6
Tối đó, tôi mơ thấy Lục Tuấn. Đã nhiều năm rồi tôi không còn mơ thấy anh ấy nữa.
Từ nhỏ tôi đã là đứa nghịch ngợm, quậy phá khắp khu tập thể, chuyện gì cũng dám làm.
Ban đầu là anh tôi đứng ra gánh hậu quả thay, sau khi Lục Tuấn chuyển đến, thì đến lượt anh ấy dọn dẹp tàn cuộc cho tôi.
(À mà cái “dọn mông” ở đây là nghĩa bóng chứ không phải thật sự nha…)
Nói chung hồi nhỏ tôi thuộc dạng ai cũng ghét, chó cũng sủa, nhưng nhờ có anh trai và Lục Tuấn bảo kê, nên chẳng sợ ai cả.
Tôi còn nhớ hồi đó trong khu có một con mèo con hoang, tôi thích nó lắm.
Nhưng mẹ tôi bị dị ứng lông động vật nên không thể mang về nhà.
Vậy là tôi chỉ có thể lén lút đem đồ ăn ra cho nó mỗi ngày, còn lén lấy áo đồng phục của Lục Tuấn lót ổ cho mèo nằm.
Thằng cháu bà Vương nhà bên thấy được thì đòi bế mèo về nuôi. Tôi biết rõ cái kiểu người như nó — thấy ai có gì hay là cũng đòi có cho bằng được, nhưng chơi chán rồi thì quăng như rác.
Nên tôi không cho nó đem mèo về.
Chỉ một ngày tôi lơ là, nó đã lén mang mèo đi.
Đến khi tôi tìm lại được thì con mèo nhỏ đã cứng đờ, bị cô lao công xách đuôi ném vào thùng rác.
Tôi tức đến run cả người, kéo anh tôi chặn đầu nó trên đường về nhà, giật lấy cặp sách rồi ném thẳng vào mặt nó, cuối cùng đánh rụng luôn một cái răng cửa.
Nó gào khóc thảm thiết, vừa che miệng đầy máu vừa hét lên đòi về mách bà, còn doạ gọi chú cảnh sát đến bắt tôi.
Tôi chẳng sợ, còn nói: “Hồi nhỏ mày dám hại mèo, lớn lên kiểu gì chẳng hại người. Cảnh sát mà tới, người đầu tiên họ bắt là mày đấy!”
Anh tôi thì hù nó thêm: “Dám về mách bà nội nữa là tao đánh rụng nốt cái răng bên kia luôn.”
Quả nhiên, sau đó bà Vương dắt thằng cháu đang khóc hu hu tới tận nhà.
Lục Tuấn đứng ra giải thích rõ đầu đuôi sự việc, còn nhận hết trách nhiệm đánh người thay tôi.
May mà bà Vương cũng không truy cứu gì thêm.
Dù vậy, tôi cũng đã khiến Lục Tuấn gặp rắc rối không nhỏ, nên tự giác ngoan ngoãn một thời gian.
Ngoại trừ lúc gặp thằng cháu bà Vương thì vẫn nhe răng trợn mắt, còn lại tôi không gây thêm chuyện gì nữa.
Thời gian thoắt cái đã đến khi tốt nghiệp tiểu học.
Hôm cậu ấy đến nhà chào tạm biệt, chỉ dặn tôi một câu: Đừng để bị người khác bắt nạt, cũng đừng tùy tiện đánh rụng răng người ta.
Tôi vừa cười vừa thò ra một cái bong bóng nước mũi, nói:
“Không sao đâu, anh lợi hại như vậy, em đánh rụng răng người ta thì anh sửa lại giúp em là được mà~”
6
Tối đó, tôi mơ thấy Lục Tuấn. Đã nhiều năm rồi tôi không còn mơ thấy anh ấy nữa.
Từ nhỏ tôi đã là đứa nghịch ngợm, quậy phá khắp khu tập thể, chuyện gì cũng dám làm.
Ban đầu là anh tôi đứng ra gánh hậu quả thay, sau khi Lục Tuấn chuyển đến, thì đến lượt anh ấy dọn dẹp tàn cuộc cho tôi.
(À mà cái “dọn mông” ở đây là nghĩa bóng chứ không phải thật sự nha…)
Nói chung hồi nhỏ tôi thuộc dạng ai cũng ghét, chó cũng sủa, nhưng nhờ có anh trai và Lục Tuấn bảo kê, nên chẳng sợ ai cả.
Tôi còn nhớ hồi đó trong khu có một con mèo con hoang, tôi thích nó lắm.
Nhưng mẹ tôi bị dị ứng lông động vật nên không thể mang về nhà.
Vậy là tôi chỉ có thể lén lút đem đồ ăn ra cho nó mỗi ngày, còn lén lấy áo đồng phục của Lục Tuấn lót ổ cho mèo nằm.
Thằng cháu bà Vương nhà bên thấy được thì đòi bế mèo về nuôi. Tôi biết rõ cái kiểu người như nó — thấy ai có gì hay là cũng đòi có cho bằng được, nhưng chơi chán rồi thì quăng như rác.
Nên tôi không cho nó đem mèo về.
Chỉ một ngày tôi lơ là, nó đã lén mang mèo đi.
Đến khi tôi tìm lại được thì con mèo nhỏ đã cứng đờ, bị cô lao công xách đuôi ném vào thùng rác.
Tôi tức đến run cả người, kéo anh tôi chặn đầu nó trên đường về nhà, giật lấy cặp sách rồi ném thẳng vào mặt nó, cuối cùng đánh rụng luôn một cái răng cửa.
Nó gào khóc thảm thiết, vừa che miệng đầy máu vừa hét lên đòi về mách bà, còn doạ gọi chú cảnh sát đến bắt tôi.
Tôi chẳng sợ, còn nói: “Hồi nhỏ mày dám hại mèo, lớn lên kiểu gì chẳng hại người. Cảnh sát mà tới, người đầu tiên họ bắt là mày đấy!”
Anh tôi thì hù nó thêm: “Dám về mách bà nội nữa là tao đánh rụng nốt cái răng bên kia luôn.”
Quả nhiên, sau đó bà Vương dắt thằng cháu đang khóc hu hu tới tận nhà.
Lục Tuấn đứng ra giải thích rõ đầu đuôi sự việc, còn nhận hết trách nhiệm đánh người thay tôi.
May mà bà Vương cũng không truy cứu gì thêm.
Dù vậy, tôi cũng đã khiến Lục Tuấn gặp rắc rối không nhỏ, nên tự giác ngoan ngoãn một thời gian.
Ngoại trừ lúc gặp thằng cháu bà Vương thì vẫn nhe răng trợn mắt, còn lại tôi không gây thêm chuyện gì nữa.
Thời gian thoắt cái đã đến khi tốt nghiệp tiểu học.
Hôm cậu ấy đến nhà chào tạm biệt, chỉ dặn tôi một câu: Đừng để bị người khác bắt nạt, cũng đừng tùy tiện đánh rụng răng người ta.
Tôi vừa cười vừa thò ra một cái bong bóng nước mũi, nói:
“Không sao đâu, anh lợi hại như vậy, em đánh rụng răng người ta thì anh sửa lại giúp em là được mà~”
7
Vừa tiễn thằng cháu ra cửa giao lại cho anh trai xong, tôi liền nhận được lời mời ăn tối từ Lục Tuấn.
Ngồi vào xe anh ấy rồi, tôi mới thực sự cảm nhận được — Lục Tuấn đã thực sự quay về rồi.
“Anh về nước từ bao giờ vậy?” Tôi chống cằm tựa vào lưng ghế, hỏi vu vơ như thể chẳng để tâm lắm.
“Mới về không lâu.”
“Ồ.” Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ tan tầm, mấy tốp học sinh tụm năm tụm ba rảo bước về nhà.
“Anh… mấy năm qua sống tốt chứ?”
Tôi xoay người lại, nở một nụ cười rạng rỡ với anh: “Anh nhìn thấy rồi đấy — em giờ là một mỹ nhân có tiền.”
“Còn anh thì sao? Mấy năm nay sống tốt chứ?”
“Tôi hỏi là… những năm mà không ai biết anh ở đâu.”
Lục Tuấn im lặng một lúc. Khi tôi tưởng anh sẽ không trả lời, anh dừng xe lại ở đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Như em thấy đấy — là một trai đẹp đủ năng lực nuôi cả nhà.”
Hoàng hôn đã tắt dần phía cuối chân trời, chỉ còn vài tia cam nhạt như lụa mỏng vắt hờ trên mây. Đèn đường rọi qua cửa kính, chiếu lên gương mặt anh khi sáng khi tối.
Toang rồi, mỹ nam kế.
Tôi quay mặt đi, đảo mắt đánh giá nội thất trong xe, rồi vươn tay gõ nhẹ vào cửa kính:
“Công nhận ha, hồi xưa toàn ngồi sau xe đạp anh đèo đi học, giờ thì anh lái hẳn Mercedes rồi.
“Làm nha sĩ đúng là hái ra tiền ghê ha.”
Chưa kịp nói nhiều thì đã đến nhà hàng — đúng là quán Thái mà tôi thích nhất.
Tối nay tôi đã tốn nguyên buổi chiều để trang điểm thật chỉn chu, tạo ra vẻ đẹp “trang điểm như không” đầy nghệ thuật. Còn gắn thêm hàng mi giả mới mua nữa cơ.
Trong suốt bữa ăn, Lục Tuấn luôn nhẹ nhàng gắp thức ăn cho tôi, ánh mắt dịu dàng dõi theo tôi suốt, vừa nghe tôi kể đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi những năm qua.
Đang kể tới đoạn cháu bà Vương bên cạnh cưới chớp nhoáng rồi lại ly hôn vội vã vì… bị bạo hành gia đình — đúng vậy, bị vợ bạo hành — thì Lục Tuấn đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi tranh thủ lôi gương ra dặm lại lớp trang điểm.
Úi trời đất tổ, linh hồn tôi như muốn bay thẳng lên nóc sọ. Ai đây? Cái “tinh linh nhện tinh” trong gương là ai vậy?
Đáng chết thật — cái ánh sáng chiếu từ trần xuống đúng là hại người!
Thế rốt cuộc… ánh mắt Lục Tuấn nhìn tôi nãy giờ là vì “đắm đuối” thật sự, hay đang say mê quan sát đôi chân nhện đang vùng vẫy của tôi?
“Xin lỗi, mẹ anh gọi.” Anh quay lại uống một ngụm nước, rồi hơi nhíu mày nhìn tôi: “Kể tiếp đi. Cái thằng đó bị vợ đánh gãy răng rồi có đi trám lại không? Hay là cần anh giới thiệu qua phòng khám của bọn anh?”
Tôi cúi đầu xúc cơm dứa, lầm bầm: “Ăn đi. Đàn ông con trai gì mà nhiều chuyện thấy sợ…”
8
Trên đường về nhà, tôi như được nạp lại đầy máu, hào hứng kể tiếp chuyện hồi xưa trong khu tập thể cũ của chúng tôi.
“Bác sĩ Lục à, ít ra cũng phải có tí phản ứng chứ. Tám chuyện mà người nghe cứ lặng thinh là cấm kỵ đó.”
“Hả? Anh có nghe mà.” Lục Tuấn giả vờ bình tĩnh đáp, “Em không biết đâu, trong lòng anh đang phấn khích cực kỳ đấy. Mặt bình tĩnh là giả thôi, sợ em chê anh nhiều chuyện.”
Anh ấy tỏ vẻ thản nhiên lắm.
“Nhưng mà… so với mấy chuyện đó, anh càng muốn biết — sao tự nhiên tối nay em không vui?”
Tôi không trả lời ngay.
Một lúc sau, tôi mới nhẹ nhàng hỏi lại: “Lục Tuấn, anh thấy tối nay em… có đẹp không?”
Anh gật đầu: “Ừ, đẹp lắm.”
Tôi nghiêng người lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không giống đang nói dối. Tôi nhìn vào đôi con ngươi đen láy ấy, trong đó phản chiếu lại một hình bóng nhỏ bé… nhưng cuối cùng vẫn là tôi rời mắt trước.
Tôi hé cửa kính xe, để cơn gió mát len vào, rồi khẽ đập tay lên ngực, như muốn dỗ dành trái tim đang đập hơi nhanh của mình.
Khi xe dừng dưới nhà, tôi vội vàng mở cửa, ôm túi bước xuống.
“Chu Chu.”
Giọng anh gọi tôi lại khi tôi vừa quay lưng.
“Hửm?” Tôi đáp, ngoảnh đầu nhìn anh.
“Em rất xinh đẹp. Không chỉ là tối nay.”
…