Tôi lật trắng mắt.
Ba cái đầu anh!
Lai Tài là chó tôi nuôi, anh lấy tư cách gì mà tự xưng ba nó?
Anh có gọi nó là ba còn hợp lý hơn!

Nhưng điều khiến tôi đau đầu hơn là,
Giữa tôi và Ôn Tự Bạch bây giờ chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Mỗi bước chân của anh ta đều khiến tôi chao đảo theo nhịp, nhiệt độ cơ thể của anh cứ thế phả vào người tôi.
Không gian trong túi áo chật hẹp, càng lúc càng nóng nực.

Tôi cố giữ vững tư thế, tránh tiếp xúc quá gần.
Ai ngờ Ôn Tự Bạch bất ngờ thắng gấp.
Tôi chưa kịp bám chắc thì đã ngã thẳng lên đùi anh ta.

Cơ bắp cứng như đá, đầy sức mạnh, va thẳng vào người tôi khiến tôi hoa cả mắt.
…Muốn chết thật rồi đấy!

9

Thế là, tôi và Lai Tài – một người một chó – bị Ôn Tự Bạch “xách” vào tận phòng ngủ.

Nói ra cũng lạ, đây là lần đầu tiên tôi bước vào lãnh địa riêng tư của anh ta.
Tò mò nổi lên, tôi ngó nghiêng khắp nơi.

Phòng của Ôn Tự Bạch chỉ có ba màu đen – trắng – xám, sạch sẽ gọn gàng đến phát cáu.
Tôi tưởng sẽ thấy vài bí mật “nóng bỏng” gì đó, nhưng nhìn mãi… thứ duy nhất lệch tông trong căn phòng này, lại là tấm ảnh cưới treo đầu giường.

Mà nói chính xác thì… nó thậm chí không thể gọi là ảnh cưới tử tế.

Ngày ấy hai nhà đột ngột sắp đặt hôn nhân, tôi lại đang bù đầu trong phòng thí nghiệm.
Để kịp buổi họp báo, tôi ráng tranh thủ đúng hai mươi phút chụp ảnh cho xong việc.

Ảnh chụp hôm đó:
Ôn Tự Bạch mặc vest cắt may gọn gàng, mặt nghiêm như tượng, môi mím chặt, ánh mắt như đang gắng nhịn khó chịu.
Tôi mặc váy cưới trễ vai, cầm bó hoa, gượng gạo cười giả trân.

Hai đứa đứng cách nhau một khoảng, nhìn là biết chẳng thân thiết gì.
Chỉnh ảnh xong, thợ photoshop còn phải “ghép” hai đứa vào gần nhau.

Tấm ảnh cưới đó, đúng là phản ánh chân thực cuộc hôn nhân méo mó của chúng tôi.
Không hiểu sao, ảnh xấu vậy mà anh ta vẫn treo?
Tấm của tôi thì chẳng biết thất lạc ở xó nào rồi!

Vì muốn xây dựng hình tượng “vợ chồng tình cảm” mà anh ta phải cố đến mức này à?
Tôi tặc lưỡi.
Bỗng thấy… có lẽ trước giờ tôi chưa từng thật sự hiểu Ôn Tự Bạch.

“Rầm!”

Đột nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng động lớn.
Tôi mới sực nhớ lúc nãy anh ta dắt Lai Tài vào đó, còn đóng cửa lại.

Không phải… đang ngược đãi chó đấy chứ?!
Tôi hoảng hốt, lập tức phóng về phía nhà tắm!

10

Tôi nằm rạp bên khe cửa, len lén ngó vào trong.
Trong bồn tắm to oành, mặt nước lấp lánh, mấy con vịt vàng nhỏ nổi bồng bềnh.
Lai Tài thì lúc đẩy con này, lúc cào con kia, chơi đến là sung sướng.
Nước bắn tung toé khắp nơi.

Ôn Tự Bạch bị nó làm cho ướt hết cả người, nhưng dường như chẳng để tâm đến sự nghịch ngợm ấy.
Anh đưa tay lau vết nước văng lên trán, mình trần để lộ thân hình rắn rỏi, đang ngồi xổm bên bồn tắm giúp Lai Tài tắm rửa.

Tôi nheo mắt lại, ánh nhìn dừng lại một lúc trên bờ vai rộng và vòng eo thon của anh.
Rồi mới từ tốn chuyển sang nhìn đứa chó bẩn thỉu kia.

Trên đường nó cõng tôi về, vừa lao nhanh như điên, vừa tông bậy lung tung, còn ngã dúi dụi xuống mấy cái vũng nước, khiến toàn thân bê bết như từ nghĩa địa chui lên.
Nếu là bình thường, đến tôi – mẹ ruột nó – còn phải vung tay tát cho tỉnh.

Vậy mà Ôn Tự Bạch chẳng có chút chê bai nào.
Anh múc nước xối ướt lông chó, nhẹ nhàng xoa sạch từng chỗ.
Thấy Lai Tài không phản ứng gì, anh mới dần mạnh tay hơn.
Chỉ cần nó hơi khó chịu, anh lập tức dừng lại chờ nó thích nghi.

“Lần trước tắm ngoan lắm nhỉ, đây là phần thưởng mà ba đã hứa với con.”
Anh vừa nói vừa xoa đầu Lai Tài, sau đó cầm lên một con vịt vàng, bóp ra tiếng “chíp chíp”.

Lai Tài mắt sáng rực, hai chân trước đè lên người anh, đuôi vẫy như quạt máy.
Cái vẻ “nhận giặc làm cha” đó, thật khiến người ta muốn đập đầu vào tường.
Tôi nhìn nó với ánh mắt bất lực, đầy uất ức.

Lai Tài bây giờ đã bị thu phục hoàn toàn bởi một đàn vịt vàng.
Nó cố gắng cả buổi vẫn không làm ra tiếng “chíp” giống như Ôn Tự Bạch.
Thế là cụp tai nằm bẹp xuống, trông đến là tội.

Ôn Tự Bạch nhìn nó, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng lại.
“Lại nhớ mẹ rồi sao?”
“Con à… mẹ con đi du lịch xa lắm. Mẹ bảo từ giờ con muốn đi đâu chơi cũng được, mẹ sẽ không la mắng con nữa…”

Hiển nhiên anh đã hiểu lầm ý Lai Tài.
Giọng nói của anh bắt đầu nghẹn lại.
Anh quay mặt đi, không muốn để con chó thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh.

Lai Tài nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ vượt qua vai anh, sắc bén bắt gặp tôi – kẻ đang trốn sau khe cửa.

“Gâu! Gâu uuuu!”
Lai Tài phóng tới như tên bắn.
Một phát… ngoạm tôi vào miệng.

11

Thế là tôi bị Lai Tài tha luôn vào phòng tắm.

Ôn Tự Bạch ngừng khóc, tay khẽ vén mái tôi, ngẩn ngơ nhìn tôi:
“Giống thật… y như phiên bản mini vậy.”
“Là Trần Lê Chiêu đặt làm sao? Mô hình này…”

“Dù sao cũng là đồ của cô ấy, không thể để bị bẩn… cô ấy sẽ không thích đâu.”

Tôi vốn định tiếp tục giả làm mô hình, rồi tìm cơ hội trốn thoát.
Nhưng nhìn vẻ mặt đó của anh, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên.
Giây sau, Ôn Tự Bạch ném tôi cùng Lai Tài vào bồn tắm.

Tôi vẫy tay vẫy chân loạn xạ, cố ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng vẫn bị sặc đến ho sù sụ.

“Ôn Tự Bạch! Anh bị điên à?!”

Không giả vờ nổi nữa!
Tôi phun một ngụm nước, bám chặt lấy con vịt vàng bên cạnh, tức đến mức chửi thẳng.

“Ai… ai đang nói vậy?”

Ôn Tự Bạch giật mình nhìn quanh.
Anh thậm chí còn nghi ngờ Lai Tài, rồi cuối cùng từ từ quay sang nhìn tôi.

“Chẳng lẽ… là mày nói à?”

Suy nghĩ của anh như bị va đập mạnh.
Cả khuôn mặt đều viết rõ hai chữ không thể tin nổi, anh cầm tôi lên, lật qua lật lại xem kỹ, còn mò móc sau lưng tôi.

“Pin đâu nhỉ? Kỳ lạ thật…”

Không thấy pin, anh rơi vào trầm tư.
Ngay khi tôi tưởng anh sắp ngộ ra thân phận thật của tôi…

Ôn Tự Bạch nghiêm túc nói:
“Chẳng lẽ… mày là AI?”

12

Tôi không biết phải giải thích với Ôn Tự Bạch thế nào về việc mình vô tình uống nhầm thuốc thu nhỏ.
Dù gì các dự án nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều đã ký thỏa thuận bảo mật, tôi không thể nói thật với anh ta được.
Huống hồ, với quan hệ giữa tôi và anh ta… anh ta có thể tin lời tôi sao?
Chưa biết chừng còn là người đầu tiên cười nhạo tôi ấy chứ.

Thôi kệ.
Tôi đành thuận theo suy đoán của anh ta mà tiếp lời:

Khụ khụ, chào anh Ôn tiên sinh.
 Tôi là sản phẩm AI dạng người tí hon mới được phòng thí nghiệm của cô Trần Lê Chiêu phát triển.

Ánh mắt Ôn Tự Bạch đột nhiên ánh lên chút hy vọng:

“Vậy… bình thường cô ấy đánh giá tôi thế nào?”

Tôi không thèm suy nghĩ, buột miệng:

“Là chồng trên danh nghĩa, không hợp tính, phiền phức, lại còn hay mách lẻo với ba mẹ cô ấy.”

Ôn Tự Bạch lại rơi vào im lặng.
Anh gượng gạo kéo khóe môi, giọng khàn khàn:

“Tôi biết mà. Cô ấy nhất định là ghét tôi lắm…
Ghét đến mức trước khi chết cũng chẳng để lại lấy một câu trăn trối.”

Lại mưa nữa rồi.
Từng giọt nước mắt ấm nóng theo khóe mắt anh rơi xuống tí tách.
Tôi chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ.

Lại khóc nữa rồi, cái ông chồng liên hôn này.
Khóc mãi vậy, phúc khí của anh khóc hết luôn đó biết không!

Tôi đành dỗ qua loa:

“Vừa rồi tôi nói đùa thôi, cô Trần Lê Chiêu nói thật ra cũng… tạm được, chỉ hơi hơi ghét anh một chút xíu thôi, nín đi mà.”

“Thật vậy sao?”
Quả nhiên hiệu quả tức thì.

Ôn Tự Bạch khóc đến đỏ bừng cả chóp mũi, trông cứ như tôi mà không dỗ thêm tí nữa là anh sẽ vỡ tan thành mảnh vụn vậy.

“Tất nhiên rồi. Tôi là AI mini được Trần Lê Chiêu đích thân thiết kế cơ mà, sao tôi lại lừa anh chứ?”

“Nhưng mà này, lúc nãy anh nói ‘tự sát’ là sao vậy?”

13

Theo lời Ôn Tự Bạch, tôi đã biến mất suốt nửa tháng.
Gia đình tôi đã báo cảnh sát, thậm chí cử người đi khắp nơi tìm kiếm.

Camera giám sát chỉ ghi lại cảnh tôi rời khỏi phòng thí nghiệm, sau đó quẹo vào một góc khuất rồi… mất hút.

Vài ngày trước, người ta vớt được một thi thể trương phình trôi dạt từ vùng biển Thanh Hải.
Dù mặt mũi biến dạng không nhận ra, nhưng quần áo và trang sức rất giống với tôi.

Gia đình tôi lập tức nhận định đó là tôi, đau lòng đến tột độ.
Họ tuyên bố tôi đã qua đời, và vội vàng tổ chức tang lễ.

“…Có phải hơi cẩu thả quá không vậy?”
Tôi kinh ngạc không thốt nên lời.

“Một người khỏe mạnh đang yên đang lành, ai lại nghĩ tới chuyện tự tử chứ? Như vậy có hợp lý không?”

“Có lẽ… là do cuộc hôn nhân này khiến cô ấy quá ngột ngạt.”

Ôn Tự Bạch cụp mắt, vẻ mặt tràn đầy day dứt:

“Cuộc đời của Trần Lê Chiêu trước nay vốn suôn sẻ,
Chỉ có cuộc hôn nhân với tôi là vết nhơ mà cô ấy không bao giờ hài lòng.”
“Là tôi có lỗi với cô ấy.”

Anh ta trông thật sự rất hối hận.

Nhưng tôi—một người có đầu óc đầy hoài bão và lý tưởng sự nghiệp—mà lại tự tử chỉ vì không hài lòng với cuộc hôn nhân được sắp đặt à?
Không đời nào!

Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Xem ra tôi phải nhanh chóng tìm cách biến trở lại hình dạng ban đầu, rồi tự mình giải thích với gia đình.

Tôi ngồi phệt trên con vịt vàng, thở dài sầu não, mệt mỏi lên tiếng cầu cứu:

“Ờm, thương lượng chút chuyện nhé.”
“Tôi không muốn tắm trong bồn với chó nữa… anh có thể tìm cho tôi cái… cốc được không?”