12.
Một ngày trước.
Lâm Mãn tìm tôi: “Xong rồi, Ninh Ninh, Sở Vũ Vi sắp về nước rồi.”
“Bạch nguyệt quang của chồng cậu, vợ cũ của bạch nguyệt quang cậu yêu cũng sắp về nước rồi.”
“Trời ơi, mối quan hệ này rối quá, tớ không dám nhìn luôn.”
Trên điện thoại.
Sở Vũ Vi đăng một dòng trạng thái: “Rời xa nửa đời, quay về vẫn là thiếu niên.”
Cô ta đăng kèm ảnh vé máy bay, chuyến bay là mười giờ sáng hôm nay.
Thảo nào hôm nay Cố Thời Dục ăn mặc bảnh bao như công xoè đuôi, thì ra là để đi gặp bạch nguyệt quang.
Được lắm.
Anh theo đuổi bạch nguyệt quang của anh, tôi theo đuổi bạch nguyệt quang của tôi.
Chúng ta đều có tương lai tươi đẹp.
Triển lãm tranh của Phó Chi An cũng là hôm nay.
Nếu anh muốn toả sáng, vậy thì tôi cũng phải toả sáng.
Hôm nay chị đây nhất định phải khiến tất cả mọi người say đắm.
13.
Ra khỏi nhà.
Cố Thời Dục nhắn cho tôi một tin.
“Vợ à, hôm nay anh bận lắm, phải xử lý dự án, trưa và tối đều không về nhà, em nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Nếu có việc ra ngoài, anh sẽ bảo trợ lý Lâm đi cùng em.”
Thú vị ghê, anh ta còn định cử người theo dõi tôi nữa à?
Sợ tôi làm phiền cuộc hẹn của anh ta với Sở Vũ Vi sao?
Tôi nhắn lại: “Ừ ừ, được rồi, em ở nhà, không ra ngoài đâu.”
Từ sau khi tôi nếm thử “mặn nhạt” của Cố Thời Dục, quan hệ giữa hai chúng tôi đột nhiên trở nên vi diệu.
Tôi như biến thành kẻ biến thái.
Mỗi tối đều muốn bắt nạt anh ta thật thê thảm.
Còn anh ta như bị đa nhân cách.
Buổi tối: “Hu hu, vợ ơi anh sai rồi, xin vợ tha cho anh một mạng.”
Ban ngày: “Hả? Dám ép giá hàng của chúng tôi à? Hỏi bên kia xem, còn muốn sống không?”
Tôi nhớ hồi nhỏ.
Cố Thời Dục từng nói tôi là chú lùn trong truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Nhưng khi tôi bị bạn học vây quanh mắng là đồ xấu xí.
Chính anh ta lại xông ra đánh bọn họ một trận tơi bời.
Ép bọn họ phải nói tôi xinh đẹp.
Tôi nghĩ…
Có lẽ anh ta từ nhỏ đã hơi bị đa nhân cách rồi.
14.
Đang miên man suy nghĩ, xe cũng đã dừng trước cửa triển lãm tranh.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy bài đăng mới nhất của Sở Vũ Vi trên vòng bạn bè.
“Về rồi đây, lần này tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình, tất nhiên… bao gồm cả anh ấy.”
Tôi liếc qua phần định vị trên điện thoại của Cố Thời Dục.
Quả nhiên, anh ta đang ở sân bay.
Ứng dụng định vị này là do chính Cố Thời Dục ép tôi cài vào.
Mấy hôm trước anh ta còn khóc lóc cầu xin tôi.
Nói rằng rất thích cái cảm giác bị tôi kiểm soát chặt chẽ như thế này.
Quả là bộc phát mạnh mẽ xu hướng M*.
(*M: viết tắt của Masochist – người thích bị hành hạ, ngược đãi)
Đang mải suy nghĩ, tôi cũng vừa đến cửa triển lãm tranh.
Phó Chi An nhiệt tình mở cửa xe cho tôi.
“Ninh Ninh, em đến rồi.”
15.
Cửa xe vừa mở ra.
Tôi lập tức nhìn thấy một chiếc Aston Martin đậu cách đó không xa.
Từ trên xe bước xuống chính là Cố Thời Dục và Sở Vũ Vi.
Lâm Mãn ngồi trong xe khẽ chạm vào tay tôi.
“Chồng cậu kìa!”
Tôi nghiến răng: “Tôi thấy rồi.”
Nhớ lại cuộc trò chuyện với Cố Thời Dục hai phút trước.
Anh ta: “Vợ ơi, em đang làm gì thế?”
Tôi: “Ngủ trưa, đừng làm phiền tôi.”
Anh ta: “Ừ ừ, anh cũng đang ngủ trưa, ngủ ngon nhé, nhớ em, chụt chụt.”
Vậy mà hai phút sau.
Chúng tôi gặp nhau ở triển lãm tranh của Phó Chi An.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, chủ động khoác tay Phó Chi An.
Trong khóe mắt, tôi nhìn thấy cơ thể Cố Thời Dục khẽ cứng lại.
Hôm nay là sân khấu của Phó Chi An.
Toàn bộ bảo tàng mỹ thuật đều được anh ấy bao trọn.
Trên các nền tảng truyền thông cũng đồng loạt đưa tin anh ấy là thiên tài hội họa hiếm có.
Tình địch xuất sắc thế này, bảo sao Cố Thời Dục tức đỏ cả mặt.
Triển lãm chật kín người.
Mọi người đều tụ tập trước một bức tranh khổng lồ.
Trên tranh là bóng lưng của một cậu bé và một cô bé, hai người ngồi trên đỉnh núi.
Xung quanh là dải ngân hà lấp lánh.
Nét vẽ tinh tế, đầy trí tưởng tượng.
Cứ như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Góc trái phía dưới bức tranh có phần giới thiệu.
Cảm hứng của bức tranh Ngắm Sao đến từ cô gái mà Phó Chi An thầm yêu năm thiếu thời.
Cô gái ấy từng nói: “Tôi thích ngắm sao, thích sự lấp lánh của những vì sao, thích sự bao la của vũ trụ. Càng nhìn càng thấy con người thật nhỏ bé, những chuyện phiền lòng gặp phải cũng chẳng còn đáng bận tâm nữa.”
Sau khi nghe người thuyết minh giới thiệu xong.
Cố Thời Dục liền mỉa mai:
“Không biết cô gái trong tranh của Phó họa sĩ là ai nhỉ?”
“Nghe nói vợ cũ của cậu luôn để tóc ngắn ngang vai, mà cô gái trong tranh lại để tóc dài xoăn.”
“Chẳng lẽ Phó họa sĩ còn có người mình thích khác trước khi kết hôn?”
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa đầy ẩn ý liếc sang tôi đang đứng bên Phó Chi An.
Cái gì vậy.
Anh ta đang ám chỉ người Phó Chi An yêu là Sở Vũ Vi sao?
“Cố tổng hôm nay cũng có lòng ghê, còn tới tham quan triển lãm tranh nữa.”
“Người chưa từng cầm bút vẽ, cũng biết thưởng thức tranh à?”
“Đến để xem tranh, hay là để gặp ai đó?”
Tôi là bạn đồng hành của Phó Chi An, còn bạn đồng hành của Cố Thời Dục, lại là một cô gái thần bí.
Các phóng viên lập tức ngửi được mùi tin tức nóng hổi.
Ống kính đồng loạt hướng về phía chúng tôi.
Dưới khán đài, mọi người bắt đầu xì xào.
“Wow, tôi nhớ Cố tổng và Phó họa sĩ hồi cấp ba học cùng trường.”
“Suỵt… tôi nhớ phu nhân Cố tổng cũng học chung trường đó.”
“Không lẽ…”
“Suỵt, đừng nói nữa, không lẽ người con gái trong tranh của Phó đại họa sĩ là phu nhân Cố tổng sao?”
“Tôi vừa thấy phu nhân Cố tổng nắm tay Phó họa sĩ bước xuống xe đó.”
“Nói nhỏ thôi, chẳng phải Cố tổng và vợ mới kết hôn chưa được mấy tháng sao?”
Càng bàn tán.
Sắc mặt Cố Thời Dục càng đen kịt.
“Phó Chi An, cậu rốt cuộc vẽ ai vậy? Sao? Có gan vẽ mà không có gan nói à?”
“Người tôi vẽ liên quan gì đến cậu?”
14.
“Cậu nói hay không? Không nói thì tôi sẽ cho người đập hết tranh của cậu.”
“Cậu đập đi, cậu dám đập thì tôi dám báo cảnh sát.”
“Vậy cậu cứ báo đi, cậu báo cảnh sát tôi cũng đập.”
Hai người đàn ông trước mặt tôi cãi nhau y như học sinh tiểu học.
Người con gái trong tranh của Phó Chi An, chẳng phải chính là Sở Vũ Vi sao?
Dù chỉ là bóng lưng.
Chỉ cần có mắt là nhìn ra được.
Bảo sao Cố Thời Dục lại phát điên như thế.
Có phóng viên đưa máy ảnh lên chụp.
Ảnh nhanh chóng được đăng lên mạng.
Chưa đầy vài phút sau.
Tôi đã nhận được tin nhắn của mẹ.
“Con đang làm gì vậy? Còn không mau bảo bọn họ đừng cãi nữa.”
“Chẳng lẽ con không biết triển lãm tranh lần này nhà mình cũng góp vốn sao?”
“Con lớn rồi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, con tự biết chứ?”
“Bắt con kết hôn với nhà họ Cố không phải để con làm bình hoa trang trí, Cố Thời Dục còn nhỏ tuổi, con phải trông chừng nó nhiều vào.”
Cố Thời Dục nhỏ hơn tôi?
Anh ta nhỏ tuổi hơn tôi năm tháng, nếu anh ta nhỏ thì tôi còn nhỏ hơn nữa.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
Nhưng trong mắt mẹ tôi.
Triển lãm tranh mà thất bại thì cũng là lỗi của tôi.
Nếu Cố Thời Dục muốn nổi giận, tôi có cản được không?
Đang suy nghĩ.
Trong đám người xuất hiện một bóng dáng cao gầy.
Cô ấy tháo mũ và khẩu trang xuống:
“Người trong tranh cậu ấy vẽ là tôi.”
“Tôi là vợ của Phó Chi An — Sở Vũ Vi.”
16.
Ba ngày trước.
Cố Thời Dục nhận được tin Sở Vũ Vi sắp về nước.
Đêm hôm đó, anh ta kích động đến không ngủ được, không phải vì nhớ nhung.
Mà là vì — người có thể trị được tên “tra nam” kia, chỉ có Sở Vũ Vi.
Anh ta đã bí mật tìm hiểu nguyên nhân ly hôn của hai người họ.
Phó Chi An cảm thấy Sở Vũ Vi không yêu mình, ngày nào cũng mè nheo khóc lóc đòi tình yêu, khiến Sở Vũ Vi vô cùng phiền lòng.
Trong lúc tức giận, Sở Vũ Vi chủ động đề nghị ly hôn.
Sau khi ngủ dậy, Sở Vũ Vi thấy mình hành xử quá bốc đồng, vốn định xin lỗi Phó Chi An đàng hoàng.
Nhưng Phó Chi An đã khóc lóc chạy về nước rồi.
Về nước thì thôi đi, lại còn dám ve vãn vợ người khác.
Lại còn nói tổ chức triển lãm tranh, chỉ mời Ninh Ninh, không mời anh ta.
Phó Chi An nghĩ gì vậy?