Cố Thời Dục tức đến phát điên.

Lập tức liên lạc với Sở Vũ Vi.

Bảo cô ấy quay về xử lý chồng cô ấy đi.

Sở Vũ Vi và Cố Thời Dục có chút quan hệ họ hàng xa.

Tính cho kỹ thì Sở Vũ Vi là con gái của em gái chồng của mẹ Cố Thời Dục.

Cố Thời Dục đã sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy, nhất định phải để vợ mình nhìn rõ bộ mặt thật của Phó Chi An trong triển lãm tranh.

Phải để cô ấy thấy rõ Phó Chi An là người “ăn trong bát, nhìn trong nồi” như thế nào.

Sở Vũ Vi còn chưa kịp đặt hành lý xuống, Cố Thời Dục đã kéo cô ấy đi thẳng đến triển lãm tranh.

Quả nhiên.

Vừa xuống xe đã nhìn thấy Ninh Ninh khoác tay Phó Chi An đi vào phòng triển lãm.

Tên kia còn dám đặt bức Ngắm Sao ở vị trí trung tâm nhất.

Vẽ vời hoa lá gì đó, nhìn vào chẳng hiểu nổi.

Cố Thời Dục chỉ chăm chăm nhìn vào phần giới thiệu bức tranh.

“Cô gái cậu ấy từng thầm mến năm thiếu thời”, “Ngắm sao trời”.

Đó chẳng phải là sở thích lớn nhất của Ninh Ninh sao?

Ninh Ninh của anh ta, thích nhất là ngắm sao, hồi nhỏ còn từng nói sau này muốn trở thành phi hành gia.

Một câu nói năm ba tuổi, Cố Thời Dục đã ghi nhớ suốt hơn hai mươi năm.

Tên Phó Chi An này, thật quá đáng!

Chắc chắn là một tên tra nam!

Anh ta nhất định phải vạch trần hắn ngay tại chỗ!

17.

Trong bữa cơm.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Cố Thời Dục tức giận như vậy.

Là vì anh ta tưởng rằng người trong bức Ngắm Sao của Phó Chi An là tôi.

Còn tôi lại tưởng Cố Thời Dục nổi giận là vì người trong bức Ngắm Sao là Sở Vũ Vi.

Nếu Sở Vũ Vi chỉ là họ hàng xa xôi của Cố Thời Dục.

Vậy thì Cố Thời Dục cũng không thích Sở Vũ Vi.

Vậy rốt cuộc… anh ta đang tức cái gì?

18.

Cơm còn chưa ăn xong, mẹ tôi đã gọi điện bảo tôi về nhà ngay.

“Ninh Ninh, để tớ đi cùng cậu.”

“Không cần đâu, tớ tự xử lý được.”

Vừa bước vào nhà, bầu không khí đã nặng nề đến cực điểm.

Bố tôi ném thẳng cái gạt tàn thuốc xuống trước mặt tôi.

“Mày có quan hệ gì với cái thằng họa sĩ đó?”

“Chẳng có gì cả, chỉ là bạn học bình thường thôi.”

Mẹ tôi lập tức đổi giọng dịu dàng: “Cũng đừng trách bố con tức giận, con đã kết hôn với Cố Thời Dục rồi, phải lấy nhà chồng làm trọng, con có biết ngoài kia có bao nhiêu con mắt đang nhìn con không?”

“Nhìn con làm gì chứ? Con chỉ đi ủng hộ một người bạn học cũ thôi, giữa bọn con trong sáng.”

“Nói linh tinh! Vậy sao Cố Thời Dục lại nổi giận ở buổi triển lãm?”

“Cả hai đứa bị phóng viên chụp được rồi, bây giờ ngoài kia đang nói con không giữ đạo làm vợ, Giang Ninh, con làm mất mặt nhà họ Giang chúng ta rồi.”

“Con có biết ngoài kia bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ Cố không? Cố Thời Dục là con trai duy nhất ba đời của nhà họ Cố, cho dù ly hôn, anh ta vẫn là người đàn ông được săn đón.”

“Nhưng con thì khác, ly hôn rồi con sẽ là phụ nữ bị bỏ.”

Mẹ tôi kéo tôi qua: “Con phải về nhà, phải dỗ dành Cố Thời Dục, làm cho cậu ấy vui, nhà họ Giang chúng ta mới còn cơ hội dựa vào.”

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần.

“Con phải nhường nhịn Cố Thời Dục.”

“Ở trường cũng phải chăm sóc cho cậu Cố, con là con gái, phải quan tâm cậu ấy nhiều vào.”

“Nghe nói lần này cậu Cố thi được 600 điểm, sao con lại thi được 650 điểm? Lần sau không được thi cao như thế nữa, không thì mẹ cũng chẳng ngẩng đầu nổi trong các buổi tiệc.”

……

Thì ra cái cảm giác chán ghét Cố Thời Dục vô cớ của tôi.

Là bắt nguồn từ cha mẹ tôi.

Sự tồn tại của tôi, chẳng qua chỉ là cánh cửa để họ chen chân vào giới thượng lưu.

Trước kia họ nói, ba năm hợp đồng hôn nhân qua đi, chỉ cần tôi không thích, tôi có thể ly hôn với Cố Thời Dục.

Nhưng bây giờ lại nói với tôi, không thể ly hôn được.

Tôi muốn dùng ba năm để đổi lấy tự do cả đời.

Nhưng giờ đây, tự do mà tôi hằng ao ước lại trở nên xa vời.

Dựa vào đâu chứ?

Vinh quang của một gia tộc lại phải trói buộc lên vai một người phụ nữ.

Không có tôi, chẳng lẽ nhà họ Giang sẽ sụp đổ sao?

19.

Trở về nhà, người tôi đã bị mưa tạt ướt sũng.

Trong nhà yên tĩnh lạ thường, không biết Cố Thời Dục đã đi đâu.

Tôi vào thư phòng, lấy ra bản hợp đồng ly hôn đã soạn sẵn.

Đang nghĩ xem nên sửa lại điều khoản nào.

Thì bất ngờ bị ai đó kéo vào lòng.

Người đó toàn thân cũng ướt như tôi.

“Sao anh lại bị mưa ướt thế này?”

Cố Thời Dục ôm chặt tôi: “Anh luôn đi theo sau em.”

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

“Vậy khi em bị phạt quỳ ở nhà, anh không xuất hiện, anh không ra mặt. Từ nhỏ đến lớn, em đã bị mắng bao nhiêu lần vì anh, anh có biết không?”

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, liền nhìn thấy đôi chân anh ta đầy máu.

Cố Thời Dục không đứng vững, ngã ngồi bệt xuống đất.

“Em vừa dập máy cái là bỏ đi luôn, anh lập tức chạy theo em.”

“Trên đường thì gặp tai nạn.”

“Xe lao xuống sườn núi, lăn mấy vòng, may là sườn núi cũng không cao lắm, chỉ là đập mạnh làm đầu anh hơi choáng.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Không biết anh ngất bao lâu.”

“Nhưng anh sợ em gặp chuyện gì, lập tức bắt xe đến nhà em.”

“Vừa đến nơi thì thấy em bước ra.”

“Nhìn sắc mặt em như thế, anh biết ngay là mình đến muộn rồi.”

“Là lỗi của anh, Ninh Ninh, em cứ mắng anh đi.”

Lúc này tôi mới nhìn rõ, toàn thân anh ta ướt đẫm, lấm lem bùn đất, dính đầy lá cây.

Một chân khập khiễng, vết thương dài đầy máu kéo từ bắp chân xuống tận mắt cá.

Trên mặt cũng có vết thương.

Tôi hoảng sợ.

Lập tức gọi bác sĩ gia đình đến.

“Anh ngốc à? Chuyện lớn như vậy sao không đến bệnh viện?”

“Anh… anh sợ em bị ấm ức ở nhà.”

Tôi đỡ anh ta ngồi lên giường, cẩn thận kiểm tra xem trên người còn vết thương nào nữa không.

Lúc này, anh ta nhìn thấy bản hợp đồng ly hôn trên bàn.

Ánh mắt Cố Thời Dục lập tức đỏ hoe.

“Ninh Ninh, em muốn ly hôn với anh sao?”

20.

Nhìn anh ta đỏ hoe mắt như một chú thỏ con.

Tôi không nhịn được hỏi:

“Anh rơi xuống vách núi cũng không khóc, thế mà vì tôi muốn ly hôn, anh lại khóc sao?”

“Cố Thời Dục, từ khi kết hôn với tôi, anh đã khóc hết nước mắt của cả nửa đời trước rồi à?”

“Ban ngày anh mạnh mẽ quyết đoán, là Cố tổng trong mắt tất cả mọi người, sao ở trước mặt tôi, anh lại thành một thằng nhóc mít ướt thế này?”

“Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?”

Cố Thời Dục sững sờ: “Em thích con người nào?”

Tôi không biết.

Tôi quen anh ta bao nhiêu năm nay, tôi từng rất ghét anh ta, cảm thấy anh ta chính là kiểu con nhà người ta mà cha mẹ hay lấy ra so sánh.

Anh ta cũng rất thích trêu chọc tôi.

Xua đuổi hết đám con trai quanh tôi.

Khiến tôi “ế” suốt hai mươi năm.

Chỉ có một lần yêu qua mạng, chưa xác định quan hệ được mười phút, Cố Thời Dục đã cho người hack tài khoản của đối phương.

Thế nên từ nhỏ đến lớn tôi và anh ta đều không hợp nhau.

Tôi không rõ tình cảm của mình với anh ta là thích hay là ghét.

Nếu nói là ghét, vậy sao khi gần gũi với anh ta, tôi lại không hề thấy chán ghét?

Ngược lại, tôi rất thích cảm giác đó.

Nếu nói là thích, vậy tại sao tôi vẫn muốn ly hôn với anh ta?

21.

Bác sĩ gia đình nhanh chóng xử lý xong vết thương cho anh ta.

Cố Thời Dục mệnh lớn, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

Chỉ tiếc là chiếc xe mới của anh ta thì bị hỏng nặng.

Trong khoảng thời gian anh ta ở nhà dưỡng thương…

Chứng “đa nhân cách” của anh ta càng nghiêm trọng hơn.

Lúc trước anh ta gãy chân cũng không kêu lấy một tiếng.

Giờ ở nhà, uống ngụm nước cũng đòi tôi bón.

Tắm cũng bắt tôi phải tự tay giúp.

Tôi vừa rời đi, anh ta liền “ai da ai da” kêu đau đầu, đau tay, đau bụng.

Trong khoảng thời gian này, hai chúng tôi đều không nhắc lại chuyện hợp đồng ly hôn.

Nửa tháng sau, vết thương còn chưa lành hẳn.

Anh ta nhất quyết phải tổ chức một buổi họp báo.

Anh ta nói chuyện gây gổ ở buổi triển lãm tranh của Phó Chi An là lỗi của anh ta, vì ghen tuông vô cớ nên mới hành xử bốc đồng.

“Em họ anh hồi học cấp ba để tóc ngắn, ngày hôm đó anh đón cô ấy về nước, cô ấy để tóc dài xoăn như vậy, sao anh không nhìn ra?”

“Anh không thấy, trong mắt anh chỉ có mỗi em, những người khác đều là rau cải.”

“……”