Xem ra những tin đồn bên ngoài không phải là giả.
Trần Húc và Tô Mạn, thực sự đang yêu nhau.
Thấy sắc mặt tôi không có biến chuyển gì, dường như cô ta cảm thấy hơi chán.
Liếc nhìn bộ móng mới làm, cô nói:
“Nói thật nhé, thấy cô ngồi chờ ở đây lâu như vậy, tôi cũng thấy tội nghiệp thay.”
Cô ta liếc đầy hàm ý về phía cánh cửa đóng chặt kia: “Ngày trước nếu cô không rời đi, có lẽ người được tự do ra vào văn phòng của A Húc, đã là cô rồi. Việc gì phải chịu lạnh nhạt thế này?”
Tay tôi đang đặt trên đầu gối bất giác siết lại.
Tô Mạn nhìn thấy sự thay đổi rất nhỏ ấy, khóe môi càng cong lên đầy đắc ý.
“Nhưng thật ra tôi còn phải cảm ơn cô. Nếu không phải vì năm đó cô quá tuyệt tình, thì một người đàn ông ưu tú như vậy, đâu đến lượt tôi.”
Nói xong, cô ta để lại một bóng dáng uyển chuyển rời đi.
Khi mặt trời gần tắt nắng, tôi mới được gọi vào.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Trần Húc ngồi sau chiếc bàn làm việc đồ sộ, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Cô đến vì phần tiền còn lại?”
Tôi gắng nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn của bên đối tác, hạ mình hết mức:
“Chỉ mong được giải quyết theo đúng hợp đồng, Chủ tịch Trần.”
Ánh mắt Trần Húc cuối cùng cũng dừng lại trên tôi, từ chân tôi, dịch từng chút một lên đến mặt.
Bất ngờ anh hỏi:
“Năm năm rồi, Lạc Trình. Nhìn thấy tôi ngồi ở vị trí này hôm nay, cô có hối hận không?”
Tôi im lặng ba giây, rồi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng mà dứt khoát:
“Không hối hận.”
Một triệu đó, đã thực sự cứu mạng mẹ tôi.
Còn Trần Húc—chẳng phải cũng nhờ Lộ Phi Phi mà có được ngày hôm nay sao?
Xét về kết quả, ngoài việc phụ anh ra, tôi được tất cả.
Nghe xong câu trả lời của tôi, sắc mặt Trần Húc hoàn toàn lạnh hẳn.
Anh rút ra từ ngăn kéo một tấm chi phiếu, nhanh chóng ký tên, rồi đẩy về phía tôi.
“Rất tốt.” Giọng anh lạnh lùng. “Đây là khoản còn lại. Bây giờ, cô có thể đi rồi.”
6
Một tháng sau, tôi lại gặp Trần Húc lần nữa.
Lần này là tại một buổi tiệc từ thiện do chính phủ chủ trì.
Công ty tôi từng hỗ trợ miễn phí cho một tổ chức công ích, vì vậy được người phụ trách mời đến tham dự.
Trong buổi tiệc này, tôi hy vọng có thể mở rộng mối quan hệ, biết đâu lại giành được vài dự án mới.
Trần Húc ngồi ở bàn chính, được vây quanh như tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Còn tôi thì bị xếp vào một góc sát mép tường, chỗ ngồi xa đến mức tám cây gậy cũng chọc không tới anh ta.
Giữa bữa tiệc là khoảng thời gian tự do giao lưu.
Tổng giám đốc Vương – người từng hợp tác với tôi trước đây – mặt đỏ bừng vì rượu, vô cùng hồ hởi, kéo tôi đến để giới thiệu với vài vị sếp lớn.
“Đến đây, tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là Lạc Trình – giám đốc công ty hoạch định Khải Minh, trẻ trung tài giỏi, nữ trung hào kiệt đó nha!”
Giọng ông Vương vang lớn giữa sảnh tiệc: “Lạc Trình, ly này em phải kính tất cả các vị ở đây một cái! Sau này mọi người chiếu cố cho công việc của cô ấy nhé!”
{ Đọc full tai. pag$e ” Vân Hạ Tương Tư” }
Tôi rất biết điều, mỉm cười nâng ly, uống cạn không chút do dự.
“Hay quá! Sảng khoái thật!”
“Giám đốc Lạc tửu lượng khá đấy!”
Không khí xung quanh vang lên tiếng tán thưởng rộn ràng.
Trần Húc khẽ liếc mắt về phía này, lông mày gần như không nhận ra được mà nhíu lại.
Anh vẫn nhớ—ngày xưa tôi không hề uống rượu.
Nhưng những năm lăn lộn ngoài xã hội, tửu lượng của tôi đã không còn là Lạc Trình ngây thơ năm xưa nữa.
Giây tiếp theo, tôi tự nhiên nâng ly:
“Tổng giám đốc Vương nói quá lời rồi. Có thể cùng các bậc tiền bối góp sức cho sự nghiệp công ích, là vinh hạnh của Khải Minh. Tôi xin kính mọi người một ly!”
Nói xong, tôi lại dứt khoát uống cạn thêm một ly rượu vang đỏ.
Có lẽ ông Vương đã ngà ngà say, liền kéo tôi đến trước mặt Trần Húc:
“Nào! Ly này chúng ta kính Chủ tịch Trần! Cảm ơn Chủ tịch đã đứng ra chủ trì một hoạt động ý nghĩa như vậy!”
Tôi chưa kịp từ chối thì đã bị đẩy đến trước mặt Trần Húc.
Ánh mắt anh lạnh lùng như hai lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào người tôi.
Tôi đối diện ánh nhìn ấy, nâng ly bình thản:
“Chủ tịch Trần, cảm ơn anh đã đóng góp cho sự nghiệp từ thiện, tôi xin kính anh.”
Nói xong, ly rượu thứ ba lại tiếp tục bị tôi nốc cạn không chớp mắt.
Không hiểu sao, ông Vương lại chuyển chủ đề sang chuyện yêu đương:
“Chủ tịch Trần thật đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói vẫn còn độc thân phải không? Không biết cô gái như thế nào mới lọt được vào mắt xanh của Chủ tịch đây?”
Một người bên cạnh cười nói chen vào: “Tôi nghe phong phanh là Chủ tịch Trần từng có mối tình đầu rất khó quên thì phải?”
Tay tôi cầm ly rượu khẽ run, người cũng bắt đầu loạng choạng.
Trần Húc bật cười nhạt.
“Không nhắc thì thôi.” Anh nói chậm rãi, “Ngày trước, mắt nhìn người không tốt cho lắm.”
Ông Vương cười xòa, rồi câu chuyện nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Ông ta lại kéo tôi đi khắp nơi mời rượu.
Tôi thành thục cụng ly, trò chuyện, trao đổi danh thiếp với đủ mọi kiểu người.
Chỉ là, tôi cảm nhận rõ ánh mắt của Trần Húc nhìn về phía mình mỗi lúc một lạnh hơn.
Cuối cùng cũng đến lúc tan tiệc.
Gió đêm thổi qua, hơi lạnh ùa đến, cảm giác nôn nao do rượu bị đè nén nãy giờ cũng ồ ạt dâng lên.
Tôi vịn vào thân cây bên lề đường, cố gắng đứng vững, muốn nôn mà không thể nôn nổi.
Đèn xe chói mắt từ xa rọi đến, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt tôi.
7
Kính xe phía sau hạ xuống chậm rãi, lộ ra gương mặt lạnh lùng và góc cạnh của Trần Húc.
“Lên xe.”
Tôi cố kìm cơn buồn nôn, liếc thấy nội thất da thật sang trọng bên trong chiếc xe.
Nếu tôi nôn ra trong xe này…
Tiền rửa xe chắc bằng nửa tháng tiền thuê văn phòng của công ty tôi.
Tôi gượng cười cứng ngắc:
“Không dám làm phiền Chủ tịch Trần đâu, bạn tôi sắp tới rồi.”
Anh cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn tôi thẳng thắn.
“Lên xe. Đừng bắt tôi nói lần thứ hai.”
Đúng lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan, tiếng động cơ xe máy gào rú vang lên từ xa.
Một chiếc mô-tô nhỏ kiểu dáng ngầu lượn một vòng đẹp mắt, rồi dừng lại bên cạnh tôi.
Tiểu Lâm gỡ mũ bảo hiểm xuống, lộ ra hàm răng trắng bóng, hất cằm về phía tôi: “Chị Trình! Em đến rước chị đây!”
Tôi như được trút bỏ gánh nặng, toàn thân thả lỏng.
Đối mặt với gương mặt âm trầm trong xe Bentley, tôi nở một nụ cười rạng rỡ:
“Bạn tôi đến rồi.”
Sau đó, tôi dứt khoát trèo lên yên sau xe máy, tay nắm lấy vai Tiểu Lâm.
“Đi thôi, Tiểu Lâm!”
Chiếc mô-tô rú ga một tiếng, như mũi tên rời dây lao vào màn đêm.
Trong gương chiếu hậu, chiếc Bentley vẫn đứng yên tại chỗ.
Trần Húc bước xuống xe, bóng dáng cao lớn hòa vào bóng tối.
Ánh mắt anh khóa chặt vào hướng ánh đèn hậu xe máy dần khuất xa.
Gió lạnh lùa vào cổ áo tôi, cơn say vốn lờ mờ cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Ánh đèn neon thành phố lướt nhanh qua bên tai, như một giấc mộng hỗn loạn và rực rỡ.
Điện thoại trong túi rung lên khẽ một cái.
Tôi lấy ra, là mẹ tôi gửi ảnh.{Đọc full tại page ” Vân Hạ Tương Tư”}
Bức ảnh chụp bầu trời đêm ở Thanh Hải – không có ô nhiễm ánh sáng, hàng vạn vì sao sáng rực cả một góc trời.
Mẹ tôi còn gửi thêm một đoạn tin nhắn thoại: “Con gái à, sao ở Thanh Hải sáng quá chừng!”
Tôi ngước nhìn bầu trời sao lấp lánh, trong lòng khẽ nghĩ.
Mẹ vẫn còn sống, còn có thể nhìn thấy bầu trời đẹp thế này…
Vậy đã là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.
Nhưng sao… lòng tôi vẫn trống rỗng đến nao lòng?