14
Ôn Tự Bạch rất biết điều.
Anh lấy một cái ly sạch sẽ, rót nước ấm vào, sau đó nhẹ nhàng thả tôi vào trong.
“Từ từ đã! Cái ly này không phải ly anh đã dùng rồi đó chứ? Tôi muốn cái mới cơ!”
“Còn nữa, hoa hồng đâu? Thả vài cánh vào đây, thêm tí sữa tươi nữa.”
“Và… quay mặt đi chỗ khác, không được lén nhìn!”
Tôi vừa ra lệnh oang oang, vừa hùng hồn cảnh cáo:
“Dù là mô hình tí hon đặt làm riêng thì cũng phải có tôn nghiêm chứ!”
Ôn Tự Bạch không nói gì, ngoan ngoãn làm theo từng điều một.
Nhưng tắm xong, một vấn đề mới lại phát sinh:
Quần áo trên người tôi đã ướt sũng, mà tôi thì chẳng có bộ nào để thay.
Thế là đành ngồi rút trong cốc, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Nước bắt đầu nguội dần.
Tôi lạnh đến mức hắt xì hơi một cái rõ to.
Ôn Tự Bạch suy nghĩ một lát, lập tức cầm một chiếc cà vạt đưa tôi:
“Trước cứ dùng tạm cái này đi.”
“Anh có cách rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi lục ra một bộ kim chỉ.
“Chờ chút… anh định làm quần áo cho tôi thật à?”
Chiếc cà vạt sọc kẻ vừa đủ dài để che đến tận đùi.
Tôi ôm lấy, cố rút người về sau thành ly để tránh hớ hênh, rồi tò mò ngó về phía anh.
Ơ… Ôn Tự Bạch biết khâu vá á?
Anh ngồi bên cửa sổ, nắng nhẹ chiếu xuống gương mặt nghiêng đầy chuyên chú.
Những ngón tay dài thuần thục xếp kim chỉ, chọn từng mảnh vải nhỏ, nhanh nhẹn luồn kim từng đường.
“Ừ.”
“Ba tháng trước khi kết hôn, tôi đăng ký lớp học việc nhà, nấu ăn và khâu vá – tổng cộng 15 môn.”
Tôi ngạc nhiên:
“Có ba tháng mà học được từng ấy á?”
Vừa dùng thước dây đo vòng eo tôi, anh vừa nhàn nhạt đáp:
“Cũng bình thường thôi. Kết thúc khoá học, tôi đạt điểm tuyệt đối cả 15 môn.
Các dì trong lớp còn khen tôi khéo tay, đòi gả con gái cho tôi nữa.”
Quả không hổ danh là cựu sinh viên trường top.
Học giỏi đã đành, tay nghề cũng không tệ chút nào.
Tôi vẫn nhịn không nổi, bật cười:
“Nhưng mà… đàn ông học mấy thứ này làm gì chứ?”
Ôn Tự Bạch cau mày, bế tôi lên, nghiêm túc:
“Em là AI mà cũng có thành kiến giới tính à?
Đàn ông cũng có trách nhiệm làm việc nhà. Đâu có ai quy định đó là việc của phụ nữ?”
“Huống hồ…”
Giọng anh bỗng nhỏ lại, như đang tự nói với chính mình.
“Lúc bắt đầu học, tôi chỉ muốn mình có thể xây dựng một gia đình tử tế.”
“Cô ấy hay thức khuya làm việc, có khi mải quá còn quên ăn,
Nút áo đứt cũng chẳng có thời gian mà khâu lại…
Tôi nghĩ, nếu tôi làm được những việc nhỏ này thay cô ấy,
Liệu cô ấy có… thích tôi thêm một chút không?”
“Nếu vậy thì cái nhà lạnh lẽo này, cũng sẽ giống một ngôi nhà thật sự hơn.”
“Đáng tiếc, giờ chẳng còn tương lai gì nữa rồi.”
Ôn Tự Bạch cười khổ, cố giấu đi cảm xúc thật nơi đáy mắt.
Tôi nghe mà tim đập loạn xạ.
Người anh nói đến… chẳng lẽ… là tôi?
Tôi còn chưa kịp hỏi.
Ôn Tự Bạch đã khẽ lắc đầu, chủ động kết thúc chủ đề:
“Thôi… không nên nói với em những điều này.”
“Cảm xúc của con người rất phức tạp. Một AI như em… sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu.”
15
Không thể không thừa nhận, tay nghề của Ôn Tự Bạch rất ra gì và này nọ.
Chẳng bao lâu sau, chiếc váy mini của tôi đã hoàn thành.
Không những có bèo nhún viền váy, mà còn khéo léo tôn lên vòng eo hai bên.
Tôi đứng trước gương xoay một vòng, hiệu ứng lên người đẹp đến bất ngờ.
Anh còn dựng hẳn một chiếc giường nhỏ bên tủ đầu giường,
quanh đó giăng một lớp màn mỏng như giường công chúa.
Tôi chợt nhận ra, có lẽ Ôn Tự Bạch không tệ như mình từng nghĩ.
Ít nhất, anh đang xem tôi như vật kỷ niệm cuối cùng mà Trần Lê Chiêu để lại, và nghiêm túc đối đãi với sự tồn tại ấy.
Tối đến.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Mở mắt ra, phát hiện bên giường trống không—
Anh đi đâu rồi?
Tôi dụi mắt, nhảy xuống giường, lén chạy ra ngoài.
Phòng khách không bật đèn, cả căn nhà chìm trong bóng tối dày đặc, lạnh lẽo và cô quạnh.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt Ôn Tự Bạch.
Anh ngồi bệt dưới sàn, lặng thinh giữa màn đêm,
vài lon bia rỗng lăn lóc quanh chân, ánh mắt trống rỗng u buồn.
Giữa đêm không ngủ, ra đây uống bia làm gì?
Tôi nhíu mày không hài lòng.
16
(Góc nhìn: Ôn Tự Bạch)
Gần đây, Ôn Tự Bạch cảm thấy mình sắp thành kẻ nghiện rượu rồi.
Anh biết rõ Trần Lê Chiêu ghét nhất là người không có tự chủ,
vậy mà vẫn chẳng thể vực dậy nổi tinh thần.
Ảnh đại diện vẫn là nụ cười rực rỡ như vì sao của cô, chói sáng đến khiến người ta đau lòng.
Anh không ngừng phóng to, thu nhỏ,
từng lần một, dùng ánh mắt mà khắc ghi từng đường nét quen thuộc.
Ngón tay anh dừng trên bàn phím,
có vô vàn điều muốn viết cho cô, lại cứ xóa đi viết lại,
cảm thấy câu chữ chẳng cách nào truyền đạt hết nỗi lòng.
Anh muốn nhét hết những tiếc nuối chưa kịp nói thành lời,
vào ô chat nhỏ bé kia.
“Nhà mình lạnh quá.”
Gửi rồi lại rút.
Như thể cô còn sống, còn có thể nhận được những tin nhắn này vậy.
Anh hít sâu, lấy lại tinh thần, tiếp tục gõ:
“Hôm nay anh may cho AI tí hon một chiếc váy rất xinh, có viền bèo mà em thích nhất.”
“Cô ấy nói chuyện giống em lắm, cứ gọi tên đầy đủ của anh, còn tròn mắt mỗi khi tức giận.”
“Anh còn tìm được Lai Tài rồi.”
“Nó lại lăn lóc trong bùn cả ngày, em đừng giận nó nhé, anh đã tắm cho nó sạch rồi.”
“Từ giờ anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Chiếc điện thoại rơi lăn xuống sàn.
Anh ôm đầu gối, cố gắng hít thở sâu,
nhưng đau đớn nơi lồng ngực cứ dồn dập trào lên.
Một lúc sau.
Anh ngẩng đầu, dốc cạn lon bia cuối cùng.
Cồn thiêu đốt đôi mắt đỏ hoe, cũng thiêu cháy lý trí cuối cùng.
Ngón tay run rẩy,
cuối cùng gửi đi một câu ngắn gọn—lạnh lẽo như kết thúc:
“Trần Lê Chiêu, anh không chống đỡ nổi nữa rồi…”
“Để anh đến bên em… có được không?”
17
Khi tôi thở hổn hển bò được lên ghế sofa,
Ôn Tự Bạch đã đứng dậy, bước về phía phòng tắm.
Tôi nhìn màn hình điện thoại còn sáng,
Thì ra người anh nhắn tin suốt là tôi.
Nhưng điều kỳ lạ là…
trong danh bạ, anh lại lưu tên tôi là “22 tháng 1”.
Tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
22/1 không phải sinh nhật tôi, cũng chẳng phải kỷ niệm gì đặc biệt…
Khoan đã!
Tôi vừa thấy dòng tin nhắn cuối cùng liền tái mặt.
“Để anh đến bên em…”
Từng từ như nhát dao đâm vào tim.
Ôn Tự Bạch muốn tự sát?!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi túm lấy mép sofa trượt xuống—
ngã cái “rầm” một phát như trời giáng.
Phía bên kia, Lai Tài ngủ say như chết, mông vểnh lên như con heo con, ngáy khò khò không hề phát hiện gì.
Không còn cách nào. Tự thân vận động thôi!
Tôi ôm mông đau, chạy về phía phòng tắm.
Trên bồn rửa, lọ thuốc nào đó đã bị mở nắp, vài viên thuốc trắng lăn lóc bên cạnh.
Ôn Tự Bạch đang nằm trong bồn tắm,
mắt nhắm nghiền, nửa khuôn mặt chìm trong nước, thân người từ từ trượt xuống.
Mặt anh ửng đỏ bất thường, không biết vì say hay vì bệnh.
Tôi vận hết sức lực cuối cùng, trèo lên mép bồn tắm.
Tay này bám tóc anh, tay kia bám vòi nước để giữ thăng bằng.
Chỉ cần buông tay là cả hai đứa chìm.
Nhưng anh vẫn tiếp tục trượt xuống.
Tôi cắn răng, gắng sức giữ chặt:
“Ôn Tự Bạch! Anh thôi mơ mộng đi, ai cần anh đi cùng chứ!”
“Nếu anh chết, ngày mai tôi đi lấy chồng khác đó!”
Anh không có phản ứng.
Như thể đã hoàn toàn mất ý thức.
Không hiểu sao, hình ảnh anh ngồi bên cửa sổ đo váy cho tôi, ánh mắt dịu dàng chăm chú lại lướt qua đầu.
Một câu vang lên rõ ràng trong lòng:
Ôn Tự Bạch không thể chết.
Anh còn chưa nói rõ mọi chuyện.
Anh không thể chết trong nước như thế này.
Tôi không còn chút sức lực nào.
Mười đầu ngón tay run rẩy, mép bồn tắm hằn vết đỏ trên cánh tay.
Tôi vẫn không buông.
Nhưng vẫn chứng kiến sống mũi cao thẳng của anh từ từ chìm xuống mặt nước.
“Đừng mà…”
Cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng.
Rơi vào bồn tắm.
Lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt thành bọt nước trong làn sóng lạnh lẽo.
Cổ họng và khớp xương cùng lúc đau nhức như muốn vỡ tung.
Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp chết ở đây thì…
Đầu tôi bất ngờ nổi lên mặt nước.
Không đúng.
Tôi cúi đầu nhìn—
Tôi biến lại rồi?!
Vì cơ thể đột ngột lớn lại, quần áo bị căng rách tơi tả.
Gần như… không mảnh vải che thân.
Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng.
Phải cứu người trước!
Tôi lập tức kéo đầu Ôn Tự Bạch lên khỏi mặt nước,
liên tục ép tim cho anh.
Ôn Tự Bạch ho sặc sụa,
mở mắt, đồng tử lạc thần đột ngột co lại.
“…Chiêu Chiêu?”
Tay tôi khựng lại.
Tôi cũng ngây người nhận ra,
Mình đang ngồi trong lòng anh, tư thế… vô cùng ám muội.