Tôi như người mù, lần mò bước tới bồn tắm, cổ cứng ngắc ngẩng lên nhìn… đèn trần.
Tay bị anh kéo lại, nhúng vào nước ấm, đầu ngón tay dính mực được anh nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay xoa rửa.
Cảm giác này… vừa kỳ lạ vừa tê tê.
Bồn tắm khá sâu, tôi phải tiến lại gần anh hơn một chút.
Hơi nước nóng bốc lên từng đợt, phả vào mặt khiến tôi sắp chín tới nơi.
Chu Ký cố gắng giảm thiểu tiếp xúc da thịt với tôi, nhưng tay vẫn phải chạm vào tay tôi, và cơ bắp nơi cánh tay anh cứ mỗi động tác lại cuộn lên rõ rệt.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng nước trong bồn động đậy.
Có lẽ anh đổi tư thế, hơi thở cũng có vẻ… nặng nề hơn.
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ cảm nhận được động tác trên tay mình đã thay đổi — anh không còn rửa đầu ngón tay nữa mà đang lướt dần xuống phần gốc.
Cảm giác nơi đầu ngón tay dường như bị phóng đại hàng trăm lần, tôi thật sự không nhịn được nữa mà lên tiếng:
“Chu tổng, sạch rồi chưa?”
Chu Ký khẽ “ừ” một tiếng, âm mũi nặng, nghe kỹ còn mang theo chút run rẩy.
…
“Chu tổng?”
“Lưu Tự…”
Tôi nín thở lắng nghe.
“Cô làm tôi… ‘mềm nhũn’ rồi.”
Nghe như tiếng oán trách dồn nén cả nghìn năm vậy. Tôi suýt nghẹn.
Xin lỗi nhé, hôm nay hơi nhiều lần thật.
…Mà câu đó chắc không nên nói ra.
Rất lâu sau, anh đặt tay tôi lên mép bồn, cúi đầu thở dốc.
Đến ngốc cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy đàn ông… làm chuyện đó ngay trước mặt mình.
Mà còn là… dùng tay tôi để “giải quyết”.
Hu hu, tôi không còn sạch sẽ nữa rồi.
“Chu tổng, ngày mai tôi sẽ treo tay lên, tuyệt đối không đụng tới nữa đâu.”
Chu Ký thở dần bình thường lại, nhưng vẫn không buông tay tôi ra.
“Lưu Tự… sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Làm sao mà tôi biết được?
Nhưng mà cái người nên lo chuyện đó là anh mới đúng chứ?
Nỗi bất an hay cảm giác tổn thương gì của Chu Ký, tôi không thật sự đồng cảm được.
Tôi chỉ biết là… nắm thóp chó tư bản, thật mẹ nó đã đời!
“Chuyện của chúng ta, có cần báo cho chồng cô biết không? Dù gì thì… cũng đến nước này rồi.”
Câu nói khiến người ta dễ liên tưởng chết đi được!
Tôi xấu hổ quá mức, vội đứng dậy hất tay anh ra, lắp bắp:
“Chu tổng, đừng nói linh tinh, ngài chỉ là… rửa tay giúp tôi thôi.”
“Lưu Tự, quay lại đây.”
“Không quay đâu, ngài đang… không mặc quần!”
Chu Ký im lặng, thả tay tôi ra.
Ào ào tiếng nước vang lên.
Khi anh xuất hiện lại trong tầm mắt tôi thì đã quấn khăn tắm rồi.
Thân hình… thật tuyệt.
Vai rộng eo thon, cơ bắp rõ nét.
Bắp tay rắn chắc cho thấy sức mạnh gánh vác, ngực nở biểu trưng sự bao dung, còn đường v-line kia… sâu không thấy đáy.
Những từ này, chỉ khi tận mắt chứng kiến mới hiểu hết được sự mê hoặc.
Tóc anh còn ướt, dính mềm vào da thịt.
Gương mặt lạnh lùng thường ngày bỗng nhuốm thêm vài phần dịu dàng… và mong manh?
Chu Ký nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà mang theo vẻ u uất khó hiểu:
“Tôi không biết loại liên kết cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô đã kết hôn… tôi lại thấy vô cùng tội lỗi.
Nó đi ngược với tất cả những gì tôi được giáo dục, tôi được dạy, cô hiểu không?”
Tôi quay đi:
“Vậy sao ngài còn dùng tay tôi…”
Chu Ký ngập ngừng, một lúc sau mới nói nhỏ:
“Thôi… muộn rồi, cô về nghỉ đi.”
10
Xuống lầu rồi mà đầu óc tôi vẫn còn xoay quanh sự khác thường của anh ta.
Chu Ký dường như muốn người chồng không tồn tại của tôi biết giữa chúng tôi có mối liên kết đặc biệt.
Nhưng rồi sao? Điều đó có lợi gì cho anh ta? Cũng chẳng thể thay đổi được cảm ứng kỳ quái giữa chúng tôi.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhập tâm, tôi không nhận ra phía sau tấm thảm mềm đã có thêm một dấu chân.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng quẹt thẻ…
“Lưu Tự, em lớn thật rồi nhỉ.”
Cả người tôi cứng đờ.
Tôi quay phắt lại, nhìn thấy người mà tôi thà chết cũng không muốn gặp lại.
Tiếng nói trong thang máy… quả nhiên là hắn.
Người đàn ông để tóc dài uốn xoăn buộc tùy tiện, mắt cười nửa vời bất cần.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi như bị kéo về những ký ức bất lực và hoảng loạn năm xưa.
Hành lang dài hun hút, là tuyệt vọng vô tận.
Nhưng may là tôi không còn là cô bé mười tám tuổi ngây thơ khờ dại năm ấy nữa.
“Nơi này có camera đấy.”
Hắn cười cười: “Tôi đâu có làm gì em đâu, chỉ là gặp lại người quen, muốn hàn huyên đôi chút.”
Từ “hàn huyên” hắn còn cố tình nhấn mạnh.
Tôi lặng lẽ đánh giá khoảng cách giữa hai người, tốc độ mở cửa, thể lực của tôi…
Không thắng được.
Theo phản xạ tôi định móc điện thoại — nhưng túi trống không.
Chết tiệt, hình như bỏ quên ở thành bồn tắm chỗ Chu Ký rồi.
“Hồi đó tôi bị em hại thảm lắm, vào phòng nói chuyện rõ ràng chút đi.”
Người đàn ông này chính là ông chủ quán cà phê từng theo đuổi tôi điên cuồng tám năm trước.
Quán cà phê nằm ngay trước cổng khu nhà tôi, trang trí rất đẹp, tôi và bạn bè hay ghé sau giờ học để làm bài, tám chuyện.
Hắn có khí chất nửa phong trần nửa nghệ sĩ, hay mặc áo sơ mi kiểu Hong Kong tay rộng, xắn tay đến cổ tay, rất phóng khoáng.
Miệng lưỡi ngọt ngào, đôi mắt như giăng sương mù phương Nam — quyến rũ nhưng khó đoán.
Đối với một cô gái mới lớn, hắn là kiểu sát thủ thanh xuân.
Hắn hỏi tôi có muốn đi đến nơi “bốn mùa như xuân” xem trang trại cà phê của hắn không, còn thề thốt sẽ không làm gì quá đáng.
Tôi đã không ngờ, chuyến du lịch đó chẳng có chút lãng mạn nào.
Tất cả lời hứa đều là giả dối.
Bàn tay từng gấp giấy lọc cà phê thành hoa hồng ấy lại thô bạo luồn vào váy tôi, xé rách quần áo tôi.
Hành lang đó thật dài, hắn kéo tôi đi, tôi giãy không thoát.
Nếu không có Tần Lưu (em trai tôi) lao đến, tôi thật sự không biết kết cục mình sẽ ra sao.
Sau vụ đó, hắn bị xử lý sơ sơ rồi bị cư dân đuổi khỏi khu phố, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Vậy mà giờ đây, hắn đứng trước mặt tôi, nói rằng “bị tôi hại thảm”.
Hại ai thảm mới đúng?
Hắn lợi dụng sự thiếu hiểu biết trong tình yêu của một cô gái trẻ, giả vờ trưởng thành để lừa gạt và chiếm hữu hoàn toàn.
Từng đó năm, tôi không thể tin đàn ông, cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng dài như hành lang đó.
“Biết xấu hổ đi!”
Giữa việc cúi đầu nhịn nhục và một lần nữa rơi vào địa ngục, tôi chọn làm chuyện có lỗi với Chu Ký.
Tôi siết chặt nắm tay, đấm thẳng vào ngực hắn.
Đầu ngón tay đau buốt, tê dại nhanh chóng lan ra.
Hắn ngớ người một chút, sau đó cười phá lên:
“Lớn vậy rồi, sức vẫn yếu thế nhỉ?”
Tôi vội cúi đầu xem tay, chắc… không gãy đâu ha?
Căng thẳng một lúc lâu, chợt nghe ding — tiếng thang máy vang lên ở phía xa.
Tôi lập tức quay đầu đầy hy vọng, nhưng người bước ra lại là một cô gái.
Cô ấy thấy tôi và hắn đứng đó, liền bước chậm lại.
“Thầy? Sao thầy lại đứng ngoài? Không vào phòng được à?”
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn thu lại, quét qua số phòng của tôi rồi xoay người đi theo cô gái.
Cơ thể căng cứng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, ký ức đau thương lại cuộn lên như thủy triều, dìm tôi ngập đầu.
Tôi như đang rơi, không thể thở nổi.
Trong tiếng nước rì rào mơ hồ, giọng của Chu Ký vang lên, như vọng lại từ nơi rất xa:
“Lưu Tự.”
Tôi ngừng rơi.
Ánh mắt vốn ẩn nhẫn và không vui của Chu Ký dịu lại khi thấy tôi thất thần.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi bừng tỉnh, liên tục xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi! Vừa nãy gặp chút chuyện… nên luống cuống một chút, giờ ổn rồi, ngài… có đau không ạ? Tôi thổi cho nhé?”
Nói rồi tôi giơ tay lên miệng, định thổi ngón tay đang tê dại, thì Chu Ký đột ngột nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay anh hơi ấm, hơi ẩm.
Sắc mặt anh trầm xuống:
“Chuyện gì xảy ra?”