QUAY TRỞ VỀ BÊN NHAU SAU NĂM NĂM HIỂU LẦM

QUAY TRỞ VỀ BÊN NHAU SAU NĂM NĂM HIỂU LẦM

Trong căn phòng trọ chật hẹp ở khu ổ chuột giữa lòng thành phố, tôi và Trần Húc chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ xíu.

Anh nói, chờ công ty game phát triển ổn định, anh sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng rồi, tiểu thư nhà giàu làm bất động sản – người từng một mực theo đuổi anh – bất ngờ tìm đến tôi, ném xuống một tấm chi phiếu trị giá cả triệu tệ:

“Rời khỏi anh ấy đi. Khoản đầu tư tôi có thể cho, cả đời cô đi làm cũng không kiếm nổi.”

Tôi siết chặt tấm chi phiếu trong tay, rồi vội vã rời đi ngay trong ngày hôm đó.

Chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ: “Anh nghèo quá, tôi không thể đợi nổi.”

Năm năm sau, tại hội nghị ngành công nghệ.

Trần Húc xuất hiện với tư cách là ông lớn công nghệ mới nổi, đang phát biểu trước bao ánh mắt ngưỡng mộ.

Khi buổi họp tan, tôi bị dòng người chen lấn đẩy về phía anh.

Ánh mắt anh lướt qua bảng tên công ty bên ngực tôi – đơn vị đối tác trong dự án – rồi quay sang trợ lý, nhếch môi cười lạnh:

“Đổi công ty quảng cáo khác đi. Loại người ham giàu chê nghèo như cô ta, tôi không cần dùng.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này