Buổi họp báo, toàn bộ truyền thông lớn ở Giang Thành đều có mặt.

Dưới ánh đèn sân khấu.

Cố Thời Dục mít ướt ngày thường đã biến mất.

Anh ta đứng đó, khi không cười, cả người toát ra khí lạnh khiến người ta run sợ.

Tại buổi họp báo, anh ta thành khẩn xin lỗi.

Phó Chi An và Sở Vũ Vi cũng đến.

Hai người họ đứng trước truyền thông đính chính, nói rằng vì mâu thuẫn vợ chồng mà vô tình ảnh hưởng đến tôi và Cố Thời Dục.

Họ cũng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.

Bầu không khí lúc đó rất vui vẻ.

Ngay sau đó, Cố Thời Dục lập tức đổi sắc mặt.

Anh ta lôi mấy phóng viên tung tin bịa đặt ra trước mặt mọi người, trực tiếp tuyên bố khai trừ họ khỏi giới truyền thông.

Những người đó còn phải đối mặt với hình phạt pháp luật.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

Cố Thời Dục nắm chặt tay tôi.

“Họ nợ vợ tôi một lời xin lỗi.”

“Sau này ai dám nói xấu vợ tôi, tôi đảm bảo, người đó sẽ chết thảm.”

“Tôi và vợ quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, từ khi hiểu chuyện tôi đã yêu cô ấy, và thề rằng đời này sẽ không cưới ai khác ngoài cô ấy.”

“Ninh Ninh là vợ tôi, là tình yêu cả đời tôi.”

“Sau này ai còn dám bôi nhọ, vu khống cô ấy, đừng trách tôi Cố Thời Dục không nể tình.”

Ánh mắt đầy uy hiếp, giọng điệu đầy chắc chắn.

Dưới khán đài, mọi người sợ đến nỗi không ai dám thở mạnh.

Vì họ biết.

Cố Thời Dục chính là con chó điên, không ai cản được, anh ta có thể làm bất cứ chuyện gì.

Bố mẹ tôi ở đầu bên kia màn hình, cười đến không ngậm được miệng.

Buổi họp báo còn chưa kết thúc, họ đã nhắn tin cho tôi.

“Con gái, con nắm được Cố Thời Dục rất tốt, con làm rất giỏi.”

“Phải như thế, kiểm soát được Cố Thời Dục là kiểm soát được cả nhà họ Cố.”

“Nhà họ Giang chúng ta, có hy vọng rồi.”

Nhưng ngay giây sau.

Tôi cho rút toàn bộ khoản đầu tư vào nhà họ Giang.

Sau đó vừa khóc vừa gọi cho mẹ tôi.

“Mẹ ơi, hu hu hu, Cố Thời Dục vì giữ thể diện cho nhà họ Cố, bắt con diễn cùng anh ấy trước truyền thông, giờ diễn xong rồi, con cũng bị đuổi ra khỏi nhà, anh ấy còn không cho con về Giang Thành nữa.”

“Bố mẹ, con đi đây, sẽ không quay về nữa, cứ coi như chưa từng có đứa con gái này đi.”

Mẹ tôi khóc ngất.

Bố tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.

22.

Ba ngày sau.

Tôi và Cố Thời Dục cùng nhau trên chuyến du thuyền đến Nam Cực.

Đây là điểm khởi đầu cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới của chúng tôi.

Ở đây có thể ngắm bầu trời đầy sao, có thể nhìn thấy cực quang.

Tránh xa phố thị ồn ào, nơi đây là chốn gần vũ trụ nhất.

Bên ngoài là núi băng và biển tuyết, du thuyền nhả khói trắng, tiếng còi tàu vang vọng.

Trong phòng du thuyền, đèn sáng rực, lò sưởi chạy ấm áp.

Cố Thời Dục lại bị tôi trói ở đầu giường.

“Anh nói anh thích em từ nhỏ, vậy sao đêm tân hôn anh lại trốn trong chăn khóc?”

“Còn lập ra ba điều quy định với em.”

“Cấm hôn, cấm đụng chạm, cấm ngủ chung.”

Cố Thời Dục hơi lúng túng: “Rõ ràng lúc đó anh đang trốn trong chăn cười trộm, đang cười thì em lại ngồi xuống bên cạnh nói em không thích anh.”

“Não anh lúc đó như bị đứng hình, anh nói gì anh cũng không nhớ nữa.”

Tôi chọc chóp mũi anh ta: “Nhưng cũng không thể nói mấy lời như vậy.”

“Nói rồi thì phải chấp nhận trừng phạt.”

Cố Thời Dục nằm trên giường, giống như Satan dụ dỗ Eva ăn trái cấm.

Dẫn tôi chìm đắm.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi cúi người xuống, một trận giày vò không thương tiếc.

Sau đó tôi lại hỏi anh ta.

“Năm anh mười sáu tuổi, sinh nhật của anh, anh cầm ảnh Sở Vũ Vi làm… chuyện đó… mà còn không đóng cửa phòng…”

Anh ta hoảng hốt lục trong túi ra một tấm ảnh.

“Ninh Ninh, em không nhận ra ảnh của chính em sao?”

“Còn nữa, không phải anh không đóng cửa…”

“Là ai bảo em lại nhận nhầm ảnh của mình thành Sở Vũ Vi.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, thằng nhóc này đúng là xấu xa, thì ra anh ta cố tình để tôi nhìn thấy.

Anh ta không biết, chuyện đó đối với tôi hồi mười sáu tuổi còn sốc hơn cả việc gặp người ngoài hành tinh.

Đêm đó tôi đã mơ thấy mình với anh ta làm chuyện mờ ám.

Tôi không nhịn được cắn anh ta hai phát.

“Anh hồi nhỏ thật sự rất đáng ghét, đánh mấy cậu con trai quanh em, tráo thư tình của em, lớn lên rồi lại gây sự ở triển lãm tranh của Phó Chi An.”

“Vì anh ghét bọn họ.”

“Nói chính xác hơn là, bất cứ ai em thích, anh đều ghét.”

“Vậy nên anh mới đánh cậu nhóc nắm tay em hồi nhỏ, tráo thư tình của em, đổi thư tỏ tình thành bài Xuất sư biểu, em đi bar còn gọi nam vũ công, mấy anh chàng đó còn chẳng bằng anh, đã thế sao em không quay đầu nhìn anh lấy một lần?”

Cố Thời Dục rưng rưng nước mắt.

“Nhiều năm qua, anh luôn đi sau em.”

“Em làm gì anh cũng giúp em dọn dẹp.”

“Em trèo tường, anh làm bậc thang.”

“Em cho chó ăn, anh dọn phân.”

“Em thi trượt, anh thi thay em ghi tên em.”

“Em trốn học, anh đi học giùm em.”

“Chỉ có chuyện em thích người khác là anh không thể chấp nhận được.”

“Nhưng em cứ mãi bước về phía trước, chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại.”

“Giang Ninh, bao giờ em mới chịu quay đầu nhìn anh một lần?”

“Chỉ cần em quay đầu, em sẽ thấy anh luôn lặng lẽ ở phía sau.”

“Vất vả lắm chúng ta mới kết hôn.”

“Thế mà bạch nguyệt quang của em lại về nước.”

“Vậy anh là gì? Anh chỉ là một trò cười thôi sao?”

Anh ta tủi thân nói hết những lời này.

Tôi sững người.

Cố Thời Dục ôm chặt lấy tôi.

“Anh biết từ nhỏ em đã bị chú Giang quản rất nghiêm.”

“Nhà họ Giang muốn bồi dưỡng em thành tiểu thư khuê các.”

“Ăn bao nhiêu cơm, bước bao nhiêu bước, họ cũng kiểm soát em.”

“Chỉ vì một chuyện nhỏ, họ liền bắt em quỳ phạt, nhốt em trong phòng.”

“Sau này em lớn lên, em bắt đầu nổi loạn, nhưng không sao cả, anh sẽ cùng em nổi loạn.”

“Anh biết em không thích anh, nên anh âm thầm làm rất nhiều chuyện cho em, giúp em xử lý tất cả những rắc rối em để lại.”

Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra.

Thời kỳ tôi nổi loạn nhất.

Tôi từng đánh đập những cô gái bắt nạt tôi trong lớp.

Tôi cứ nghĩ chuyện đó sẽ bị mách đến tai bố tôi, và tôi sẽ bị nhốt nửa năm.

Nhưng suốt nửa tháng sau, mọi chuyện êm đềm như chưa từng có gì xảy ra.

Ngược lại, mấy cô gái bị tôi đánh còn chuyển trường.

Hóa ra, tất cả đều là Cố Thời Dục âm thầm bảo vệ tôi.

“Em sống rất ngột ngạt, Ninh Ninh.”

“Anh chỉ muốn em sống vui vẻ hơn.”

Vì vậy.

Khi tôi chưa đủ tuổi thành niên, anh ta đã bắt đầu thúc giục người nhà họ Cố đến nhà tôi bàn chuyện kết hôn.

Một năm thúc giục mấy lần, cho đến khi tôi tròn 20 tuổi, cuối cùng người nhà họ Cố cũng đồng ý.

Từ ngày kết hôn.

Cố Thời Dục luôn giả vờ yếu đuối.

Tôi muốn trừng phạt thế nào, anh ta cũng không phản kháng.

Tôi muốn bắt nạt thế nào, anh ta cũng không nói nặng một lời.

Anh ta để tôi xả giận.

Giống như hồi nhỏ.

Anh ta từng lén nhìn thấy tôi bị bố tát một cái.

Tôi luôn lấy con búp bê bố tặng ra.

Tát trả lên búp bê.

“Cảm xúc thì phải được giải tỏa, Ninh Ninh.”

Anh ta đặt tay tôi lên mặt anh ta.

“Dù em làm gì, anh cũng chịu được.”

“Chỉ cần em vui.”

“Em thích bắt nạt anh, thì cứ việc bắt nạt.”

“Em thích đánh anh, thì anh sẽ chủ động đưa mặt tới.”

Tôi ôm lại anh ta: “Từ hôm nay, em muốn anh hãy là chính anh.”

Anh ta khẽ run lên.

Du thuyền từ New Zealand đến Nam Cực mất bảy ngày.

Theo nhịp lắc của con tàu, những con sóng lớn liên tục đập vào mạn tàu.

Mặt biển lúc thì êm đềm, lúc thì dậy sóng cuộn trào.

Rìu lớn san bằng cả cánh rừng, lốc xoáy phá tan mọi bãi đỗ xe.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, giọng đã khàn đặc vì khóc.

Tôi thề!

Nhà tôi phá sản rồi.

“ Hu hu hu…”

23.

Về sau.

Chúng tôi cùng nhau đi rất nhiều nơi.

Cố Thời Dục cho tôi sự tự do.

Tôi có thể đi bất cứ đâu tôi muốn.

Làm bất cứ điều gì tôi thích.

Chỉ là bên cạnh tôi.

Đã có thêm một người.

Anh ấy là chồng tôi.

Là tình yêu cả đời của tôi.

Tôi thích ngắm trăng, hồi nhỏ từng mơ ước trở thành phi hành gia.

Đáng tiếc tôi không thể trở thành phi hành gia.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn đã có được mặt trăng của riêng mình.

Và Cố Thời Dục luôn nói với tôi: “Vậy Ninh Ninh chính là mặt trời nhỏ của anh.”

Không có mặt trời, mặt trăng cũng không thể toả sáng.

Trước kia tôi từng nghĩ thế gian này không có gì đáng để lưu luyến.

Cho đến khi gặp được anh ấy.

(Toàn văn hoàn)