Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay, ký ức kiếp trước tràn về.
Năm Tống Mạnh Nhiên thi đỗ cấp ba, nhà họ viện cớ hôn ước bắt nhà tôi đưa 30 cân tem lương thực.
Trước kỳ thi đại học vài ngày, mẹ hắn ta lại nói:
“Con Huyên sớm muộn cũng là con dâu nhà này, mang đồ cưới sang trước đi.”
Và thế là họ dắt luôn con gà mái cuối cùng và đống trứng mẹ tôi tích cóp nửa năm trời.
Thậm chí sau khi Tống Mạnh Nhiên thi đỗ đại học, để gom đủ tiền tàu cho hắn, mẹ tôi đã bán cả chiếc vòng bạc duy nhất của mình.
“Chuyện hủy hôn để con lo.”
Tôi thò tay vào lớp lót áo bông, lấy ra tờ giấy báo trúng tuyển, cẩn thận mở ra:
“Mẹ, con đậu đại học rồi!”
Tay mẹ tôi run lẩy bẩy, nâng tờ giấy lên đọc kỹ từng chữ:
“Huyên à… cái này… là thật hả con?”
“Là thật.”
Tôi gật đầu, rồi đem toàn bộ sự thật của kiếp trước kể cho mẹ nghe.
Mẹ tôi mắt ngân ngấn lệ:
“Huyên Nhi của mẹ đã khổ nhiều rồi… Những năm đó con gánh vác một mình, đều do mẹ vô dụng, mới để con bị người ta bắt nạt đến vậy…”
Tôi ôm chặt lấy bà:
“Mẹ, không trách mẹ đâu, mọi chuyện qua rồi. Kiếp này, chúng ta sẽ sống cho ra sống. Con sẽ đưa mẹ lên thành phố hưởng phúc!”
Khi tôi đến nhà Tống Mạnh Nhiên, mẹ anh ta đang ngồi xổm ở bậc thềm nhặt rau.
Thấy tôi đến, bà ta lập tức nở nụ cười niềm nở:
“Ơ kìa, con bé Huyên đến rồi à, vừa hay vào giúp bác…”
“Bác Tống, hôm nay cháu đến là để hủy hôn.”
Tôi đặt tờ hôn thư lên bàn đá ngoài sân.
“Hủy… hôn?”
Mẹ Tống lập tức đứng bật dậy,
“Đây là hôn ước cha con đổi bằng cái mạng đó! Con bé này, con suy nghĩ cho kỹ chưa?”
Cha Tống ngậm điếu thuốc lào từ trong nhà đi ra:
“Huyên à, con làm vậy làm gì? Mạnh Nhiên sắp thành sinh viên đại học rồi, được theo nó là phúc phận của con đó.”
Phúc phận? Chẳng qua là sợ tôi hủy hôn, thì sau này các người không còn moi được gì từ nhà tôi nữa!
Tống Mạnh Nhiên từ ngoài bước vào, thấy hôn thư trên bàn liền nói:
“Cẩn Huyên, anh nói rồi, đợi anh tốt nghiệp sẽ đón em lên thành phố. Em làm ầm lên thế này, chẳng phải tự hạ thấp mình sao?”
Tôi che đi sự căm hận trong mắt, mỉm cười:
“Em cũng chỉ sợ sau này thực sự được lên thành, lại bị người ta nói là bám vào hôn ước không buông, khiến anh mất mặt thôi.”
Ánh mắt Tống Mạnh Nhiên chợt lóe sáng – nghĩ đến chuyện sớm muộn cũng muốn cắt đứt với tôi, chi bằng nhân dịp này có lối thoát đàng hoàng.
Hắn ta lập tức quay sang dân làng đang vây xem, làm bộ đầy đau lòng:
“Tôi thật lòng muốn đưa Cẩn Huyên lên thành phố hưởng phúc, vậy mà cô ấy lại một mực đòi hủy hôn…”
Vừa nói, hắn vừa rút tờ giấy báo trúng tuyển ra vung vẩy:
“Bà con xem đi, tôi sắp là sinh viên trường Thanh Bắc! Sau này có khối cô gái tranh nhau lấy tôi!”
Dân làng bắt đầu xôn xao, mấy bà thân với nhà họ Tống cũng hùa theo.
“Đã vậy thì hôm nay tôi, Tống Mạnh Nhiên, xé hôn thư ngay tại đây!”
Hắn vơ lấy tờ giấy, xé “xoạt” một tiếng, từng mảnh bay tơi tả xuống đất.
Xé xong, hắn đắc ý nhìn tôi:
“Từ Cẩn Huyên, sau này đừng có mà hối hận! Chờ tôi vào Thanh Bắc rồi, cô không với tới nổi đâu!”
“Anh Mạnh Nhiên nói phải… Là do tôi không biết điều.”
Tôi bình tĩnh đáp, quay người rời khỏi nhà họ Tống.
Một tuần sau, tại sân phơi đầu làng, bọn họ tổ chức tiệc mừng đỗ đại học rình rang.
Loa phóng thanh phát liên tục bài Hỷ Dương Dương, Tống Mạnh Nhiên mặc bộ vest rộng thùng thình đứng trên bục gỗ tạm bợ, phía sau là băng-rôn đỏ rực viết: “Song kiêu Thanh Bắc” (hai người tài làng đỗ Thanh Bắc).
“Hỡi bà con cô bác!”
Tống Mạnh Nhiên gào to:
“Hôm nay tổ chức tiệc mừng là để cho cả huyện biết rằng – từ cái xó núi nghèo này, đã bay ra hai con phượng hoàng vàng!”
Dưới sân, tiếng vỗ tay vang dậy. Người ta xếp hàng dài mang lễ đến mừng đôi trai gái.
Ông Lý lưng còng, xách theo con gà mái, run rẩy tiến lên phía trước:
“Mạnh Nhiên à, con gà này nhà bác nuôi đấy, mang cho con bồi bổ. Sau này đừng quên nhà bác đấy nhé.”
Bà Vương lau nước mắt, dúi vào tay hắn tờ năm đồng – đó là tiền bà bán trứng ba tháng trời mới dành dụm được.
Tống Mạnh Nhiên vội nhận lấy, vỗ ngực cam kết:
“Yên tâm đi, cháu là sinh viên đại học mà! Sau này nhất định cho bà con ăn ngon mặc đẹp!”
Lý Giang đi giày cao gót mượn tạm, cố ý giơ tờ thông báo giả lên, nước miếng văng tung toé:
“Đại học Thanh Bắc…”
Mỗi lần đọc một chữ, cô ta lại liếc nhìn tôi đầy đắc ý.
Khi đọc đến hai chữ “Lý Giang”, cô ta còn che miệng cười thẹn thùng.
Tôi ôm thùng nước băng qua đám đông, cố tình làm đổ lên bàn, làm ướt tờ giấy báo trúng tuyển giả.
“Từ Cẩn Huyên, mắt cô để đâu hả? Làm hỏng rồi cô đền nổi không?!” – Lý Giang gào lên the thé.
Tôi cúi đầu, giọng đầy hoảng hốt vừa đủ:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi dọn ngay…”
“Xúi quẩy!”
Tống Mạnh Nhiên bực bội đá văng cái thùng, quay sang dỗ dành Lý Giang đang nổi đóa:
“Đừng tức, sau này lên thành phố anh mua cho em mười tờ giấy báo còn được!”
Đám đông cười ồ.
Chỉ có ông Lý là nhíu mày, như muốn nói gì đó lại thôi.
Vì ông rõ ràng vừa thấy – tờ giấy báo vừa gặp nước đã nhòe mực, chẳng giống mực in thật chút nào…
Lý Giang cố ý cất cao giọng:
“Bà con cứ tiếp tục tặng quà đi! Đợi bọn em tốt nghiệp từ Đại học Thanh Bắc về, sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần!”
Tiếng vỗ tay, tiếng cười lại vang lên rộn ràng.
Tôi lặng lẽ lùi ra khỏi đám đông.
Dưới ánh nhìn căm hận của Tống Mạnh Nhiên, tôi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.
Dù sao, tôi cũng rất muốn biết:
Ngay cả cổng trường còn không vào nổi, lấy gì mà trả?!
Trước ngày mở giấy xác nhận trúng tuyển, cổng sắt nhà tôi bị đá bật ra “rầm” một tiếng.
Tống Mạnh Nhiên và Lý Giang hùng hổ bước vào.
“Từ Cẩn Huyên, tụi tôi sắp thành sinh viên đại học rồi. Sau này ở nhà lầu, bên người phải có người hầu hạ trà nước chứ.”
Lý Giang dựa vào khung cửa, đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống:
“Nể tình xưa nghĩa cũ, bọn tôi cho cô một cơ hội làm… người giúp việc.”
Tống Mạnh Nhiên kéo lại chiếc cà vạt giả, nhếch môi nói:
“Mỗi tháng cô trả cho tụi tôi ba mươi đồng, tụi tôi cho cô theo lên thành phố. Nhà cô đúng là được ông bà phù hộ lớn rồi đó – khỏi phải chết dí ở cái xó núi này cả đời.”
Tôi gần như bật cười vì tức giận – làm bảo mẫu cho bọn họ mà còn phải trả tiền?!
Cảnh tượng này quen thuộc đến đáng sợ – kiếp trước, Tống Mạnh Nhiên cũng từng ngạo mạn như thế, coi tôi như hạt bụi dưới chân, giẫm đạp không thương tiếc.
Nhìn hai khuôn mặt tự đắc kia lúc này, tôi chỉ thấy buồn cười.
Chỉ là hai con hề nhảy nhót, mà còn mơ tưởng đè đầu cưỡi cổ tôi lần nữa?
“Câm à? Không nói gì được hả?”
Lý Giang bước tới gần, mùi nước hoa rẻ tiền nồng đến sặc người.
“Cũng phải thôi, loại gái quê mù chữ như cô, hiểu được tụi tôi nói gì là giỏi lắm rồi.”
Tống Mạnh Nhiên ra vẻ rộng lượng:
“Ba mươi đồng là nể mặt cha cô năm xưa cứu ba tôi đấy, chứ không thì ai thèm rước cô về làm gánh nặng?”
Mẹ tôi tức đến người run lên, định bước tới tranh luận thì tôi liền nắm chặt tay bà ngăn lại.
Hơi ấm truyền qua lòng bàn tay khiến tôi lập tức tỉnh táo – không thể manh động, chưa phải lúc.
Sự huênh hoang của họ bây giờ, chẳng qua là đào mồ chôn chính mình.
Tôi giả vờ cảm kích, nói:
“Cảm ơn hai người, tôi sẽ đi vay tiền ngay.”
“Biết điều thế là tốt!”
Bọn họ cười ha hả, sập mạnh cánh cổng sau lưng khi rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, khóe môi cong lên lạnh lẽo.
Tờ thông báo giả kia… cũng nên phát huy giá trị cuối cùng rồi.