KẺ PHẢN BỘI LỜI HỨA VÀ CÁI KẾT

KẺ PHẢN BỘI LỜI HỨA VÀ CÁI KẾT

Tống Tân là người đầu tiên trong làng chúng tôi đậu đại học.

Để giúp anh gom đủ tiền học phí và sinh hoạt, tôi dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm, kể cả của hồi môn cha mẹ chuẩn bị cho tôi, cũng đem bán lấy tiền.

Hôm anh rời đi, chúng tôi tiễn nhau ở đầu làng.

Tống Tân hứa: “Tố Nghi, đợi anh tốt nghiệp, tìm được việc, anh sẽ quay về cưới em.”

Nhưng mấy chị em trong làng đều cười nhạo tôi:

“Anh ta đi học, rồi còn lên đại học, sau này chắc chắn không thèm để ý đến mày nữa đâu.”

“Mày không bằng kiếm đại ai đó mà lấy quách cho rồi.”

Sau đó, anh bặt vô âm tín suốt bảy năm.

Mãi đến mùa xuân năm thứ tám, Tống Tân quay lại làng trong bộ vest bảnh bao, bên cạnh còn dắt theo một cô gái ăn mặc thời thượng.

Anh dẫn cô ấy đến trước mặt tôi:

“Anh may mắn gặp được một ông chủ lớn, lương một tháng cũng tầm hai nghìn tệ.”

“Nhưng anh không chê em đâu, chỉ là anh và Hành Tuyết thật sự yêu nhau, mong em hiểu cho.”

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chỉ vì năm xưa tôi đã nghe lời mấy chị em trong làng, không chờ Tống Tân nữa, mà lấy người cùng làng tên Tần Hướng An.

Anh ấy vận may tốt, đi buôn làm ăn phát đạt.

Ngoài việc mua xe, mua nhà cho tôi, mỗi tháng còn cho tôi tiền tiêu vặt tầm mười ngàn trở lên.

Đăng nhập để theo dõi truyện này