Ăn cơm xong cũng chưa muộn lắm.

Nhưng mẹ tôi vẫn không yên tâm, dặn tôi ra khỏi khu nhà nhớ gọi taxi về thẳng nhà.

Không ngờ vừa bước ra cổng, tôi đã gặp người mà tôi nhớ suốt cả ngày.

“Hạ Tiêu!”

Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, tôi liền không kìm được mà nở nụ cười: “Sao cậu lại ở đây?”

Hạ Tiêu nhẹ nhàng giúp tôi chỉnh lại khăn quàng cổ, giả vờ như không có chuyện gì:

“Hôm nay tớ giải quyết xong việc khá sớm, thấy vẫn chưa đến giờ tan học nên đến trường đợi cậu.”

“Rồi sau đó…”

Sau đó cậu ấy đã thấy tôi lên xe của Tào San.

Tôi lập tức hoảng hốt: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Là mẹ tớ, mẹ đang làm việc ở nhà Tào San, nhưng vì bận quá nên lâu rồi không về nhà, tớ chỉ đến thăm mẹ thôi.”

Hạ Tiêu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn có chút buồn: “Ừ, không sao đâu. Sau khi gọi điện cho cậu, biết cậu không sao thì tớ cũng yên tâm rồi, chỉ là… vẫn muốn ở đây đợi cậu thêm chút nữa.”

【Chiêu dụ dỗ bước một: hóa thành cún con ướt mưa.】
【Cậu ấy thật sự biết cách khiến nữ chính mềm lòng mà.】

Hạ Tiêu dịu dàng nói: “An An, tớ nhớ cậu.”

Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy, tôi bỗng thất thần. Đến khi tôi lấy lại tinh thần, tôi đã lao vào lòng cậu ấy rồi.

Hạ Tiêu rõ ràng bị tôi dọa sợ, cả người cứng đờ, không dám cử động.

Tôi lại càng siết chặt cánh tay ôm cậu ấy.

Tôi tựa vào lòng cậu ấy, giọng nhỏ nhẹ vang lên: “Cậu có cảm nhận được nhịp tim của mình không?”

“Tim mình đang nói, mình cũng nhớ cậu.”

Tôi bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Hạ Tiêu: “Hạ Tiêu, cậu muốn đến nhà mình không?”

【Hả? Hả? Hả? Hả?】
【A a a mẹ không cho phép! Hai đứa vẫn còn là vị thành niên!】
【Gặp đúng kiểu thỏ tự nhiên biết câu người rồi, cún ơi, cậu đành chấp nhận số phận đi.】

7.

Hạ Tiêu thật sự rất dễ dụ.

Nhà tôi đâu cần nuôi một con mèo biết nhào lộn.

Chỉ cần tôi nói sẽ nấu mì, làm bữa tối cho cậu ấy, là cậu ấy lập tức theo tôi về nhà.

Thân hình cao lớn của Hạ Tiêu ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong nhà tôi trông có chút vụng về.

Rõ ràng cậu ấy rất muốn nhìn quanh, nhưng lại chẳng dám nhìn bừa.

Tôi bưng mì lên bàn, sau đó lấy bài tập ra ngồi đối diện với Hạ Tiêu.

Ngay từ miếng đầu tiên, Hạ Tiêu đã xúc động ra mặt: “An An, ngon quá đi mất!”

Tôi chống cằm nhìn cậu ấy, vừa buồn cười vừa bất lực: “Cậu chưa từng ăn mì gói sao?”

Hạ Tiêu lại húp một miếng to: “Từng ăn rồi, nhưng sao tớ thấy mì cậu nấu ngon hơn nhiều.”

【Có dấu hiệu nghiện mì gói rồi.】
【Cún con bớt nịnh đi, có thời gian liếm bát chi bằng tranh thủ tỏ tình.】
【Tôi có sáu điều cần nói tiếp theo: …】

Tôi hừ một tiếng, không nói gì nữa, Hạ Tiêu cũng ngoan ngoãn tiếp tục ăn mì.

Thật lạ, rõ ràng cả hai đều không nói gì, nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng.

Bầu không khí yên tĩnh thế này lại khiến tôi cảm nhận được một loại hạnh phúc bình dị hiếm có.

Sau khi ăn xong, Hạ Tiêu chủ động rửa bát, sợ làm ồn nên vặn nước rất nhỏ.

Làm xong hết, cậu ấy lại ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, chống cằm lên bàn, lặng lẽ nhìn tôi làm bài tập, trông chẳng khác nào một chú chó to ngoan ngoãn.

Khi tôi làm bài xong, dường như cậu ấy đã ngủ thiếp đi rồi.

Tôi bước nhẹ tới bên cậu ấy, cúi người, cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy.

Lông mày và đôi mắt của Hạ Tiêu thật sự rất đẹp, tôi không kìm được, khẽ chạm vào hàng lông mày của cậu ấy.

Ngay dưới đó là một vết sẹo nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi chỉ thấy nó dữ tợn, nhưng bây giờ lại thấy thật dễ thương.

【Vết sẹo này là để cứu cậu mà có đấy.】
【Ai hiểu được cảm giác Hạ Tiêu khi ngày đó mặt đầy máu, cảm giác tan vỡ ấy chứ.】
【Đủ rồi, xin tha cho tôi, đừng dùng dao cún con để đâm nữa.】

Viền mắt tôi đỏ hoe, hành động vuốt ve của tôi lại càng nhẹ nhàng hơn.

“An An, bây giờ tớ có thể mở mắt chưa?”

Tôi giật mình, vội vàng dụi mắt, giả vờ hung dữ: “Cậu giả vờ ngủ làm gì hả!”

Hạ Tiêu vô tội: “Lúc tớ nhận ra thì cậu đã ghé sát mặt tớ rồi, tớ sợ làm cậu hoảng nên không dám mở mắt.”

Tim tôi bị Hạ Tiêu dễ dàng chiếm lấy, mềm nhũn hết cả rồi.

【Cún nhà tôi đúng là chú chó to đáng yêu.】
【Cậu ấy thật sự rất trân trọng nữ chính, lúc nào cũng sợ mình sẽ làm cô ấy sợ.】
【Thỏ con ngoài lạnh trong nóng x Cún con bề ngoài dữ dằn thực ra siêu dịu dàng, hai đứa này đúng là trời sinh một cặp!】

Tôi lại cúi người sát hơn, cho đến khi trán tôi chạm vào trán cậu ấy.

Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt cậu ấy: “Hạ Tiêu, tớ sẽ không sợ cậu.”

“Vậy nên, xin cậu hãy đến gần tớ hơn nữa nhé.”

Mặt Hạ Tiêu đỏ bừng, cả người như biến thành cà chua chín mọng.

Một lúc sau, cuối cùng khóe môi căng cứng của cậu ấy cũng cong lên, nở một nụ cười với tôi.

“Ừ, tớ sẽ không ngừng tiến về phía cậu, cho đến khi mãi mãi ở bên cậu.”

Sau hôm đó, tôi không gặp lại Tào San nữa.

Nghe mẹ tôi nói, cậu ta đã xin nghỉ phép dài hạn một tuần, suốt ngày nhốt mình trong phòng, thậm chí còn chẳng buồn ăn uống.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của cậu ta.

Một thế giới không có cậu ta, thật đẹp đến mức không thể tin được.

Nhưng những ngày yên bình rồi cũng sẽ kết thúc.

Vừa quay lại trường, cậu ta đã phá vỡ nguyên tắc “không tiếp xúc với tôi ở trường” mà chính cậu ta từng đặt ra, kéo tôi ra ngoài ngay trước ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của các bạn học.

Phải đi một đoạn đến phía sau dãy phòng học tôi mới vùng khỏi tay cậu ta được.

Tôi đã chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của bạn bè suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng bùng nổ.

“Cậu bị bệnh à!”

Cậu ta quay lưng lại với tôi, im lặng, mấy giây sau mới quay đầu lại mỉm cười với tôi.

“An An, đừng giận nữa, chúng ta bắt đầu lại nhé?”

Nụ cười giả tạo của Tào San như thể là một con quái vật đang cố gắng học cách giả vờ có cảm xúc của con người.

Tôi bình tĩnh nói: “Tào San, đừng cười với tôi kiểu đó nữa, thật kinh tởm.”

Nụ cười của Tào San cứng đờ, khóe miệng từ từ sụp xuống.

“An Di, cậu vẫn nhớ là mạng của cậu là tôi cứu về đúng không?”

“Cậu mãi mãi là của tôi!”

Tim tôi như bị một nhát chém giáng thẳng vào.

Cậu ta còn dám nhắc đến chuyện này, nếu không phải cậu ta nói dối, tôi và Hạ Tiêu đã không lỡ nhau suốt bao năm qua.

“Năm đó hoàn toàn không phải cậu cứu tôi!”

“Là Hạ Tiêu!”

Khi sự thật bị vạch trần, Tào San hoàn toàn phát điên.

Cậu ta túm lấy tay tôi, định kéo tôi vào lòng, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn.

“Không phải! Năm đó là tôi!”

“Chẳng lẽ Hạ Tiêu nói với cậu là cậu ấy sao? Cậu ta là đồ lừa đảo!”

Tào San lần này thật sự đã chạm tới giới hạn của tôi, tôi không thể chịu được ai nói xấu Hạ Tiêu.

Tay còn lại của tôi không bị cậu ta giữ, lập tức vung lên tát thẳng vào mặt cậu ta.

“Chính cậu mới là đồ lừa đảo!”

“Tình cảm tôi dành cho cậu bao năm nay, đều là thứ cậu lừa được từ Hạ Tiêu!”

【Ôi sướng quá!】
【Cún con chuẩn bị đi, lần này thật sự có thể lên chính tuyến rồi!】
【Tôi không ngờ thỏ con lại mạnh mẽ như thế!】

Trên mặt Tào San hiện rõ dấu bàn tay, tay tôi cũng đau rát.

Cậu ta cúi đầu, cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng, khi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

Tôi không khỏi rùng mình, bản năng gào thét bắt tôi phải bỏ chạy.

“An An!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Tào San bị Hạ Tiêu đẩy ngã xuống đất, Hạ Tiêu lo lắng nhìn tôi, ánh mắt như muốn kiểm tra tôi từ đầu đến chân.

Sau khi chắc chắn tôi không sao, ánh mắt cậu ấy hơi đỏ lên, cậu ấy lao đến, túm cổ áo Tào San, nhấc bổng cậu ta dậy, rồi giơ nắm đấm lên.

“Đừng!”