8
Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy các giáo viên mà nhà họ Chu mời đến.
Có rất nhiều người: dạy lễ nghi, dạy trà đạo, dạy cắm hoa… Thời khóa biểu kín đặc.
Liên tục mấy ngày liền, tôi không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Tối đến ngủ cũng toàn mơ thấy đang học quy củ.
Thế nhưng đêm nay, tôi bị đánh thức bởi tiếng sấm đùng đoàng.
Mưa đập mạnh vào cửa sổ, sấm chớp nối tiếp nhau vang lên.
Tôi hoảng sợ bật đèn, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, lần nào cũng phải được bà ngoại ôm ngủ mới yên lòng.
Nhưng giờ thì…
Tôi chân trần bước xuống giường, bật hết đèn trong phòng, rồi kéo kín rèm cửa.
Sau đó chui vào chăn, co mình lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Bà ơi…”
Bà ơi…
Con nhớ bà nhiều lắm.
Hình ảnh bà ngoại hiện lên trong đầu tôi.
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
Bà từng kể, mẹ tôi lúc trẻ rất bướng bỉnh, không may gả nhầm người, cực khổ lắm mới trốn thoát.
Cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại cha mẹ, nên đã để tôi lại trước cửa nhà bà ngoại rồi lặng lẽ rời đi.
Từ đó đến nay, không bao giờ quay lại nữa.
Tôi còn nhớ mang máng, hôm đó là một ngày mưa giông.
Mẹ sợ tôi chạy lung tung nên dùng dây buộc tôi trước cửa nhà bà.
Lúc đó, bà ngoại và mọi người đang làm ruộng, chưa về nhà.
Chẳng bao lâu sau, sấm sét ầm ầm, mưa lớn như trút nước.
Tôi sợ hãi tột độ, tiếng khóc bị mưa gió nhấn chìm.
Khi bà ngoại về đến nhà, người ướt sũng, tôi đã thu mình ngồi co ro ở góc tường.
Vừa tháo dây, bà vừa mắng mẹ tôi, vừa ôm tôi vào nhà.
Tôi bị ốm nặng một trận, trí nhớ về mẹ lại càng mơ hồ.
Từ đó, tôi đặc biệt sợ trời mưa giông.
Nhẹ thì mất ngủ, nặng thì sốt cao.
Lúc này đây, tôi thực sự rất nhớ bà ngoại.
Nhưng tôi chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân, co mình trong chăn.
Mơ hồ, tôi nghe thấy có người đang gọi “Trần Ngâm Tuyết.”
Giọng rất to, rất sốt ruột.
Phản ứng chậm nửa nhịp, tôi mới nhận ra — người đó đang gọi tôi.
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, âm thanh lập tức rõ hơn nhiều.
Là từ phía ban công truyền đến.
Phòng bên cạnh tôi là… phòng của Chu Ký Minh.
Tôi kéo chăn ra, bước đến gần ban công.
Nhưng tấm rèm mỏng manh không thể che nổi ánh chớp liên hồi, tiếng sấm lại vang lên rền rĩ.
Tôi sợ đến run người, quay đầu chạy về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.
Tôi thật sự không đủ dũng khí vén rèm, mở cửa ban công để hỏi anh tìm tôi có chuyện gì.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên.
Người gọi đến là Chu Ký Minh.
“Alo…”
Giọng tôi mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Em sợ sấm sét à?”
Giọng anh mang theo sự lo lắng và gấp gáp.
“Ừm.”
“Có thể ra mở cửa không?”
Tôi im lặng một lát.
Chu Ký Minh lại nói tiếp:
“Anh thấy phòng em đột ngột bật sáng, nhắn tin gọi điện đều không trả lời, gọi em cũng không lên tiếng, nên hơi lo.”
“Tôi… tôi không để ý điện thoại.”
“Ừ. Anh đang ở trước cửa.”
Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi.
“Anh đợi em một chút.”
Đợi đến khi tiếng sấm tạm ngừng, tôi mới hít sâu một hơi, chạy nhanh ra mở cửa phòng ngủ rồi chạy ra mở cửa chính.
Vừa mở cửa, tiếng sấm lại vang lên liên tiếp phía sau.
Chân tôi mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Chu Ký Minh nhanh tay đỡ lấy tôi.
Tôi hoảng loạn, sợ hãi tột độ, nắm chặt lấy cánh tay anh, vùi đầu vào ngực anh.
“Ôm em đi… làm ơn, Chu Ký Minh.”
Ôm em như bà ngoại từng ôm vậy.
Chu Ký Minh ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Đến khi tiếng sấm hoàn toàn tan biến, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.
Nỗi hoảng sợ vẫn còn vương trên mặt.
“Có thể… ở lại với em một lúc không?”
Tôi nhìn anh cầu khẩn, sợ anh bỏ đi.
May mà Chu Ký Minh gật đầu.
Anh bước vào, tiện chân đóng cửa lại.
Sau đó bế thốc tôi lên.
Anh băng qua phòng khách, ban công, bế tôi về lại giường trong phòng ngủ chính.
Tôi nằm trong lòng anh, nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao… anh không thích em?”
Chu Ký Minh khựng bước, khi mở miệng lần nữa, giọng anh có phần khàn khàn:
“Ý em là gì?”
9
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lông mi vừa bị nước mắt thấm ướt.
Mang theo chút ấm ức, chút trách móc.
“Rõ ràng lúc trước vẫn còn tốt đẹp, sao từ khi biết em là em gái anh, anh lại bắt đầu ghét em?”
“Em sẽ không tranh giành tài sản với anh, cũng không giành bất cứ thứ gì cả.”
“Ở nơi này, người duy nhất em có thể coi là quen thuộc… chỉ có anh thôi.”
“Có thể… thích em một chút không, anh?”
Cho em có thể yên tâm mà dựa vào một người.
Ít nhất là… đêm nay.
Sau đêm nay, nếu anh muốn ghét em cũng được.
Chu Ký Minh cúi mắt nhìn tôi một cái, cơ hàm căng lên — như thể đang nhẫn nhịn, lại như đang tức giận.
Anh đặt tôi xuống giường, tôi sợ anh sẽ bỏ đi, vội vàng nắm lấy tay anh.
“Chu Ký Minh, em sợ…”
Nước mắt lại rơi không ngừng.
Chu Ký Minh ngồi xuống mép giường, kéo chăn đắp lên chân tôi.
“Anh không đi.”
Anh không nhìn tôi.
“Sau này, đừng nói mấy lời đó nữa, biết không?”
Anh bày ra dáng vẻ của một người anh trai.
Tôi rón rén dịch lại gần, tay bám lấy cánh tay anh.
Ôm chặt.
Không hỏi vì sao, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy không hiểu rõ anh đang nói đến câu nào.
Nhưng… chỉ cần anh không đi là được.
Tiếng sấm lại vang lên, người tôi bất giác run lên.
Chu Ký Minh liền vòng tay ôm lấy lưng tôi, vỗ nhẹ lên cánh tay trấn an:
“Ở Kinh thị hiếm khi có mưa giông thế này, chắc sẽ sớm tạnh thôi, đừng sợ.”
“Hoặc là… nói chuyện với anh đi.”
Tôi không kìm được, lại nhích vào gần anh thêm chút nữa.
Tựa đầu lên cánh tay anh, bắt đầu tìm đề tài để nói.
“Mấy ngày nay học nhiều quá, mệt muốn chết… em xin nghỉ được không?”
“Được.”
“Bữa tiệc… có thể dời lại một chút không? Em chưa chuẩn bị tinh thần.”
“Được.”
“Còn cái anh Kỷ Hạn kia, anh có thể đi cùng em gặp anh ta không? Em hơi sợ…”
“…Được.”
“Anh… có thể ôm em chặt hơn một chút không? Trước đây bà ngoại cũng hay ôm em như vậy…”
Lưng không có điểm tựa, tôi luôn thấy bất an.
Chu Ký Minh khựng lại một chút, cuối cùng như thỏa hiệp mà thở dài một hơi.
Anh kéo cánh tay tôi vòng qua eo anh.
Sau đó ôm trọn tôi vào lòng.
“Như này, được chưa?”
Tôi siết chặt vòng tay, má áp vào lồng ngực anh.
“Ừm.”
Tiếng tim đập bên tai như trống trận, dồn dập và mạnh mẽ.
Từng nhịp, từng nhịp — lạ thay, lại có thể át đi cả tiếng sấm.
Thân nhiệt của Chu Ký Minh rất nóng, qua lớp áo mỏng, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau nỗi sợ hãi, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, đầu óc tôi mơ màng.
Nhưng vẫn cố nói chuyện lặp vặt với anh.
Đến cuối cùng nói những gì… chính tôi cũng không rõ nữa.
“Chu Ký Minh…”
“Mọi người đều thích em, anh cũng… thích em một chút nhé.”
Yết hầu Chu Ký Minh khẽ lăn lên lăn xuống.
Xác định người trong lòng đã ngủ, anh mới nhẹ giọng đáp:
“Ừ, thích.”
Làm sao mà không thích được chứ…
Nhưng sao lại… là em gái cơ chứ.
10
Trước đây, Chu Ký Minh chưa từng tin vào cái gọi là “tiếng sét ái tình”.
Nhưng hôm đó, ngay khoảnh khắc anh bước ra khỏi xưởng làm việc và nhìn thấy cô.
Chỉ đúng một giây ấy thôi.
Anh bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của cụm từ ấy.
Việc đo số đo cho khách, bình thường là do trợ lý phụ trách.
Hôm đó trợ lý lại đúng lúc đi giao đồ.
Thước dây thì anh vốn có thói quen quăng lung tung.
Thế là Chu Ký Minh đã làm một chuyện vượt giới hạn, hèn hạ — dùng từng đầu ngón tay của mình để đo số đo cho cô.
Khi đầu ngón tay chạm nhẹ vào eo, vai và lưng cô, vẻ ngoài tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã nổi lên từng đợt sóng ngầm mãnh liệt.
Sau đó, anh lại càng dốc sức suy nghĩ —
Muốn quyến rũ cô, dụ dỗ cô.
Từng đoạn tin nhắn thoại, từng bức ảnh anh gửi đi đều được chọn lọc kỹ lưỡng.
Tốn công tốn sức hơn cả lúc làm sườn xám.
Thế nhưng cô dường như — hoàn toàn không động lòng.
Chu Ký Minh nhớ lại ánh mắt ngỡ ngàng của cô trong lần đầu gặp gỡ.
Lần đầu tiên trong đời, anh thấy biết ơn vì mình có một khuôn mặt đẹp.
Vì vậy, khi cô quay lại lấy sườn xám, anh đã cố tình dùng “sắc đẹp” để mê hoặc.
Cô đỏ mặt hoảng loạn, mà anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Chỉ một ánh nhìn, một câu khen của cô, cũng đủ khiến anh phải cố gắng kiềm chế mới không để lộ sự xao động.
Ngay lúc Chu Ký Minh nghĩ rằng, mình có thể tiến thêm một bước… thì điện thoại từ gia đình gọi tới.
Trời như đang trêu ngươi.
Người con gái khiến anh “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên”, lại đang được cả nhà vây quanh chào đón.
Cô ngoan ngoãn gọi anh:
“Anh ơi.”
Chu Ký Minh cảm thấy thật nực cười đến cực điểm.
Vì từng bất hòa với gia đình nên anh chưa từng quan tâm đến chuyện đứa em gái thất lạc.
Và giờ đây, người anh yêu lại chính là —
em gái ruột của mình!
Anh khinh thường chính mình, giằng xé, đau đớn, nhưng vẫn không thể ngừng để tâm đến cô.
Cô còn hỏi anh:
“Anh… không thích em sao?”
Trời biết anh thích cô đến mức nào.
Thế nhưng từng tiếng “anh ơi” ấy, không ngừng nhắc nhở anh về thân phận giữa hai người.
Nhắc nhở anh — rằng sự rung động của mình là dơ bẩn, hèn hạ.
Anh cố ý giữ khoảng cách, nhưng lý trí lại không thể ngăn được trái tim.
Đặc biệt là — khi nghe mẹ nhắc đến mối hôn ước giữa cô và nhà họ Kỷ.
Đặc biệt là — trong đêm mưa sấm chớp, thấy cô hoảng loạn, nước mắt lưng tròng ngã vào lòng mình.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Chu Ký Minh đã từng muốn mang cô đi.
Đến một nơi chẳng ai quen biết.
Chỉ có hai người bọn họ.
Anh muốn…
Nhưng anh không thể.