Từ lần hẹn hò trước đến giờ, anh ấy vẫn chưa nhắn tin lại cho tôi.

Hôm nay là sinh nhật anh ấy, tôi đội tuyết đến trường Đế Đại tìm anh, nhưng được bảo là anh đã đi ra ngoài.

Trời lạnh như thế, lại còn đang tuyết rơi, anh ấy có thể đi đâu chứ?

Tôi nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng lo lắng.

Một nam sinh đi ngang qua có vẻ không đành lòng, ấp úng nói với tôi:
“Có thể… cô nên qua nhà hàng khách sạn đối diện xem thử.”

Mang theo nghi ngờ, tôi cuối cùng cũng tìm được Lư An ở một phòng riêng của nhà hàng cao cấp đó.

Và còn phát hiện một người không ngờ tới — Chu Nhược Vân.

Trong phòng, Lư An thân mật ôm lấy cô ta, hai người cùng nhau cắt bánh sinh nhật, dưới tiếng cổ vũ của bạn bè xung quanh, họ ngọt ngào cùng cắn một miếng bánh.

Hoa tươi, rượu ngon, trai xinh gái đẹp, tình cảm ngọt ngào.
Hừ, đến tôi còn suýt chút nữa “đẩy thuyền” cho hai người họ rồi.

Chả trách Chu Nhược Vân luôn nhìn tôi không vừa mắt, ngày nào cũng kiếm chuyện.
Thì ra là vì lý do này.

Rất nhanh sau đó, có người phát hiện ra tôi.
Những tiếng cười nói rôm rả ban nãy bỗng như bị truyền nhiễm, từng người từng người im bặt, không khí trở nên quái dị.

Lư An nhíu mày:
“Em đến đây làm gì?”

Nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật tôi cầm trên tay, trong mắt anh ta dường như thoáng qua một tia thương hại.

Chu Nhược Vân khoanh tay, ánh mắt khinh thường, khí thế bức người:
“Liễu Oanh, chia tay rồi còn dây dưa không dứt, có thấy mình rẻ mạt không?
“Không cảm thấy bản thân bây giờ giống một con chó à?”

Tôi không thèm để ý đến cô ta, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Lư An.
“Vậy, chúng ta… thực sự chia tay rồi sao?”

Anh ta quay mặt đi, không dám nhìn thẳng tôi, chỉ lạnh lùng nói:
“Hôm đó đi ăn, chính em đã đồng ý rồi.”

Ra là vậy.

Tôi không nhịn được bật cười.

Chu Nhược Vân lắc lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.

Cô ta đắc ý liếc nhìn tôi:
“Nhân tiện cũng thông báo cho cô, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Lư An rồi.
“Đến lúc đó nhớ đến dự tiệc cưới nhé.”

Tôi nhớ trước đây,
Lư An từng hứa chắc như đinh đóng cột rằng, đợi khi anh ta tốt nghiệp tiến sĩ sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương thật to để trói chặt tôi.

Không ngờ, cuối cùng anh ta thật sự cầu hôn.
Nhưng chiếc nhẫn ấy lại đeo trên tay người phụ nữ khác.

Tôi chậm rãi nhắm mắt.
Thôi vậy.

Không trải qua đàn ông tồi, sao thấy được cầu vồng.

Nhưng số tiền tôi cực khổ kiếm được, nhất định phải đòi lại.

Tôi khẽ cong môi:
“Chúc mừng hai người.”

“Đã như vậy, những khoản chi phí và sinh hoạt phí trong thời gian Lư An học tiến sĩ mà tôi đã chi trả, phiền hai người sớm chuyển trả vào tài khoản của tôi.”

Lư An tỏ ra không vui:
“Liễu Oanh, không ngờ em lại là người thực dụng như vậy.”

Tôi ngạc nhiên nhướng mày:
“Ồ, chẳng lẽ Chu Nhược Vân không nỡ chi tiền cho anh à?”

“Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ chiếc nhẫn kim cương này cũng mua bằng tiền của tôi sao?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Như vậy cô dâu mới có thấy khó chịu không nhỉ?”

Lư An nghẹn lời:
“Em, em đừng nói bậy.”

“Vậy tốt, cho hỏi khoản tiền này là cô Chu thanh toán hay anh thanh toán đây?”

Lư An liếc nhìn Chu Nhược Vân, nghiến răng:
“Tất nhiên là tôi.”

Tôi vốn có thói quen ghi chép chi tiêu.
Lại thêm nửa tháng nay bị Diêm Cạnh Hằng huấn luyện với áp lực cao, tốc độ tính toán của tôi đã đạt tới cấp độ siêu nhân.

Tôi lập tức kéo bảng thống kê, tổng hợp số tiền, rồi kéo luôn Lư An, Chu Nhược Vân và mấy người quen có mặt hôm đó vào cùng một nhóm chat, trực tiếp gửi hóa đơn vào nhóm.

“Hai người đã kiểm tra kỹ hóa đơn chưa?” Tôi giơ mã QR trên điện thoại, “Xin hỏi thanh toán qua WeChat hay Alipay?”

Dưới ánh mắt của mọi người, Lư An không còn đường lui, đành phải nhanh chóng chuyển tiền cho tôi.

Sau khi xác nhận số tiền chính xác, tôi đang chuẩn bị rời đi với tâm trạng thoải mái thì lại bị Chu Nhược Vân nắm chặt cổ tay.

“Liễu Oanh, ngày mai cô khỏi cần đến công ty nữa!
“Cô bị đuổi việc rồi!”

Hừ.
Cô nói đuổi là đuổi được sao? Công ty là nhà cô mở chắc?

Tôi vừa định tranh luận với cô ta vài câu, thì khóe mắt lại vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới lầu.

Diêm Cạnh Hằng?

Sao anh ta lại ở đây?

Tôi nhớ mình đâu có sắp xếp lịch trình này cho anh ta.

Mặc kệ, cứ để xem tiếp đã.

Một ngày sau, tôi chỉnh đốn lại tinh thần, đúng giờ đi làm.
Biết sao được,
Tiền với đàn ông, ít nhất cũng phải giữ lại một cái chứ.

Vừa bước vào phòng pha trà, tôi tình cờ nghe thấy Chu Nhược Vân đang khắp nơi dò hỏi, hỏi tôi và Diêm Cạnh Hằng có “gian tình” gì không.

Xem ra lần hôm đó tôi dọa cô ta, cũng có chút tác dụng.

Bây giờ cô ta nghi thần nghi quỷ, không dám quá lộng hành với tôi nữa.

Để cô ta tiếp tục bị chọc tức, tôi cố ý thường xuyên thể hiện những cử chỉ thân mật mập mờ với Diêm Cạnh Hằng ngay trước mặt cô ta.

Ví dụ như bây giờ.

“Diêm tổng, món cá chua ngọt Tây Hồ hôm qua chúng ta ăn chung, anh có thấy hợp khẩu vị không?”

Diêm Cạnh Hằng đang cúi đầu xem tài liệu, cả người khẽ cứng lại.

“Về sau đừng gọi món đó nữa.”

Tôi che miệng cười khẽ: “Nhưng tôi thấy ngon mà.”

Anh ta nhíu mày: “Cô thích thì cứ gọi đi.”

Vừa liếc thấy bóng dáng Chu Nhược Vân đang đi qua, tôi lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, chuyên nghiệp.

“Vâng, Diêm tổng, tôi sẽ lập tức đưa món đó vào danh sách đen của thực đơn sau này của anh.”

Như nhớ ra điều gì, cây bút trong tay Diêm Cạnh Hằng khựng lại.

“Sắp Tết rồi, đây là mấy loại thực phẩm bổ như táo đỏ với mè đen người ta gửi tới, cô mang về đi.”

Diêm Cạnh Hằng lại biết quan tâm cấp dưới rồi à.

Tôi còn đang chìm trong khoảnh khắc cảm động vì mối quan hệ hài hòa giữa cấp trên và cấp dưới,
Anh ta lại chỉ vào đỉnh đầu tôi, như muốn nói lại thôi:

“Dù sao thì chỗ đó của cô… sắp hói rồi.”

Đệt.

Tôi ôm đầu bỏ chạy.

5

Rất nhanh, đến ngày nghỉ Tết.

Vừa đến sân bay, tôi đã nhận được cuộc gọi công việc của Diêm Cạnh Hằng.

Giọng anh ấy hơi khàn, kèm theo tiếng nghẹt mũi và ho khá nặng.

Trong lúc trao đổi, tôi lơ đãng quan tâm một câu:
“Diêm tổng, anh bị ốm à?”

“Chỉ là cảm cúm thôi.”

Bỗng nhiên, đầu dây bên kia vang lên một tiếng động mạnh, sau đó cuộc gọi lập tức bị ngắt.

Tôi giật mình.

Gọi lại thế nào cũng không liên lạc được.

Gần đây dịch cúm ở Kinh Thị rất nghiêm trọng, anh ấy chẳng lẽ ngất xỉu vì sốt rồi sao?

Theo tôi biết, Diêm Cạnh Hằng sống một mình, nếu thật sự ngất trong nhà, cũng khó ai phát hiện kịp thời.

Lúc này, loa thông báo lên máy bay vang lên.

Tôi rơi vào tình thế khó xử, phải chọn giữa tính mạng người khác và chuyến bay về quê.

Thôi, mạng người quan trọng.

Tôi cắn răng, dứt khoát gọi xe phóng thẳng đến nhà Diêm Cạnh Hằng.

Đến trước cửa nhà anh ấy, tôi đập cửa liên tục, nhưng bên trong hoàn toàn im lặng.

Không chần chừ, tôi lập tức liên hệ ban quản lý và đội cứu hỏa chuẩn bị phá cửa, đồng thời cầm điện thoại sẵn sàng gọi cấp cứu.

Đang lúc tôi sắp xếp mọi thứ, kiểm soát toàn bộ hiện trường thì —
Cửa mở ra.

Dưới ánh đèn, Diêm Cạnh Hằng khoác hờ chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình.

Phần ngực trắng trẻo rắn chắc lộ rõ, những giọt nước còn đọng trên đường nét góc cạnh của gương mặt, chảy chậm xuống cổ áo.

Tôi nuốt nước bọt đầy khó nhọc.

“Diêm tổng, anh chưa chết… à không, anh vẫn ổn ạ?”

Diêm Cạnh Hằng khẽ nhướng đôi mắt hẹp dài: “Thư ký Lăng, cô định xông vào nhà người ta à?”

Sau một hồi giải thích, tôi mới biết hóa ra anh ấy chỉ làm rơi hỏng điện thoại rồi tranh thủ đi tắm mà thôi.

Chỉ có vậy.

Tiếp theo, Diêm Cạnh Hằng đứng tựa lười biếng vào khung cửa, thản nhiên nhìn tôi cúi đầu xin lỗi và dọn dẹp hậu quả, khóe môi khẽ nhếch:
“Thì ra thư ký Lăng khá quan tâm tôi đấy nhỉ.”

Tôi mặt đầy thành ý:
“Tôi với Diêm tổng, dĩ nhiên là trung thành tận tụy rồi.”

Nhưng tay kia của tôi đang âm thầm véo mạnh đùi mình.
Mẹ nó, ai bảo cô rảnh mà lo chuyện bao đồng!

Hôm nay là giao thừa đấy!

Chết rồi, chuyến bay!

Tôi vội lấy điện thoại mở app đặt vé.
Ngay cả vé hạng nhất mà tôi chưa từng dám mơ cũng đã hết sạch, nói gì đến vé tàu đã bị tranh mua từ lâu.

Xe cà tàng của tôi còn đang gửi sửa nữa chứ.

Thấy tôi ỉu xìu, mặt mày ủ rũ, Diêm Cạnh Hằng khẽ cong môi, lộ ra ý cười mơ hồ.

“Được rồi, nể tình cô trung thành như vậy, mai tôi lái xe đưa cô về.”

“Ngày mai ạ?”

Anh ấy nhướng mày: “Chẳng lẽ cô muốn tôi lái xe xuyên đêm đưa cô về bây giờ?”

Tôi vội vàng xua tay: “Không dám, không dám.”

Có lẽ nhìn thấy tôi một thân một mình kéo vali, chật vật khổ sở, bộ dạng đáng thương, Diêm Cạnh Hằng hiếm khi mở lòng, gọi tôi vào nhà ăn cơm.

Thật không ngờ,
Thời buổi này còn có tổng tài biết nấu ăn!

Trước từng món ăn được bày ra, tôi không ngừng khen ngợi, cúi đầu ăn lấy ăn để, tốc độ gần như vừa dọn lên đã sạch bát.

Diêm Cạnh Hằng gắp một miếng, nhìn tôi đầy vẻ chán ghét:
“Thư ký Lăng, nhìn bộ dạng của cô, người ta mà thấy chắc tưởng tôi bóc lột không trả lương cho cô đấy.”

“Diêm tổng nấu ngon quá, y như đầu bếp chuyên nghiệp!”

Anh ấy không giấu nổi vẻ tự đắc:
“Cũng tạm, nấu chơi thôi.”

“Đêm giao thừa được ăn ngon thế này đúng là không thiệt. À, mà Diêm tổng, Tết anh không về ăn với gia đình sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt anh ấy chợt tắt.

Xong rồi.
Tôi lại lỡ lời, vui mừng quá hóa lố, sao lại tò mò chuyện riêng của sếp chứ.

Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.

Diêm Cạnh Hằng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giọng lạnh nhạt:
“Ba mẹ tôi đã ly hôn, sau này đều tái hôn, mỗi người có gia đình mới rồi.”