Chu Ký khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, tôi lập tức thu hồi nụ cười, khóa màn hình, ngồi nghiêm chỉnh.
“Cậu ấy trông còn trẻ nhỉ?”
“Vâng, nhỏ hơn tôi bốn tuổi.”
Gương mặt điềm đạm của Chu Ký thoáng qua nét ngỡ ngàng, anh dừng lại một chút:
“Trẻ trung thì tốt… nhưng đôi khi, trẻ quá cũng dễ bốc đồng, suy nghĩ chưa chín chắn…”
Tôi gật đầu đồng tình:
“Chuẩn luôn! Suốt ngày không nghiêm túc, lười như hủi, giành ăn với tôi, giành chơi game, còn giành cả việc dắt Vượng Tài đi dạo… À, Vượng Tài là chó nhà tôi.”
Biểu cảm của Chu Ký có hơi kỳ lạ.
Ngón tay cầm tài liệu siết lại đến trắng bệch, một lúc sau mới thả ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng xấp giấy.
Trợ lý ngồi ghế phụ đột nhiên chen vào:
“Nghe mà thấy chả đáng tin chút nào.”
Tôi nghe thế thì không vui.
Em trai tôi chỉ tôi được chê, người ngoài không được động đến!
Tôi lập tức chuyển hướng:
“Thật ra phần lớn thời gian nó cũng khá đáng tin. Tính khí hơi tệ tí thôi, nhưng tốt bụng, gặp chuyện lớn cũng biết bảo vệ tôi.”
Chu Ký gật đầu, không nói thêm, cúi xuống đọc tiếp tài liệu nhưng mắt lại dừng mãi ở một chỗ.
Tôi có cảm giác… hình như anh hơi không vui?
Có khi tôi lỡ nói nhiều quá rồi.
Dù sao anh cũng là sếp, chắc chỉ định trò chuyện vài câu lịch sự thôi, tôi lại luyên thuyên cả đống.
Lắm mồm thật!
Tôi quay lại nhìn điện thoại, chỉ một lúc mà nhóm gia đình đã 99+ tin nhắn.
Tôi vừa lướt vừa cười khúc khích.
“…Cậu ấy lúc nãy có vẻ không ưa tôi, là vì tôi nhận chiếc nhẫn cậu ta tặng cho cô sao?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác ngẩng lên, mất mấy giây mới hiểu ra — anh đang tưởng em trai tôi là chồng tôi.
Tôi vội xua tay:
“Không không không, sếp hiểu nhầm rồi, đó là em trai tôi ạ.”
Chu Ký nhướng mày: “Nhưng tôi nghe cô gọi cậu ta là Tần Lưu.”
“Cậu ấy theo họ mẹ tôi.”
“Ra vậy.”
Bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng.
Nhưng lần này, tôi cảm nhận được không khí ngột ngạt vừa rồi đã tan biến đi ít nhiều.
Một lúc sau, Chu Ký lại mở miệng:
“Xin lỗi, đã nghĩ sai về em trai cô.”
“Không sao không sao, nó không để tâm đâu.”
“Thế còn cô thì sao?”
“Tôi á?” Tôi ngạc nhiên chỉ vào mình, “Tôi thì càng không để tâm rồi—ôi mẹ ơi!”
7
Chưa kịp nói hết câu, xe đột ngột quẹo gắt sang phải.
Tôi không giữ chặt điện thoại, nó đập mạnh vào khớp ngón tay trái, đau âm ỉ.
Chưa kịp ngồi lại ngay ngắn, tôi đã vội quay đầu nhìn về phía… chỗ đó của Chu Ký.
“Chu tổng, ngài không sao chứ? Có đau không?”
Chu Ký trông rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một cái, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.
“Không sao.”
!!
Là tôi quá hoảng rồi, điện thoại rõ ràng đập trúng ngón giữa mà.
Chẳng phải tự mình lạy ông tôi ở bụi này rồi sao?
Giờ quay về cầu xin ba mẹ cho rút khỏi chuyến công tác còn kịp không nhỉ…
“Lưu Tự, suốt dọc đường cô chưa từng hỏi tôi vì sao lại đưa cô đi công tác.”
“…”
Tôi quýnh lên, lắp bắp: “Chu, Chu tổng, tôi… tôi không cố ý đâu! Tôi không yểm bùa, cũng không làm gì công nghệ cao đâu, tôi cũng không biết tại sao nữa, cái chuyện này… nó đúng là vượt quá hiểu biết bình thường…”
Chu Ký giơ tay bấm nút nâng vách ngăn, tôi lập tức ngậm miệng.
Cầu mong bác tài và trợ lý ngồi ghế phụ không có tai lúc này.
“Ừ, tôi biết.”
Chu Ký cúi người nhặt lại những tờ tài liệu rơi trên ghế, xếp lại gọn gàng.
“Có thể là do chiếc nhẫn. Lúc tôi bỏ nó vào túi… chạm phải.”
“A…” Tôi há miệng, cảm thấy mặt nóng bừng, “Ồ… ra vậy…”
Nếu anh đã hiểu rõ rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải lo.
Thậm chí còn đủ tỉnh táo để phân tâm suy nghĩ: Hóa ra anh bỏ vào túi… bên trái.
Ủa khoan, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy trời…
8
Khi đến thành phố A thì đã là nửa đêm. Tôi lê lết theo sau Chu Ký và trợ lý, buồn ngủ đến độ đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.
Hai người họ vẫn trò chuyện công việc, nhưng với tôi thì toàn bộ những thuật ngữ chuyên ngành ấy như tiếng ru ngủ.
Chu Ký thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, bước chân cũng chậm lại.
Nhìn mãi, trợ lý cũng nhận ra anh không tập trung, bèn im lặng luôn.
“Ráng thêm chút nữa, sắp được ngủ rồi.”
Tôi cố gắng tỉnh táo, chạy chậm mấy bước để bắt kịp anh.
Lúc vào thang máy khách sạn, cơn buồn ngủ càng đạt đỉnh điểm.
Tôi dựa người vào vách thang máy, chỉ thấy tòa nhà này cao như không có đỉnh, đứng mãi mà chẳng thấy tới nơi.
Tới tầng nhà hàng, thang máy ting một tiếng, tôi theo phản xạ bước ra.
Chu Ký giơ tay cản tôi lại: “Chưa đến đâu.”
Đúng lúc ấy, một đám người cũng bước vào.
Trong tiếng ồn ào hỗn tạp, bỗng có một giọng nói lạc vào tai tôi như hòn đá rơi giữa mặt hồ phẳng lặng.
Tôi bỗng giật mình, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Tôi hé mắt, cẩn thận nhìn từng cái đầu đang quay lưng lại phía mình.
Không thấy ai quen… chắc là tôi nghe nhầm vì quá buồn ngủ thôi.
Nhưng cơ thể tôi vẫn vô thức nhích lại gần Chu Ký, như muốn trốn sau anh.
Thang máy dừng lại giữa chừng, đám người xuống dần.
Tôi ngẩng lên, trong thang giờ chỉ còn lại ba người: tôi, Chu Ký và trợ lý.
Trợ lý giữ cửa thang máy cho tôi. Nhìn số tầng, tôi mới nhớ đây chính là tầng có phòng tôi.
“Ngủ sớm một chút.”
Tôi còn đang mơ màng gật đầu, chuẩn bị bước ra thì Chu Ký lại lên tiếng:
“Lưu Tự, khi tắm… có thể vặn nước… lạnh hơn một chút không?”
“Hả?”
“Nước nóng quá, tôi… có thể sẽ không chịu nổi.”
Không nói còn đỡ, nói ra rồi thì trong đầu tôi một đống hình ảnh nhạy cảm bắt đầu nổ tung.
Mấy cái video ASMR nấu ăn, cảnh con tu hài bị chần nước sôi rồi tróc vỏ nhẹ nhàng hiện rõ mồn một…
AAAAA xin mấy cái hình ảnh này biến khỏi đầu tôi với!
Tôi liếc nhìn trợ lý đang làm mặt mông lung hóng chuyện, vội vã đáp bừa một câu rồi chuồn thẳng về phòng.
9
Sau khi hết buồn ngủ, tôi bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường.
Ngắm cảnh đêm từ tầng cao một lúc, tán gẫu với bạn thân một lát, gọi video cho nhóm gia đình, nói chuyện đến tận nửa đêm.
Sau đó lại nằm phè ra thêm chút nữa, rồi mới lấy túi trang điểm ra để tẩy trang.
Ngay khi sờ vào chai đồ, tôi nhíu mày — cảm giác sao mà dính dính?
Vừa lôi ra xem, suýt chút nữa tôi tối sầm mặt mày.
Bút kẻ mắt của tôi bị rò mực!
Toàn bộ túi đồ trang điểm thành bãi chiến trường, tệ hơn nữa là… cả ngón tay tôi cũng bị dính.
Chết tiệt, sao tôi lại dùng tay trái để lục túi chứ?
Tôi dụi tay mấy cái nhưng không sạch, ngược lại còn lem ra thêm một mảng to.
Không dám lộn xộn nữa, tôi gọi điện cho Chu Ký định báo trước một tiếng.
Lỡ như anh đang ngủ, hoặc đang trong phòng gym căng cơ giữ dáng, hoặc… đang ngồi “giải quyết nỗi buồn” thì sao?
Tôi không thể đột kích bất ngờ như thế được.
Chuông reo mãi mà không ai bắt máy.
Nghĩ nghĩ, tôi nắm chặt điện thoại rồi đi ra ngoài, lên tầng cao nhất.
Trợ lý riêng mở cửa, thấy tôi thì hơi bất ngờ.
Tôi cũng không thể nói thẳng là mình tới đây vì… quan tâm giống nòi tương lai của sếp.
“Ờ… tôi có chút việc.”
Anh ấy giữ vững phong độ chuyên nghiệp, nét tò mò thoáng qua rồi biến mất.
“Đi thẳng vào trong, phòng cuối cùng chính là của sếp.”
Tôi đi qua văn phòng mini, phòng gym, quầy bar…
Cô gái nhà quê chưa từng thấy cảnh đời như tôi, trong lòng âm thầm… vỡ vụn.
Đi mãi mới tới cửa phòng anh ấy.
Tôi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, nhưng vẫn không có tiếng người.
Hỏng rồi, không lẽ vừa nãy tôi xoa tay một cái khiến anh ấy… ngã hay trẹo gì đó?
Tôi hốt hoảng mở cửa mà không nghĩ ngợi gì.
Và rồi… đứng đơ tại chỗ.
Cái thiết kế phản nhân tính gì thế này? Tại sao vừa vào cửa là đập thẳng mặt một cái bồn tắm siêu to khổng lồ?!
Muốn giả vờ như chưa nhìn thấy gì cũng không kịp nữa rồi.
Thậm chí tôi còn không kịp lùi ra ngoài — chân như bị dán chặt xuống sàn.
Bồn tắm rất lớn, còn Chu Ký… rất trắng.
Anh ấy rõ ràng đã thấy tôi.
Anh tháo tai nghe xuống, đặt chiếc iPad sang bên.
Có lẽ chính anh cũng thấy bị phơi bày thế này là hơi quá bất ngờ, nên mãi sau mới lên tiếng:
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi cố gắng xóa hình ảnh kinh hoàng kia khỏi đầu, mắt dán xuống thảm, giơ tay lên như học sinh trả bài:
“Chỉ là… muốn báo trước với anh, lát nữa tôi sẽ… rửa tay thật kỹ.”
Chu Ký lại im lặng một lúc.
Tôi lúng túng giải thích: “Không phải cố ý bị dính mực đâu…”
Một lúc sau, anh thở dài:
“Lại đây.”
Lại… lại đây?
Tôi kinh ngạc liếc anh một cái, rồi như bị điện giật, vội quay đi.
“Chu tổng, chuyện này… không thích hợp đâu.”
“Cô vụng về như thế, để tôi tự rửa.”
“…À… vâng ạ.”