Tôi mua một chiếc nhẫn giá 9 tệ 9 ở sạp ven đường, giả vờ đã kết hôn để tránh những đồng nghiệp nhiều chuyện.
Không ngờ chất lượng quá tệ, làm tôi dị ứng cả ngón tay.
Cứ tháo ra rồi lại đeo vào, gãi hết phần gốc ngón tay đến đầu ngón.
Ngứa đến mức tôi muốn chặt luôn ngón áp út.
Lúc ấy, sếp tôi đột ngột chặn tôi ở góc tường với vẻ mặt lạnh lùng:
“Biết cô đã kết hôn rồi, có thể… đừng xoay cái nhẫn nữa được không?”
Tôi sợ đến mức vội vàng đẩy nhẫn trả lại, ai ngờ anh ấy khẽ rên một tiếng, rồi quỳ luôn xuống trước mặt tôi.
Ối trời… hình như tôi vừa phát hiện ra một cái công tắc không thể đụng vào rồi!

1
“Tiểu Lưu, tuần trước chị giới thiệu cậu đi xem mắt, đã gặp cậu ấy chưa?”
Vừa tới công ty, mông còn chưa kịp chạm vào ghế, chị đồng nghiệp ngồi cạnh đã ôm cốc nước sang hóng chuyện.
Tôi thở dài trong lòng.
Tôi là người phụ nữ độc thân cuối cùng trong tổ, là “món nợ ân tình” được mấy đồng nghiệp lớn tuổi tranh nhau gán ghép.
Gia cảnh ổn, học vấn ổn, ngoại hình ổn, tính cách ổn, sao lại không có đối tượng?
Không có người yêu là có tội chắc?
Tôi thật sự không có ý định yêu đương gì, nhưng không nỡ từ chối nên vẫn đi gặp cái người “chất lượng cao” mà chị ấy giới thiệu.
Ừm… cái mà chị gọi là “trầm ổn” thì là cao 1m60, nặng cũng 160 cân, “biết lo cho gia đình” là suốt ngày ở nhà ăn bám bố mẹ.
May mà hôm nay tôi đã chuẩn bị từ trước.
“Thật ra không cần gặp cũng được, để chị giới thiệu cho em một người đỉnh nhất từ trước đến giờ, trẻ trung tài giỏi, giàu có đẹp trai, lại là người em quen nữa…”
“Không cần đâu ạ.”
Tôi cắt ngang, giơ tay trái lên.
Trên ngón áp út là một viên kim cương to như trứng bồ câu.
Thấy chị ấy tròn mắt ngạc nhiên, tôi mỉm cười: “Cảm ơn chị quan tâm, nhưng em kết hôn rồi ạ~”
“Hả? Bao giờ thế?”
“Ừm… sáng nay ạ.”
Chị ấy há miệng nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng miễn cưỡng cười: “Tốt quá.”
Chị ấy định tới gần xem chiếc nhẫn, tôi vội rụt tay về.
Đùa à, hàng 9 tệ 9 đấy, chỉ có thể nhìn xa xa thôi, nhìn gần là lộ mất!
“À mà, chị nói người em quen là ai vậy?”
Vừa hỏi xong tôi đã thấy hối hận. Người mà chị ấy gọi là “xuất sắc”, tôi đã trải nghiệm rồi, không nên mong đợi gì cao.
Chắc chắn là hàng lỗi.
Chị ấy liếc nhanh về phía trước, sắc mặt thoáng lộ vẻ bối rối, định nói lại thôi.
Tôi nhìn theo thì thấy sếp – anh Chu Ký – đang đứng dựa vào tường, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía này.
Thôi rồi, tám chuyện trong giờ làm bị bắt tại trận rồi.
“Tập trung làm việc đi, chị Xu hôm qua có phải bị trả lại bản kế hoạch không?”

2
Nhờ cái miệng to của chị Xu, chỉ trong một buổi sáng tin tôi đã kết hôn đã lan khắp công ty.
Cuối cùng tôi cũng không phải bị giới thiệu đối tượng nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi lại chưa quen với cái thân phận “đã có chồng” này.
Đi vệ sinh về bôi kem dưỡng tay, thấy chị Xu nhìn chằm chằm vào ngón tay trống trơn của tôi thì mới nhớ ra là đã tháo nhẫn ra để trên bồn rửa.
Chủ quầy từng nói nhẫn này mà dính nước là phai màu, nên tôi tháo ra để sang một bên, rồi quên mất luôn.
Tôi vội vã quay lại nhà vệ sinh, trước bồn rửa là một bóng dáng cao ráo.
Là sếp, đang rửa tay.
Tim tôi thót lên một nhịp, gật đầu chào: “Chào sếp Chu.”
Mắt tôi quét nhanh mặt bồn, tôi nhớ mình có lót giấy rồi để ở bên phải… Giấy vẫn còn, mà nhẫn thì biến mất!
Chết rồi, chắc không ai lấy mất chứ?
Mất nhẫn thì không sao, nhưng nếu để người ta phát hiện là hàng chợ 9 tệ 9 thì toi rồi.
Biết vậy tôi đã chọn loại đơn giản hơn.
Nhưng mà tôi thấy cái viên kim cương bự đó, không cưỡng lại được. Đời này tôi đâu có cơ hội đeo kim cương thật, cho tôi mơ chút cũng không được sao?
Chu Ký liếc nhìn tôi qua gương, rồi tắt vòi nước.
“Đang tìm nhẫn à?”
Tôi gật đầu lia lịa, anh rút khăn giấy ra lau tay chậm rãi.
“Ở trong túi bên trái của tôi, để tôi lấy cho cô…”
Anh mặc sơ mi, vậy tức là trong túi quần.
Lúc ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn lấy lại nhanh, thế là… tôi thò tay luôn vào túi quần tây của sếp.
Vừa chạm vào vật cứng là tôi lập tức rút ra, lúc đó mới nhận ra mình vừa làm chuyện quá sức thất lễ.
Chu Ký cũng hơi sững người, nói nốt câu còn lại: “…Tôi đưa cho cô.”
Tay tôi mới rút ra được một nửa thì tình hình trở nên vô cùng kỳ quặc.
Túi quần sếp ấm thật đấy…
Lót túi bên trong thì trơn, tôi còn chạm phải da chân của anh… Ơ? Căng cứng rồi thì phải?
Vậy làm sao để khiến sếp quên chuyện này đây?
Khoảnh khắc đó dài như cả thế kỷ.
Chiếc nhẫn mang theo cả nhiệt độ từ tay anh, cầm trong tay mà như bỏng.
Sau đó cả hai im lặng nhìn nhau, rất lâu sau tôi mới lắp bắp xin lỗi: “Xin lỗi sếp Chu, tôi thất lễ rồi.”
Anh thu lại chút lúng túng trên mặt, xua tay.
Tôi định quay người đi thì anh đột nhiên gọi tôi lại.
“Sao lại… nhanh vậy…”
Tôi quay đầu lại, đúng lúc ai đó bên trong ấn xả nước, nửa câu sau bị âm thanh nước xả át mất.
“Hử?”
Chu Ký khẽ thở dài.
“Chiếc nhẫn này, hơi nhẹ. Chồng cô… à.” Anh ngập ngừng, có vẻ đang tìm từ phù hợp, “Là anh ấy đi mua cùng cô à?”
Tôi hiểu ngay ẩn ý trong lời anh.
Một người lăn lộn trên thương trường như anh, chỉ cần liếc mắt là biết đồ này không có giá trị gì.
Nhưng anh không phải kiểu người nhiều chuyện như chị Xu, sẽ không đi loan tin khắp nơi.
Trước mặt anh, tôi chậm rãi đẩy nhẫn về sát gốc ngón tay: “Ngàn vàng cũng khó mua được thứ mình thích, sếp Chu à.”
Không hiểu sao câu này lại khiến anh hơi đỏ mặt, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Bàn tay dài và rõ khớp của anh rầm một tiếng chống lên gương, khiến đồng nghiệp khác đang định rửa tay cũng giật mình.
“Gì vậy?”
Chu Ký lập tức đứng thẳng, liếc nhìn tôi một cái thật nhanh, ánh mắt khó hiểu.
Anh nói “Không có gì,” rồi quay người bước vào buồng vệ sinh.
Kỳ lạ thật, không phải lúc nãy anh mới vừa đi ra sao?

3

Vừa bắt tay vào công việc, tôi lập tức quên bẵng mọi chuyện.
Nhưng chẳng làm được bao lâu, tôi đã ngồi không yên.
Ngứa… ngứa chết mất!
Ngón áp út ngứa đến mức khiến tôi cào cấu trong lòng, khó chịu không chịu nổi.
Tháo nhẫn ra xem thì thấy trên da xuất hiện một đống nốt đỏ li ti.
Đúng là đồ rởm, thành phần kim loại thế nào chẳng ai kiểm chứng, lại khiến tôi bị dị ứng!
Gãi xong phần gốc thì đầu ngón tay lại ngứa.
Chiếc nhẫn cứ đeo vào rồi tháo ra, tháo ra rồi lại đeo vào.
Vẫn không đỡ, ngứa đến mức tôi chỉ muốn chặt luôn ngón tay.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ trên bàn reo lên.
Tôi miễn cưỡng rời tay phải khỏi ngón áp út, cầm ống nghe lên.
“Lưu Tự, đến văn phòng tôi một chuyến.”
Là giọng sếp.
Nghe qua mà cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi vậy.
Tôi bất giác thấy lo lắng – chẳng lẽ công việc xảy ra lỗi gì sao?
Nhưng nếu có vấn đề thật thì cũng không tới lượt anh đích thân gọi tôi mà? Giữa chúng tôi còn vài cấp quản lý nữa cơ mà…
Tôi rón rén gõ cửa, không ai đáp.
Đợi một lúc, ngứa không chịu nổi, tôi lại vô thức gãi gãi ngón tay.
Đúng lúc này, cửa hé ra một khe.
Tôi do dự một chút rồi bước vào.
Và vừa mới bước qua cửa, tôi đã bị một lực mạnh ép sát vào tường.
Một thân thể nóng rực áp lên người tôi.
“Chu… tổng?”
Tôi hoảng hốt kêu lên, lại bị Chu Ký đưa tay bịt miệng.
Anh trông… rất kỳ lạ.
Mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay đặt lên miệng tôi nóng như thiêu đốt.
Anh mở miệng, giọng khản đặc:
“Biết cô đã kết hôn rồi, có thể… đừng xoay xoay cái nhẫn nữa được không?”
Hả?
Nhẫn?
Tôi cúi xuống nhìn tay mình, vội vàng đẩy chiếc nhẫn đang đeo dở trở lại ngón.
Vừa đẩy vào, Chu Ký khẽ rên một tiếng, rồi… quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Tôi chết sững, cuống quýt định đỡ anh dậy, nhưng anh lại ôm chặt lấy chỗ hạ thân, sống chết không chịu đứng lên.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, một ý nghĩ kỳ quái lóe lên trong đầu tôi.
Để kiểm chứng, tôi thử dùng bụng ngón tay xoa nhẹ lên ngón áp út.
Chu Ký bật ra một tiếng rên khe khẽ, cả người run rẩy như sắp ngã quỵ.
Tôi dừng lại thì người anh thả lỏng đôi chút. Tôi xoa tiếp, anh lại căng lên như một cây cung run rẩy.
Ối trời, hình như tôi thật sự… nắm được một công tắc “nguy hiểm” rồi!
Chu Ký có vẻ đã hình thành phản ứng đồng cảm với… ngón áp út của tôi.
Mà thứ anh đồng cảm lại là… chỗ không tiện nhắc đến kia.
Não tôi hưng phấn đến quên luôn cảm giác ngứa.
Tôi cắn môi, khẽ đắc ý, rồi nghịch ngợm trượt nhẫn lên xuống.
“Lưu Tự!”
Chu Ký rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thấp giọng quát tôi, khóe mắt hoe đỏ, đưa tay định ngăn lại.
Tôi vội né tránh, không cẩn thận bị kéo xuống, ngồi phịch vào đùi anh.
Tay vô tình ấn vào chỗ nóng hừng hực…
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững sờ.