Ngay khi tôi chạm vào cậu ấy, ánh mắt của các bạn xung quanh lập tức dồn hết về phía tôi.
Không khí trở nên kỳ lạ và yên ắng lạ thường.

Hạ Tiêu ngẩng đầu, nhíu mày, ánh mắt dữ dằn.
Nhưng khi ánh mắt ấy chạm vào tôi, lập tức trở nên dịu dàng, gương mặt cũng mềm mại hẳn đi.
Thêm chút vẻ mệt mỏi vì vừa ngủ dậy, trông cậu ấy lại có chút dễ thương.

【Cười xỉu, con cún ngốc vừa nhìn thấy vợ là ngu người luôn.】
【Hạ Tiêu ngốc thật, nhưng gương mặt thì đẹp không chịu nổi.】
【Không phải chứ anh bạn, cậu có hai nhân cách à!】

Cậu ấy hơi bất ngờ: “Sao cậu lại tới đây?”

Do vấn đề thính giác, khả năng nói của tôi không được tốt, mỗi khi căng thẳng tôi lại càng khó mở miệng.
Nhưng Hạ Tiêu không thúc giục tôi, cậu ấy kiên nhẫn đợi tôi nói.

Tôi ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được: “Mình… mình tới trả áo cho cậu.”

Các bạn xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, tôi không nghe rõ họ nói gì, càng thêm hoảng loạn, mặt đỏ bừng rồi cúi thấp đầu.

“Ồn cái gì mà ồn!”

Hạ Tiêu đập bàn một cái, cả lớp lập tức im phăng phắc.

Cậu ấy kéo tay áo tôi: “Ra ngoài với mình.”

Chúng tôi đứng ở góc cầu thang, cả hai đều im lặng không nói gì.

Cuối cùng Hạ Tiêu là người phá vỡ bầu không khí: “Không phải cậu nói tới trả áo cho mình sao?”

Lúc này tôi mới sực tỉnh, vội vàng đưa áo khoác cho cậu ấy.
“Phải, cảm ơn cậu.”

Cậu ấy ngẩn ra một lúc khi mặc áo vào, hỏi tôi: “Cậu giặt rồi à?”

Tôi gật đầu: “Ừm.”

Thấy cậu ấy mãi vẫn chưa mặc vào, tôi vội giải thích: “Cậu yên tâm, mình giặt tay, giặt rất sạch.”

【Con ngốc này! Hạ Tiêu không phải sợ bẩn đâu, cậu ấy đang ngại ngùng vì trên áo còn vương mùi giống cậu đấy!】
【Trời ơi, cha mẹ ơi con tìm được cún con thật rồi.】
【Cậu vừa nói giặt tay thì cậu ấy lại càng không dám mặc, đứng cứng đờ như lính gác luôn rồi.】
【Chậc chậc chậc, trong đầu Hạ Tiêu đang nghĩ gì thế không biết!】
【Người ta nói rồi, thanh niên cấp ba… khụ khụ… còn cứng hơn cả kim cương!】

Những bình luận đó lướt qua một loạt.
Tôi không dám nhìn bình luận nữa, cũng không dám nhìn Hạ Tiêu, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn mũi giày của mình.

Cuối cùng Hạ Tiêu cũng mặc áo vào, rồi hỏi tôi: “Tai cậu nghe lại được rồi sao?”

Không nhìn người ta khi nói chuyện là không lịch sự, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Tiêu.

“Ừm, mình về nhà tìm lại được máy trợ thính cũ, tuy không nghe rõ như cái kia nhưng vẫn nghe được âm thanh.”

“Cậu nghe được là tốt rồi.”

Chúng tôi không nói gì thêm, nhưng cũng không ai chủ động rời đi.

Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tôi vẫy tay với Hạ Tiêu: “Vậy tạm biệt nhé, mình về lớp trước đây.”

Hạ Tiêu không nói gì.

【Đồ vô dụng! Giữ cô ấy lại chứ!】
【Haha giờ tôi hiểu tại sao Hạ Tiêu đẹp trai hơn nam chính mà vẫn chỉ là nam phụ rồi.】
【Đây chính là cơ hội để lật kèo đó! Mau lên, giành giật cho tôi!】

Cho đến khi tôi đã ngồi vào chỗ, mấy dòng bình luận vẫn đang tiếc nuối vì Hạ Tiêu không giữ tôi lại.

Nhưng không sao cả.

Tôi cầm sách lên che đi nụ cười đang nở trên mặt.

Tôi hoàn toàn có thể chủ động đi tìm Hạ Tiêu mà.

4.

Cơ hội gặp lại Hạ Tiêu đến rất nhanh.
Lớp tôi và lớp C có một trận đấu bóng rổ, bạn cùng bàn kéo tôi đi xem ở sân bóng.

Sân bóng sau giờ tan học đã chật kín người.

Thì ra khi chơi bóng rổ, Hạ Tiêu trông lại như thế này.
Phong độ ngời ngời, ánh mắt sáng như sao, cả người như đang tỏa sáng.

Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy được nữa.

Bất ngờ, Hạ Tiêu và Tào San va vào nhau, va chạm cơ thể giữa hai người nhanh chóng biến thành xung đột giữa hai đội.

Thầy giáo phải tới can ngăn, gọi nghỉ giữa hiệp.

Hạ Tiêu và Tào San ngồi ở hai bên khu vực nghỉ, vẫn liên tục nhìn nhau chằm chằm, không khí căng như dây đàn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi cầm chai nước bước về phía Hạ Tiêu.

“Ồ, con nhỏ điếc lại tới đưa nước cho Tào San kìa.”
“Nước siêu thị hai tệ cũng uống được à.”
“Haha! Nói to chút đi, không An Di nghe không thấy đâu.”

Khi tôi đi ngang qua khu nghỉ của Tào San, lời chế nhạo từ bạn bè cậu ấy cứ liên tục bắn về phía tôi.

Cô bạn gái xinh đẹp nhất lớp thân mật khoác tay Tào San, lạnh lùng nhìn tôi.
Trong mắt cô ta viết rõ ràng: “Xem ra mày vẫn chưa biết rút kinh nghiệm.”

Chính cô ta là người hôm qua đề nghị lấy máy trợ thính của tôi, rồi nhốt tôi vào phòng thiết bị.

Tào San không hề ngăn cản bạn bè mình, ngược lại, Hạ Tiêu bỗng đứng phắt dậy.

【Thấy nắm đấm chắc nịch của cún nhà tôi chưa, nói thêm một câu nữa là sẽ in ngay trên mặt cậu đấy!】
【Xin lỗi, biết là không đúng trọng tâm nhưng cái gân tay kia cũng sexy thật đấy!】
【Cảm giác Hạ Tiêu sắp một mình cân mười người rồi.】

Tào San đưa tay về phía tôi, giọng nói khách sáo nhưng lạnh lùng: “Đưa nước cho tôi rồi cậu có thể đi.”

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, giấu chai nước ra sau lưng, chạy thẳng tới chỗ Hạ Tiêu.

Tôi đưa chai nước cho cậu ấy như thể đang dâng bảo vật: “Cho cậu nè.”

Hạ Tiêu hơi ngẩn ra, rồi nhận lấy chai nước.

Tôi ngẩng đầu cười với cậu ấy: “Cậu chơi bóng rất giỏi.”

Cậu ấy như muốn cười, nhưng lại đè khóe miệng xuống, khẽ đáp: “Ừm.”

【Có khả năng kiềm chế như Hạ Tiêu thì làm gì cũng thành công.】
【Thôi nhường cho cậu ấy đi, cậu ấy chỉ là một cún con ba tuổi chưa từng được yêu thương thôi mà.】
【Hạ Tiêu đi mua đồ, nhân viên thu ngân hỏi có cần túi không, cậu ấy bảo không cần vì đã được cô ấy đựng vào tim rồi.】

Nhờ có những dòng bình luận liên tục thuật lại diễn biến trong lòng Hạ Tiêu, cho dù cậu ấy không nói gì, tôi cũng không cảm thấy ngại ngùng.

Những lúc cậu ấy im lặng, tôi chỉ chuyên tâm ngắm nhìn cậu ấy.

Bất ngờ, Hạ Tiêu hỏi tôi: “Có khó chịu không?”

Tôi không kịp phản ứng: “Cái gì cơ?”

Cậu ấy giơ tay chạm vào tai tôi: “Có khó chịu không? Ở đây ồn lắm.”

Tôi nhìn cậu ấy, như bị ma xui quỷ khiến mà nghiêng đầu, tựa má vào lòng bàn tay cậu ấy.

Tôi ngoan ngoãn cười: “Không sao đâu, mình muốn nhìn cậu thêm chút nữa.”

【Xong rồi, Hạ Tiêu sắp bị cô gái này xoay vòng vòng rồi.】
【Nữ chính trước mặt Hạ Tiêu bỗng hóa thành thỏ con dụ người mất rồi!】
【Cặp này sao lại ngọt thế cơ chứ, ngon quá đi, giòn giòn giòn…】

Tào San xông tới, hất tay Hạ Tiêu ra, kéo tôi về phía cậu ta.

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy cảnh cáo, hạ giọng nói: “An Di, cậu làm quá rồi đấy.”

Cổ tay tôi bị cậu ta nắm chặt đau điếng, tôi liều mạng muốn vùng ra.

Hạ Tiêu túm lấy cổ áo Tào San: “Buông cô ấy ra, không nhìn thấy cô ấy rất khó chịu sao?”

Tào San cười lạnh: “Chuyện giữa tôi và cô ấy không tới lượt cậu xen vào.”

“Cậu cũng đừng thật sự nghĩ mình là cái gì to tát, chẳng qua chỉ là công cụ cô ấy dùng để chọc tức tôi thôi.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“An Di thích tôi bao lâu rồi, cần tôi kể cho cậu nghe không?”

Tật cũ của tôi lại tái phát, cứ căng thẳng là không nói được. Nhìn gương mặt Hạ Tiêu ngày càng sa sầm, tôi sốt ruột vô cùng, cố vùng khỏi tay Tào San càng mạnh hơn.

Cuối cùng tôi cũng vùng ra được, chạy thẳng tới bên Hạ Tiêu.

“Tôi không thích cậu! Cả đời này cũng không muốn gặp lại cậu!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tào San, Hạ Tiêu vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt cậu ta.