Tống Tân là người đầu tiên trong làng chúng tôi đậu đại học.

Để giúp anh gom đủ tiền học phí và sinh hoạt, tôi dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm, kể cả của hồi môn cha mẹ chuẩn bị cho tôi, cũng đem bán lấy tiền.

Hôm anh rời đi, chúng tôi tiễn nhau ở đầu làng.

Tống Tân hứa: “Tố Nghi, đợi anh tốt nghiệp, tìm được việc, anh sẽ quay về cưới em.”

Nhưng mấy chị em trong làng đều cười nhạo tôi:

“Anh ta đi học, rồi còn lên đại học, sau này chắc chắn không thèm để ý đến mày nữa đâu.”

“Mày không bằng kiếm đại ai đó mà lấy quách cho rồi.”

Sau đó, anh bặt vô âm tín suốt bảy năm.

Mãi đến mùa xuân năm thứ tám, Tống Tân quay lại làng trong bộ vest bảnh bao, bên cạnh còn dắt theo một cô gái ăn mặc thời thượng.

Anh dẫn cô ấy đến trước mặt tôi:

“Anh may mắn gặp được một ông chủ lớn, lương một tháng cũng tầm hai nghìn tệ.”

“Nhưng anh không chê em đâu, chỉ là anh và Hành Tuyết thật sự yêu nhau, mong em hiểu cho.”

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chỉ vì năm xưa tôi đã nghe lời mấy chị em trong làng, không chờ Tống Tân nữa, mà lấy người cùng làng tên Tần Hướng An.

Anh ấy vận may tốt, đi buôn làm ăn phát đạt.

Ngoài việc mua xe, mua nhà cho tôi, mỗi tháng còn cho tôi tiền tiêu vặt tầm mười ngàn trở lên.

1

Đã hai năm rồi tôi mới quay lại làng.

Nhà cửa vì lâu ngày không có ai ở nên xuống cấp nghiêm trọng.

Bức tường đất vàng sụp mất một nửa, tôi đẩy cánh cổng gỗ, chốt cửa kêu lên một tiếng “kẹt” rồi gãy làm đôi.

Trong sân, cỏ dại mọc um tùm, đến mức không còn chỗ đặt chân.

Nhà này rõ ràng không thể ở được nữa.

Nhà đất bên cạnh cũng chẳng khá hơn.

Từ sau khi thím Tống mất, Tống Tân lên thủ đô học đại học, nhà họ để trống đến nay.

Ban đầu, tôi vẫn còn ghé dọn dẹp qua loa.

Sau đó, tôi cũng rời làng.

Không còn hơi người, ngôi nhà dần trở nên hoang tàn.

Lần này về làng, tôi tính xây lại một căn nhà nhỏ kiểu mới trên nền đất cũ.

Vì vậy, tôi chỉ đảo mắt nhìn qua một lượt rồi xoay người đi về phía đầu làng.

Nhà cũ không thể ở, mà trong làng, các nhà khác vẫn là nhà đất, cả gia đình lớn chen chúc một chỗ còn thấy chật chội, lấy đâu ra chỗ cho tôi ở nhờ.

May mà trước khi tôi về, Tần Hướng An đã giúp tôi đặt trước phòng khách sạn trên trấn.

Chiếc ô tô cũng đậu dưới gốc cây đa to ở đầu làng.

Thế nhưng, còn chưa kịp đi tới đầu làng, tôi đã thấy từ xa một đám đông tụ tập chật kín, không rõ đang vây xem chuyện gì.

Mấy đứa trẻ con nắm tay nhau chạy ùa về phía đó, miệng ríu rít: “Có người đến rồi!”, “Người đến rồi!”… Không biết là vị quan lớn nào tới làng.

Tôi bèn gọi một bé gái lại hỏi.

Bé buộc hai bím tóc tết, xoay người một cái, mái tóc quất vào tay tôi, cũng khá đau.

Tôi lấy vài viên kẹo trong túi đưa cho con bé.

“Cháu biết ai vừa đến làng mình không? Mà sao ai cũng kéo nhau đến xem thế?”

Làng tôi quanh năm yên ắng, hiếm khi có chuyện lạ.

Sáng nay tôi còn cố tình dừng xe sớm từ đầu làng, tránh bị người ta chú ý.

Vậy mà vẫn bị mấy bà cụ giữ lại, nhìn trái ngó phải, rồi kéo tôi đứng trò chuyện cả buổi.

Nhưng cảnh tượng bây giờ rõ ràng còn náo nhiệt hơn nhiều.

Bé gái ban đầu còn chu chu cái miệng ra vẻ không vui, đến khi thấy kẹo mới nở nụ cười rạng rỡ.

“Cháu cũng không biết, nhưng mẹ cháu bảo người đó ăn mặc đẹp lắm, giống như người thành phố.”

“Cháu chưa từng gặp người thành phố nên muốn chạy đến xem thử.”

Nói rồi, con bé nhận lấy kẹo, tung tăng chạy vào đám đông, mắt lấp lánh tò mò.

Làng tôi nghèo thật.

Nên chỉ cần có chút chuyện lạ, hoặc người lạ tới, đều đủ để làm mọi người vây xem.

Tôi cũng có chút tò mò.

Khi đi ngang qua, tôi còn cố rướn đầu nhìn vào một chút.

Người đó mặc vest.

Tóc chải keo bóng lưỡng.

Đúng là trông ra dáng người thành phố thật.

Nhưng mấy năm nay tôi và Tần Hướng An làm ăn ở thành phố, gặp không ít người như vậy rồi.

Chúng tôi còn mua được nhà, được xe ở thành phố, tính ra cũng là nửa người thành phố rồi.

Thành ra tôi cũng chẳng quá để tâm.

Tôi vừa định xoay người bỏ đi, trong đám đông bỗng có ai đó gọi to:

“Tống Tân, mày làm ăn ở đâu mà phát tài thế?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, tôi khựng lại tại chỗ, ngây người.

2

Nhà đất đổ nát bên cạnh nhà tôi, chính là nhà của Tống Tân.

Là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã.

Tôi và Tống Tân lớn lên bên nhau, chơi thân từ nhỏ, lần nào chơi trò gia đình, cậu ấy cũng bắt tôi làm vợ mình.

Người lớn trong nhà còn hay đùa: thôi thì cho chúng nó đính hôn sớm luôn đi.

Mỗi lần như vậy, mặt Tống Tân lại đỏ bừng, quay sang cằn nhằn ba mẹ đừng nói linh tinh, rồi lại chạy sang nhà tôi, phụ tôi cắt cỏ cho heo ăn.

Coi như hai đứa đều hiểu trong lòng, chẳng cần nói rõ.

Cùng một làng, lớn lên bên nhau, hiểu rõ gốc gác, lại có cảm tình.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tôi đã lấy Tống Tân.

Nhưng năm đó, có tin từ trấn truyền về: kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Mẹ Tống Tân quyết định cho con mình đi thi.

Bà từng làm công cho nhà địa chủ, chơi cùng tiểu thư nên cũng biết đọc biết viết, bà luôn ép Tống Tân học hành.

Bà nói đây có thể là cơ hội duy nhất để Tống Tân bước ra khỏi làng nghèo.

Nhưng muốn thi đại học thì phải đăng ký, mà đăng ký cần có đề cử của đội sản xuất. Mấy làng gộp lại cũng chỉ được hai suất.

Ba Tống Tân đi khắp nơi kiếm tiền, mong giành được một suất đó cho con.

Không ngờ lại xảy ra chuyện — ông mất trên núi, xác còn bị lợn rừng cắn xé, chẳng còn hình dáng gì.

Cũng chính nhờ chuyện đó, mà Tống Tân được nhường lại một suất đăng ký.

Từ khi ấy, cậu ấy thề phải đỗ đại học bằng được.

Nhưng nỗi đau chưa dừng ở đó — mẹ cậu cũng vì quá đau buồn mà ngày một yếu đi, chưa kịp chờ con thi xong đã lâm bệnh qua đời.

Dù vậy, tôi vẫn luôn mang trong lòng một món nợ ân tình với mẹ Tống Tân.

Khi tôi còn nhỏ, có lần ngã xuống sông, chính bà không màng đang mang thai mà nhảy xuống cứu tôi.

Vì vậy, bà mất đứa con mà mình hằng mong mỏi.

Bởi thế, đối với bà và cả Tống Tân, tôi luôn mang cảm giác áy náy khó nói.

Cộng thêm việc tôi vốn đã thích Tống Tân, ba mẹ và em trai tôi cũng rất quý cậu ấy, nên sau khi Tống Tân mồ côi, cả nhà tôi luôn dành cho cậu ấy sự quan tâm đặc biệt.

Tống Tân cũng rất có chí.

Kết quả thi đại học vừa ra, điểm cậu ấy đủ đỗ vào trường ở thủ đô.

Nhưng rồi lại nảy sinh vấn đề khác — học phí thì có thể miễn giảm, trường cũng hỗ trợ phần nào, nhưng chi phí sinh hoạt và đi lại là khoản không nhỏ.

Tống Tân có bán hết mọi thứ cũng không xoay được đủ.

Nên tôi đã đem toàn bộ số tiền tích góp của mình, cộng với hồi môn cha mẹ dành cho tôi, bán sạch, đưa hết cho cậu ấy để cậu an tâm lên đường.

Ngày cậu rời làng, chúng tôi chia tay nhau dưới gốc đa đầu làng.

Tống Tân khi ấy từng hứa: “Tố Nghi, đợi anh tốt nghiệp có việc làm, anh sẽ quay lại cưới em.”

Lời hứa của tuổi trẻ, lúc đó nghe sao mà ngọt ngào.

Tôi không thể không cảm động.

Nhưng lũ bạn gái núp sau gốc cây xem lén, đợi Tống Tân đi khỏi liền bu lại cười nhạo tôi.

Chúng nó tỏ vẻ từng trải, nói như đúng rồi:

“Ngốc ơi, mày dám để nó đi một mình sao?”

Tôi chẳng hiểu, chúng nó lại nói:

“Nó học cao, lại lên thành phố, sau này kiểu gì cũng chê mày.”

“Chi bằng mày tìm ai đó mà lấy đi là vừa.”

Hồi đó tôi giận điên lên, cãi nhau một trận ra trò, suýt nữa thì đánh nhau.

Nhưng sự thật… lại chứng minh rằng — có khi bọn nó mới là đúng.

Bảy năm trời, Tống Tân không một lá thư, không một lời nhắn, chẳng nhờ ai gửi lấy chút tin tức nào.

Cứ thế mà biến mất khỏi thế gian.

Mãi cho đến năm nay — tức là năm thứ tám kể từ ngày Tống Tân rời làng, cậu ấy bỗng nhiên trở về, không một lời báo trước.

Nhớ lại lời hứa của cậu năm xưa.

Mà tôi, cũng đã đồng ý chờ cậu trở về.

Nay bỗng nhiên đối mặt, lòng tôi không tránh khỏi chột dạ.

Không biết nên làm gì cho phải, thì tiếng ồn ào trong đám đông bỗng lặng đi.

Tôi ngẩng đầu lên — Tống Tân đang đứng bên kia đám đông, ánh mắt hướng thẳng về phía tôi.

Tim tôi bất giác khựng lại một nhịp.

Đang lưỡng lự không biết có nên lên tiếng chào hay không, thì từ phía sau cậu ấy, một cô gái ăn mặc thời thượng bất ngờ bước ra.

Hai người… đang nắm tay nhau.

3

Thấy ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay đang nắm chặt của hai người họ, Tống Tân lập tức rút tay về, rồi chen qua đám đông bước đến trước mặt tôi, nở một nụ cười có chút xa lạ.

“Tố Nghi, lâu rồi không gặp.”

Tám năm không gặp, Tống Tân đã chín chắn hơn nhiều, ánh mắt và đường nét trên gương mặt không còn chút non nớt năm nào.

Cậu thiếu niên từng đỏ mặt mỗi khi nhìn tôi, giờ đã biến mất hoàn toàn.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại: “Lâu rồi không gặp.”

Đám đông dần tản đi, nhanh chóng, trước cổng làng chỉ còn lại tôi, Tống Tân và cô gái ăn mặc thời thượng đứng phía sau cậu ấy.

Ánh mắt tôi không kìm được mà rơi lên gương mặt cô gái ấy.

Thấy tôi nhìn qua, Tống Tân vội đưa cô gái ra sau lưng, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảnh giác.

“Cô ấy… nhút nhát, đừng dọa cô ấy.”