4
Tôi chưa ăn thịt heo, nhưng đã thấy heo chạy rồi.
Có điều… con heo này cũng to quá đi?
Tôi như bị điện giật, bật dậy, lại bị Chu Ký mạnh tay ấn xuống lần nữa.
“Chu… Chu tổng?”
Hơi thở anh dồn dập, lồng ngực phập phồng, cổ áo xộc xệch để lộ làn da ửng hồng, và càng lúc càng đỏ hơn.
“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.”
Tôi không dám cử động nữa.
Đầu óc bắt đầu vận hành hết công suất, như thể trong một cỗ máy tưởng tượng đang nhập vào câu hỏi:
Nếu lỡ bắt gặp khoảnh khắc xấu hổ nhất đời của sếp thì phải làm gì?
Mấy chục năm cuộc đời của tôi nhanh chóng đề xuất đáp án tốt nhất: Tự giác san sẻ khó khăn cùng lãnh đạo.
Hôm nay anh mặc quần tây đen, chất liệu cao cấp bao bọc đôi chân dài rắn chắc.
Tôi nhìn chằm chằm vào phần giữa hai chân anh…
“Chu tổng, ngài có cần tôi giúp một tay không?”
Chu Ký thấy ánh mắt tôi, hơi thở như ngừng lại một nhịp.
Rồi anh nghiến răng ken két, gằn từng chữ: “Không cần!”
“Ồ, đã rõ.”
Làm gì căng vậy trời, tôi chỉ có ý tốt thôi mà. Anh làm như tôi là gái lầu xanh không bằng.
Cứ im lặng cứng đơ thêm một lúc, cuối cùng Chu Ký cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Mà ngay lúc đó, ngón tay tôi lại… ngứa.
Tôi vô thức gãi vài cái, mãi mới nhận ra hành động của mình.
Ngẩng lên đã thấy đôi mắt anh đọng hơi nước, tôi lúng túng quay mặt đi.
“Lưu Tự, tháo nhẫn ra.”
Không hiểu sao, khi nghe câu đó từ miệng anh, lại có cảm giác y như “cởi đồ đi”.
Tự dưng mặt tôi nóng ran, chậm rãi… à không, tháo nhẫn.
Chu Ký rút vài tờ khăn ướt diệt khuẩn từ giá bên cạnh, một tay nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi, tay còn lại từ tốn lau ngón áp út.
Dù thân thể còn run nhè nhẹ, như thể chỉ cần thêm chút lực là tan vỡ, anh vẫn cố gắng kiềm chế.
“Xin lỗi vì đã thất lễ.”
Tôi biết thủ phạm chính là cái nhẫn này, nên sau khi anh lau xong, cảm giác ngứa rát cũng dần biến mất.
Sắc mặt anh cũng từ từ bình thường lại, bảo tôi rời khỏi người anh, rồi lập tức lùi một bước kéo giãn khoảng cách.
Trông như muốn tính sổ rồi đây.
Tôi vội vàng giơ tay thề thốt:
“Chu tổng yên tâm! Chuyện hôm nay tôi sẽ chôn xuống tận đáy lòng, tuyệt đối không kể cho bất kỳ ai!”
Chu Ký tiện tay ném khăn ướt vào thùng rác, thong thả chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch.
Anh lại quay về dáng vẻ tổng tài cấm dục, nghiêm túc lạnh lùng. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi xoa xoa ngón áp út là anh lại quỳ.
“Đừng đeo cái nhẫn đó nữa.”
Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì kịp thời nuốt lại.
Nguy hiểm thật.
Nếu tôi đồng ý quá nhanh, chẳng phải là thừa nhận tôi đã biết rõ chuyện “cảm ứng” đó sao?
Với người như anh, làm sao chịu để điểm yếu của mình rơi vào tay người khác?
Lỡ bị kéo đi làm thí nghiệm hay thủ tiêu bịt miệng thì sao…
Tốt nhất là cứ giả ngu còn sống lâu.
“Ơ, sao vậy Chu tổng? Chiếc nhẫn này là minh chứng tình yêu của tôi và… ờ, chồng tôi mà.”
Chu Ký chỉnh lại cà vạt, nghe vậy thì sắc mặt thoáng lộ vẻ phức tạp.
“Lưu Tự, tôi không có ý xen vào, nhưng tình yêu của cô… không nên chỉ có giá mấy trăm đồng.”
Thật ra là 9 tệ 9, sếp à.
Nhưng thôi, anh muốn nâng giá thì cứ để anh nâng.
Một lúc sau, Chu Ký vươn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.
Ý anh không cần nói cũng hiểu.
Tôi do dự một chút, đặt chiếc nhẫn lên.
“Không được, tôi…”
Vừa chạm vào tay anh, tôi chợt nghĩ đến bà tám họ Từ, liền định rút tay về thì Chu Ký nhanh như chớp khép tay lại.
Ngón tay anh lướt qua bụng ngón tôi, chớp mắt nhẫn đã nằm trong tay anh.
“Vì tốt cho cô và cho tôi, tạm thời để đây, vài hôm nữa tôi đưa cô cái mới.”
“Nhưng mà…” Tôi vắt óc nghĩ lời từ chối, lắp bắp nói, “Nếu anh ấy thấy tôi tháo nhẫn sẽ không vui đâu.”
Chu Ký quay về bàn làm việc, cầm điện thoại gõ gì đó.
“Anh ta không kịp không vui đâu, tối nay tôi bay công tác A Thành.”
“Hả?”
Anh ngẩng đầu khỏi điện thoại, giọng nhẹ đi mấy phần:
“Ý tôi là, cô đi cùng tôi.
Máy bay, khách sạn, trợ lý sẽ lo hết. Cô có buổi chiều để thu xếp hành lý.
Bây giờ, cô có thể tan làm rồi.”
5
Chuyện tôi sắp đi công tác khiến cả nhà tôi đều sốc nặng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi một mình đi xa như vậy.
Nhà tôi không phải giàu có gì, nhưng có ông bố hay lải nhải, mẹ thì ân cần, em trai thì kiêu ngạo, chó cưng Vượng Tài thì siêu quấn người – chưa bao giờ để tôi phải chịu chút thiệt thòi nào.
Tôi còn nhớ năm mười tám tuổi, từng bị ông chủ một quán cà phê theo đuổi ráo riết. Tôi mềm lòng đồng ý, còn định đi du lịch cùng anh ta.
Vui vẻ hí hửng về báo với bố mẹ, kết quả là bố tôi khóc bù lu bù loa, em trai thì không chịu cho tôi đi, Vượng Tài thì tuyệt thực, còn mẹ tôi thì lặng lẽ đứng ở ban công rít thuốc.
Cuối cùng, cả nhà cũng đồng ý cho tôi đi.
Vậy mà tôi vừa ra khỏi cửa, bọn họ cũng lén lút bám theo sau.
Người đàn ông đó đúng là chẳng ra gì, vừa check-in khách sạn xong đã định giở trò trong thang máy.
Lúc tôi vừa khóc vừa hét lên trong hành lang, em trai tôi lao ra, vung vẩy thanh sắt không biết nhặt ở đâu, hét lớn:
“Để em! Em chưa đủ 14 tuổi mà!”
Chuyến du lịch đó cuối cùng biến thành chuyến đi chơi của cả gia đình.
Lúc này, ánh mắt họ nhìn tôi như thể muốn tái hiện lại cảnh năm ấy.
Tôi vội vàng giải thích:
“Là công tác nghiêm chỉnh mà! Cả đống người đi, đâu phải chỉ mình con với sếp!”
Em trai tôi tra cứu thông tin của Chu Ký xong, thở dài đầy ẩn ý:
“Ông sếp to thế, sao lại đưa chị đi theo?”
Ờm… chắc là vì tôi có tài năng đặc biệt chăng?
Haha… nói đúng hơn là vì sinh mệnh quý báu của ảnh đang nằm trong tay tôi, ảnh sợ tôi tấn công từ xa mà ảnh không phản kháng kịp.
Nhưng mà, hiệu ứng cảm ứng đó liệu có hoạt động từ khoảng cách xa không nhỉ?
Vấn đề này, tôi nhanh chóng có được câu trả lời.
Vì muốn tôi ăn no rồi mới đi, nhà tôi bắt đầu ăn cơm từ ba giờ chiều.
Bố tôi còn đặc biệt mua món bánh phô mai tan chảy mà tôi thích nhất.
Sốt phô mai dính đầy tay, tôi theo bản năng đưa lên miệng liếm sạch.
Mẹ vừa nói tôi ăn mất nết, vừa đưa khăn giấy.
Tôi cười hì hì, không để tâm, còn đưa tay cho Vượng Tài liếm.
Lúc Vượng Tài đang hớn hở, điện thoại tôi reo lên.
Nhìn dãy số quen thuộc, tôi biết ngay ai gọi.
“Lưu Tự…”
Giọng Chu Ký vang lên, như đang cố đè nén điều gì đó.
Tôi nhìn ngón tay đang bóng loáng vì bị Vượng Tài liếm, á khẩu không nói nên lời.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi…” liếc nhìn cả nhà đang giả vờ gắp thức ăn nhai nhóp nhép, nhưng tai thì dỏng lên nghe, tôi hạ giọng, “đang ăn cơm.”
“Vậy thì dùng đũa mà ăn cho đàng hoàng!”
Tôi vội vã chộp lấy đôi đũa.
“Biết rồi, Chu tổng. Sếp ăn cơm chưa? Hay là qua nhà tôi ăn ké một bữa?”
Đầu dây bên kia vẫn thở gấp, như đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
“Không cần. Nửa tiếng nữa tôi đến đón cô ra sân bay.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn màn hình tối đen, chẳng cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được bốn cặp mắt đang rọi thẳng vào mình.
“Sếp chị còn quản cả cách chị ăn cơm nữa hả?”
“Sếp chị tự mình đến đón chị à?”
“Chị ơi, sao em thấy chị sợ sếp dữ vậy?”
“Gâu.”
Tôi vội vã cúi đầu và nhồi cơm để lảng tránh.
6
Tới giờ, em trai tôi nhất quyết đòi xách vali xuống cùng tôi.
Tôi thừa biết nó đang nghĩ gì – muốn tận mắt nhìn thấy ông sếp nhà tôi.
Thằng nhóc này cao hơn tôi cả hai cái đầu, đứng sau lưng tỏa ra khí áp hắc ám.
Tôi đã ngồi yên trong xe, nó vẫn còn dán mắt vào trong như muốn xuyên thủng cửa kính.
Chu Ký đã thay đồ, mắt cụp xuống chăm chú xem tài liệu.
Mùi sữa tắm thoang thoảng hòa lẫn hương tinh dầu trong xe.
Anh ấy thật sự rất điển trai.
Ngày đầu đi làm, tôi còn hứng khởi chụp lén gửi cho bạn thân:
【Á á á, sếp mình đẹp trai quá! Bị vắt kiệt cũng cam lòng!】
Tư tưởng ngốc nghếch này biến mất sau hai lần tăng ca.
“Boss đẹp trai – động lực đi làm – người mẫu trả tiền cho mình ngắm” đã trở thành “con chó tư bản” trong những cuộc tám chuyện với bạn thân.
Lúc này nhóm gia đình chat rôm rả như chợ vỡ, chẳng ai nhận ra tôi vẫn còn trong đó.
Tôi im lặng xem cả đống tin nhắn với vẻ mặt lạnh tanh, nhưng cuối cùng cũng bị dòng tin của em trai làm bật cười:
【Nếu hắn dám cử “chim to”, em dám móc dao găm.】