5
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai chúng tôi đều sững lại một giây.
Phu nhân ngồi cạnh tôi giới thiệu:
“Nó tên là Chu Ký Minh, là anh trai con đấy.”
“Suốt ngày chẳng lo làm việc tử tế, chỉ biết vùi đầu vào mấy thứ quần áo may vá, sau này con đừng học theo nó.”
Chu Ký Minh… họ Chu!
Tôi chưa từng nghĩ anh có liên quan đến nhà họ Chu, dù sao người họ Chu cũng nhiều.
Hơn nữa, với một gia đình hào môn như nhà họ Chu, sao lại có người đi mở tiệm may sườn xám?
Chẳng phải nên là kiểu ngồi trong văn phòng, hoặc đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn mới đúng sao?
Tôi đứng dậy, lễ phép lên tiếng:
“Anh.”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Chu Ký Minh đột ngột sầm xuống.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nặng nề.
Hồi lâu không trả lời.
Phu nhân lườm anh một cái:
“Sao thế? Gọi anh mà cũng không vừa lòng à?”
Chu Ký Minh dời ánh mắt khỏi tôi, khóe môi kéo ra một nụ cười gượng gạo:
“Sao dám không vui.”
Anh không nhìn tôi nữa, xoay người đi về phía ghế ngồi xuống.
Không khí vẫn tiếp tục sôi nổi.
Lúc này, chị họ bước đến, nắm lấy tay tôi nói muốn dẫn tôi ra ngoài dạo một chút cho quen nhà.
Phu nhân nhân cơ hội bảo đám nhỏ tự đi chơi, dặn Chu Ký Minh chăm sóc tôi nhiều hơn.
Chu Ký Minh nhìn tôi vài giây, cười khẽ, ý vị khó lường.
Tôi: “?”
Cảm giác… hình như anh không thích tôi lắm.
Ngay cả lúc đi cùng, anh cũng chỉ lười nhác đi theo phía sau.
Chị họ khoác tay tôi, hỏi han đủ chuyện về cuộc sống ở nông thôn trước đây. Tôi phải cẩn trọng ứng phó.
Tâm trạng căng thẳng, cộng thêm không quen mang giày cao gót, chưa đi được bao lâu tôi đã thấy mệt rã rời, nhưng vẫn phải cố gắng gượng tinh thần.
Không biết từ lúc nào, Chu Ký Minh đã đi lên bên cạnh tôi, cắt ngang lời chị họ đang huyên thuyên:
“Muốn đi xem phòng của em không? Mẹ chuẩn bị từ lâu rồi.”
Tôi cảm kích nhìn anh:
“Vâng.”
“Vậy đi theo tôi.”
Chu Ký Minh xoay người rời đi, tôi lập tức chào chị họ rồi quay người đi theo.
Mọi người tinh ý không ai đi theo cùng.
Chu Ký Minh bước chậm để tôi có thể theo kịp.
Tôi đi bên cạnh anh, khẽ nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn anh.”
Nghĩ một chút, tôi thêm vào:
“Anh hai.”
Không ngờ Chu Ký Minh khựng lại, rồi dừng hẳn.
Anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi không hiểu gì, cũng dừng lại theo.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, đầu lưỡi khẽ chống lên má, mở miệng nói mà như nghiến răng:
“Khi đến tiệm sao cô không nói mình là thiên kim nhà họ Chu?”
Tôi sững sờ.
“Anh đâu có hỏi… với lại… quản gia dặn tôi đừng tự tiện nói lung tung.”
Nếu biết anh là người có danh nghĩa là anh trai tôi, tôi chắc chắn đã tranh thủ làm thân từ sớm rồi.
Sắc mặt Chu Ký Minh vẫn không tốt.
Tôi đánh liều, khẽ níu vạt áo anh, dè dặt hỏi:
“Anh… không thích em sao?”
6
Hơi thở của Chu Ký Minh khựng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên bối rối, lảng tránh.
Anh như gặp phải thú dữ, lùi lại hai bước.
Vạt áo trượt khỏi tay tôi.
“Cô nói gì vậy!”
Anh nhíu mày thật chặt.
Tôi không ngờ phản ứng của anh lại gay gắt đến vậy.
Rõ ràng lúc trước còn bình thường mà…
“Em… em xin lỗi.”
Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Chu Ký Minh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Phòng em ở tầng ba, căn thứ hai, tự lên nghỉ đi.”
“Em là thiên kim nhà họ Chu, không cần phải lấy lòng ai cả. Không thích gì thì cứ nói thẳng.”
Nói rồi, Chu Ký Minh xoay người, bước đi dứt khoát.
Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim lại treo lên.
Cuối cùng đành tự mình lần mò tìm đường lên phòng.
Phòng rất rộng, lớn hơn cả căn nhà tôi từng ở dưới quê.
Có phòng ngủ chính, phòng đọc sách, phòng thay đồ, phòng tắm – thứ gì cũng có.
Còn sang trọng hơn cả khách sạn năm sao tôi từng ở.
Cảm giác không chân thật tí nào.
Nếu có thể đưa bà ngoại đến đây sống thì tốt biết mấy…
Nhưng tôi đang nghĩ gì vậy chứ?
Ngay cả thân phận này… tôi cũng chỉ là kẻ giả mạo.
Không biết Trần Ngâm Tuyết rốt cuộc đang làm gì, một nơi tốt như thế này mà cũng không chịu quay về.
Tôi thở dài, nằm lên chiếc giường êm ái, ngẩn người nhìn trần nhà.
Nằm một lúc, cơn buồn ngủ ập đến.
Đến khi tôi tỉnh lại, là bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình.
Tôi bật dậy, vội vàng chạy ra mở cửa.
Quản gia đứng ngoài cửa, mỉm cười:
“Tiểu thư nghỉ ngơi thế nào rồi? Phiền cô chuẩn bị một chút, lát nữa xuống dùng bữa tối cùng tiên sinh và phu nhân.”
Tôi lo lắng hỏi:
“Mọi người… đều có mặt sao?”
Quản gia lắc đầu:
“Thiếu gia sợ tiểu thư sẽ thấy không thoải mái nên đã để những người khác về trước rồi.
Tối nay chỉ có tiên sinh, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư cùng dùng bữa.”
“Đợi đến khi tiểu thư quen với mọi thứ, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc, chính thức thông báo với bên ngoài, đổi họ lại thành họ Chu.”
Tôi giật mình:
“Còn phải tổ chức tiệc nữa sao?”
“Tiểu thư không cần lo lắng, trong thời gian này sẽ có giáo viên đến dạy tiểu thư các phép tắc lễ nghi và kiến thức cần thiết.”
Tôi gật đầu.
“Vậy mời tiểu thư chuẩn bị một chút, còn khoảng một tiếng nữa là đến bữa tối.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
Tôi vừa mới ngủ dậy, đầu tóc và lớp trang điểm đều hơi rối.
Bước vào phòng thay đồ, trước mắt là một loạt các nhãn hiệu xa xỉ, cả quen lẫn không quen, chen chúc đầy mấy mặt tủ.
Tôi bị choáng ngợp mất một lúc, sau đó chọn một chiếc váy dài an toàn, dặm lại lớp trang điểm rồi mới xuống lầu.
Lúc này, phu nhân và tiên sinh vẫn chưa tới, nhưng Chu Ký Minh đang ngồi trong trà thất dưới tầng.
Nhớ lại dáng vẻ lảng tránh của anh lúc ban ngày, tôi hơi do dự không biết có nên lại gần chào hỏi không.
Nhưng lúc nãy quản gia cũng nói — những người khác là do Chu Ký Minh cho về sớm, vì sợ tôi thấy gò bó.
Vậy thì chắc phải qua cảm ơn một tiếng.
Tôi lấy hết can đảm, nhấc chân bước về phía trà thất.
Trà thất có hai bậc thềm, tôi vừa đi vừa nghĩ nên nói gì để khiến anh bớt ghét mình hơn, nên không để ý dưới chân.
Khi bước lên bậc cuối cùng, chiếc váy dài vướng vào mũi giày.
Trong chớp mắt, trọng tâm của tôi chao đảo, không cách nào kiểm soát.
Tiếng thét mắc kẹt nơi cổ họng, chưa kịp bật ra đã nhìn thấy mặt đất đang tới gần.
Tôi hoảng loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.
Đúng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo tôi.
Tôi hoảng hốt, theo phản xạ ôm chặt lấy anh, cả người ngả hẳn vào cánh tay ấy.
Lồng ngực tôi vì hoảng sợ mà phập phồng dữ dội.
Ánh mắt Chu Ký Minh tối lại, khẽ liếc về nơi mềm mại đang áp sát vào tay anh.
Anh lập tức đỡ tôi đứng thẳng lại, rồi nhanh chóng lùi một bước.
Tôi ngẩng đầu định cảm ơn, nhưng lại bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của anh — lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng.
Rõ ràng là… rất không vui.
Chết rồi. Anh càng ghét mình hơn rồi.
Tôi vội vàng giải thích:
“Tôi… tôi không để ý bậc thềm…”
Chu Ký Minh dời ánh mắt sang nơi khác, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nhấc chân rời khỏi trà thất.
Thậm chí còn không muốn ở lại với tôi thêm một giây nào.
Tôi buồn bã nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ nghiêng đầu.
Chợt phát hiện —
Sao tai anh… lại đỏ đến thế?
7
Đến giờ ăn, phu nhân và tiên sinh mới xuống lầu.
Tôi đi theo họ vào phòng ăn rồi ngồi xuống.
Khi Chu Ký Minh đến, sắc mặt anh đã trở lại bình thường, không còn vẻ khác lạ như ban nãy nữa.
Nhưng lẽ ra anh phải ngồi cạnh tôi — vậy mà anh lại thẳng thừng ngồi xuống ghế chéo đối diện.
Tôi liếc nhìn anh hai lần, rồi cúi đầu ăn, chẳng nói lời nào.
Lúc trước, khi làm sườn xám, thái độ của Chu Ký Minh với tôi vẫn còn bình thường.
Vậy mà từ lúc biết tôi là em gái anh, anh lại bắt đầu tỏ ra ghét bỏ.
Tại sao chứ?
Tôi có giành giật gì với anh đâu, cũng chẳng tranh đoạt gia sản…
Đang nghĩ đến mức đắm chìm, phu nhân gọi tôi hai tiếng tôi mới hoàn hồn.
Ngẩng đầu lên:
“Mẹ.”
“Lúc con còn nhỏ, nhà chúng ta từng định hôn sự với nhà họ Kỷ. Người bên đó cũng rất tốt, nghe tin con về liền muốn đến thăm, gặp mặt một chút.”
Tôi sững người:
“Vị hôn phu?”
Chu Ký Minh cũng ngẩng đầu, lông mày vô thức nhíu lại.
“Mẹ, em ấy vừa mới về, mẹ vội gì thế?”
Phu nhân liếc nhìn Chu Ký Minh:
“Gặp mặt thôi, đâu phải lập tức gả đi.”
Rồi dịu dàng an ủi tôi:
“Đừng sợ, chỉ là gặp mặt, trò chuyện một chút thôi.”
Tiên sinh lên tiếng, chốt lại mọi chuyện:
“Nhà họ Kỷ cũng rất coi trọng mối hôn sự này.”
Không cho tôi bất kỳ đường lui nào.
Tay tôi siết chặt lấy đũa, bữa cơm trở nên vô vị.
Lúc lên lầu trở về phòng, đầu óc tôi vẫn rối như tơ vò.
Vừa ngồi xuống, chuông cửa vang lên.
Tâm trạng vốn đã bực bội, mặt mũi tôi trông có lẽ không dễ chịu gì.
Nhưng khi mở cửa thấy Chu Ký Minh, tôi đành phải gượng cười.
“Anh.”
Anh cầm một ly sữa, đưa cho tôi.
Sau đó mở miệng:
“Nhà họ Kỷ có một cặp song sinh. Anh trai tên là Kỷ Thương, hai chân bị liệt, quanh năm ngồi xe lăn, hiếm khi ra ngoài, nghe nói tính cách cũng khá hiền hòa.”
“Em trai là Kỷ Hạn, từ nhỏ đã thông minh, tư chất hơn người, đúng là thiên chi kiêu tử. Nhưng tính tình ngông cuồng, bạn bè thân thiết nhiều vô kể.”
“Người có hôn ước với em — chính là Kỷ Hạn.”
Nghe đến đây, tim tôi trĩu nặng thêm.
“Tôi… thực sự phải gả đi sao?”
Dù là Kỷ Thương hay Kỷ Hạn, tôi đều không muốn lấy.
Lại càng không muốn lấy với tư cách là Trần Ngâm Tuyết.
Rõ ràng cô ấy nói sẽ sớm quay về.
Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi…
Tôi muốn về nhà, muốn về lại vùng quê.
Tôi nhớ ông bà ngoại.
Có lẽ nhìn ra sự sợ hãi trong tôi, Chu Ký Minh thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.
Giọng anh dịu dàng:
“Không muốn gả thì không gả.”
Mắt tôi sáng rực lên, kích động nắm lấy tay anh:
“Thật hả! Thật sự có thể không lấy sao?”
Chu Ký Minh khựng lại, rồi gật đầu.
“Không sao đâu, ngủ sớm đi.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Sau này em…”
Chu Ký Minh ngừng lại một chút.
Tôi thắc mắc:
“Em làm sao cơ?”
Anh cụp mắt, im lặng thật lâu.
“Sau này có chuyện gì, cứ nói với anh.”
“Anh là… anh trai em.”
Rõ ràng là nói với tôi, vậy mà anh lại không nhìn tôi.
Ngược lại… như đang tự nhắc nhở chính mình.
Tôi thấy khó hiểu, nhưng chưa kịp hỏi gì thì anh đã quay người rời đi.
“Lạ thật…”
Lúc thì ghét bỏ, lúc lại dịu dàng an ủi tôi.