Cậu đưa tay kéo khay cơm của tôi đi, rồi đẩy phần cơm của mình đến trước mặt tôi.
Một khay đầy ắp sườn, khoai tây chua cay và cà tím sốt thịt băm – toàn món tôi thích.
“Dì Triệu làm cho tôi đấy. Dì còn hỏi sao cậu không qua quầy của dì nữa.”
Nghe lời cậu nói, tôi cảm thấy nghẹn ngào, càng không muốn ăn.
Chung Vũ khẽ cười, lấy điện thoại ra đưa cho Chu Dục xem.
Chu Dục hừ lạnh:
“Mấy người này thật sự rảnh rỗi. Nhưng thôi, tôi chẳng quan tâm nữa.”
Một phút sau, Chu Dục bất ngờ đưa tay nâng mặt tôi lên.
Hành động bất ngờ khiến tôi hoảng sợ, miếng sườn đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Phần 16
“Hà Diên Diên, cậu mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của tôi, chẳng lẽ cậu tin vào mấy lời đó thật sao!”
Tôi gạt tay cậu ra, không dám nhìn vào mắt cậu:
“Tôi nói không phải, cậu có tin không?”
Chu Dục hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào, chỉ cầm khay cơm bước đi.
Nếu tôi còn không hiểu ý cậu ấy, thì thật sự đầu óc có vấn đề.
Tôi quay sang nhìn Chung Vũ cầu cứu, nhưng cậu ấy chỉ đáp lại bằng ánh mắt bất lực.
Nghĩ lại, tôi cũng thấy bản thân thật quá đáng. Vì một lý do như vậy mà tôi không trả lời tin nhắn của cậu ấy, đúng là có hơi quá.
“Chung Vũ, tôi hỏi cậu một câu. Cậu thấy Chu Dục có thích tôi không?”
Chung Vũ đặt đũa xuống, thở dài:
“Cuối cùng cũng nhận ra à? Nhưng cậu có nhận ra tôi cũng có chút cảm tình với cậu không?”
Gì cơ? Chuyện gì đây? Chưa xong chuyện này đã đến chuyện khác.
Chung Vũ nhếch môi cười:
“Được rồi, khép cái miệng ngạc nhiên của cậu lại đi. Tôi biết hai người thích nhau, tôi không hứng thú xen vào đâu.”
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác khó mà chịu nổi:
“Vậy giờ tôi phải làm gì đây?”
“Haiz, cậu và Chu Dục, tin đồn đầy rẫy, khó nói lắm. Nhưng tối thứ Ba tuần sau, 6 giờ, ban nhạc của cậu ấy biểu diễn trước căng-tin. Cậu tự mà nghĩ cách.”
Những ngày sau đó, tôi điên cuồng nhắn tin xin lỗi Chu Dục, nhưng cậu ấy không hề đáp lại.
Tôi buồn bã nằm trên bãi cỏ, bên cạnh là Lưu Lưu đang bấm điện thoại lia lịa.
“Lưu Lưu, làm sao bây giờ? Chu Dục sẽ không tha thứ cho tôi nữa đâu.”
Tôi lắc mạnh vai cô ấy:
“Lưu Lưu, cậu nói đi, mau nói gì đi!”
Lưu Lưu trợn mắt nhìn tôi, vỗ nhẹ vai tôi, giọng thản nhiên:
“Đi thẳng đến gặp cậu ấy, hôn cậu ấy một cái, đảm bảo cậu ấy sẽ tha thứ ngay.”
“Có phải hơi táo bạo quá không?” Tôi bối rối xoa tay, cảm thấy không yên tâm.
“Táo bạo gì mà táo bạo. Nào, coi tôi là Chu Dục, thử làm đi.”
Hít sâu vài lần, tôi đứng dậy, bước đến gần Lưu Lưu:
“Chu Dục, tôi thích cậu. Tôi không nên vì tin đồn về dì căng-tin mà hiểu lầm cậu. Xin lỗi.”
Tôi đưa tay, định chạm vào mặt Lưu Lưu. Nhưng đột nhiên, một lực kéo mạnh khiến tôi xoay người lại.
“Thôi được, tôi tạm tha thứ cho cậu.”
Chu Dục đứng đó, mặt không chút biểu cảm, còn Lưu Lưu thì đã nhanh chóng chạy biến.
“Cậu… nghe hết rồi à?”
“Gần hết.”
Xong đời, lại là một tình huống ngoài dự tính.
“Vậy… cậu đồng ý rồi?”
Chu Dục cụp mắt nhìn tôi, trong ánh mắt đầy ý cười:
“Tha thứ cho cậu, còn đồng ý hay không thì xem biểu hiện của cậu.”
Tên tsundere chết tiệt này, còn bảo phải xem biểu hiện!
Nhưng nhìn nụ cười lộ cả má lúm của cậu ấy, cuối cùng tôi cũng yên tâm.
Hóa ra hôm cậu ấy hát Trò đùa của số phận trên sân vận động, định nhân cơ hội để tỏ tình với tôi.
Vậy mà lúc ấy, cậu ấy còn chưa kịp tiến đến, tôi đã như một tên tội phạm bỏ trốn, chạy mất dạng.
Cậu ấy hiểu lầm rằng tôi không thích cậu, tức đến mức suýt đập vỡ cây guitar.
May là bạn trai của Lưu Lưu đã giữ cậu ấy lại, bởi cây guitar đó là của cậu ấy.
Gần đây, biết được lý do tôi tránh mặt là vì tin đồn với dì căng-tin, cậu ấy lại càng giận hơn.