Chồng tôi hoàn toàn chết lặng.
Anh ấy hoàn toàn bối rối.

Mới ngày thứ hai sau đám cưới, vợ anh ấy tự bay về Bắc Kinh?
Còn đòi chia tay?
Chuyện gì thế này?

Tôi nghe thấy trong điện thoại anh ấy giận dữ chất vấn mẹ chồng: “Mẹ đang làm cái gì thế? Sao lại gọi cô ấy dậy nấu cơm? Nhà mình không phải ngày nào mẹ cũng nấu sao??”

Mẹ chồng cãi lại: “Mẹ hồi đó mới gả cho ba con cũng phải dậy nấu cơm đấy, sao mẹ làm được mà cô ấy lại không làm được?”

Chồng tôi gần như nhảy dựng lên: “Sao mà giống được? Hồi đó mẹ còn phải gặm vỏ cây đấy, giờ sao mẹ không đi gặm nữa đi?”

Ba chồng quát lên: “Đủ rồi! Con ăn nói kiểu gì với mẹ thế? Mẹ con làm vậy không phải cũng vì tốt cho các con sao?”

Chồng tôi tức giận: “Tốt cái gì mà tốt? Chẳng qua là mẹ kiểm soát quá mức thôi! Ai mà lại đi gọi con dâu dậy lúc bốn giờ sáng nấu cơm?”

Mẹ chồng nói: “Thôi nào con, nó đã gả cho con rồi, con còn sợ nó chạy mất à?”

Chồng tôi giận dữ hét lên: “Gả gì chứ! Bọn con còn chưa đăng ký kết hôn mà!”

Lúc này, cả ba mẹ chồng đều sững người.

Chưa đăng ký kết hôn?

5

Lúc này tôi đã trở về căn nhà ấm áp của mình.
Bố mẹ tôi thấy tôi về thì vô cùng ngạc nhiên.

Dù sao thì ban đầu tôi cũng nói rõ là sẽ về quê làm đám cưới, ít nhất phải một tuần sau mới quay về.
Lẽ ra bây giờ tôi phải đang đi thăm họ hàng bên nhà Trần Xuyên mới đúng chứ?

Sao lại tự nhiên quay về thế này?

Tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện sáng nay mẹ chồng gọi tôi dậy lúc bốn giờ để nấu cơm cho cả nhà.

Bố tôi tức điên:
“Thật quá đáng! Con trai bà ấy là người còn con gái tôi thì không phải người chắc? Con gái tôi ở nhà còn chẳng phải nấu ăn, lại phải qua nhà họ nấu? Đúng là loại gia đình quái đản gì thế không biết!”

Mẹ tôi cũng nói:
“Đúng vậy, không phải là không thể làm chút việc nhà, nhưng mà mới ngày thứ hai sau đám cưới đã bắt người ta dậy lúc bốn giờ sáng nấu cơm, chuyện này thật sự quá đáng. Rõ ràng là muốn áp chế người ta, không thể chấp nhận được.”

Bố mẹ tôi bình thường là người rất nho nhã, mà nói vậy đã là nặng lời rồi.

Còn tôi thì chẳng thấy quá tức giận.
Dù sao tôi là người hay lướt mấy trang mạng xã hội, mấy chuyện mẹ chồng muốn “dạy dỗ” con dâu kiểu này tôi thấy đầy.

Các bà mẹ chồng đều muốn tranh thủ lúc vợ chồng trẻ mới cưới, da mặt còn mỏng, cho dù trong lòng không vui cũng ngại phản kháng, phải nhanh chóng nhân cơ hội lập uy.

Nhưng lần này, mẹ Trần Xuyên tính sai rồi.

Tôi vốn tính tình nóng nảy, không phải người dễ trêu vào.

Chỉ cần làm tôi vui, cái gì tôi cũng dễ nói.
Nhưng làm tôi không vui rồi thì, ai cũng đừng hòng sống yên.

Muốn dạy tôi á?
Kiếp sau đi!

Tôi trấn an bố mẹ một chút, rồi dẫn hai người vui vẻ đi ăn một bữa lẩu Haidilao.

Nếu cưới xong mà phải nấu cơm cho cả nhà chồng, tôi thà không cưới để ăn Haidilao còn hơn.

Dù sao cũng chẳng có “giá trị tinh thần” nào của nhà chồng có thể so được với Haidilao.

Tôi đang ăn vui vẻ thì mẹ chồng nhắn WeChat tới:
“Giáo Giáo à, con sao mà tính tình dữ vậy? Mẹ chỉ đùa với con thôi mà, sao con lại giận thật chứ? Mau về đi, mẹ nấu cơm cho con ăn! Trần Xuyên sắp lo chết rồi.”

Trần Xuyên lo?
Tôi thấy là bà lo thì có.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Dù sao cũng hiếm có ai cưới dâu mà ngay ngày hôm sau dâu mới đã bỏ về nhà mẹ đẻ, chắc ở nguyên cái làng đó cũng không tìm ra người thứ hai như tôi.

Tôi nhắn lại:
“Thôi mẹ ạ, con cũng không biết nấu ăn, về rồi cứ ăn chực mãi cũng ngại.”

Mẹ chồng hơi khựng lại, cười gượng:
“Đều là người trong nhà cả, có gì mà ngại chứ? Sau này con cứ ăn thoải mái.”

Tôi trả lời:
“Thế thì không hay đâu, thế chẳng phải quá mất lịch sự sao? Con vẫn không về đâu, mọi người cứ ăn ngon miệng nhé.”

Mẹ chồng thấy vậy thì sốt ruột:
“Mẹ cầu xin con như thế còn không được à? Hay là phải để mẹ quỳ xuống cầu con mới chịu? Con trẻ con đừng so đo với mẹ già như mẹ nữa được không?”

Tôi không trả lời, trực tiếp chặn bà ấy.

Quỳ hả? Bà đang đóng phim cho tôi xem chắc?
Bà thử quỳ xem nào.

Chồng tôi Trần Xuyên cũng liên tục nhắn tin cho tôi:

“Vợ ơi, em mau về đi, họ hàng trong nhà gọi điện hỏi rối cả lên rồi, ai cũng mắng mẹ anh một trận, mẹ anh cũng biết lỗi rồi.”

“Anh đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu, là lỗi của anh, ngủ say quá nên không ngăn mẹ kịp.”

“Em mau về đi, về phạt anh quỳ trên thớt giặt đồ cũng được, từ lúc em đi anh chưa ăn gì cả, em nỡ lòng nào sao?”

Tôi chẳng thèm quan tâm, đặt điện thoại xuống, tiếp tục vui vẻ ăn lẩu Haidilao với bố mẹ tôi.

Anh ăn hay không liên quan gì đến tôi?

Thương đàn ông là khởi đầu của mọi bất hạnh.

Anh nói em về là em về á?
Anh tưởng gọi chó chắc?

Chuyện này mà tôi chưa dạy dỗ xong, tôi sẽ không quay lại đâu.

6

Lúc này, nhóm gia đình nhà Trần Xuyên trên WeChat bắt đầu náo nhiệt.

Bà cô cả của Trần Xuyên đăng ảnh một bàn đầy đồ ăn trong nhóm:
“Xuyên à, cô chuẩn bị xong bữa rồi nha, lát nữa dẫn vợ mới qua nhanh đấy, cô cũng chuẩn bị bao lì xì rồi nè.”

Mẹ Trần Xuyên nhắn lại:
“Hôm nay không qua nữa, tụi nhỏ mới cưới mệt rồi, để nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi.”

Bà nghĩ tôi da mặt mỏng, chắc sẽ không dám làm lớn chuyện, không dám để “chuyện xấu trong nhà” lộ ra ngoài.

Không ngờ tôi thẳng thừng nhắn trong nhóm:
“Cô ơi, hôm nay con không qua nữa đâu, mọi người cứ ăn đi ạ, con đã về Bắc Kinh rồi.”

Cô cả kinh ngạc:
“Gì cơ? Về Bắc Kinh rồi? Mới cưới sao đã về? Không phải chứ, cô đã chuẩn bị hết đồ ăn rồi mà hai đứa không tới chẳng phải phí hết sao?”

Tôi gửi một icon ủy khuất:
“Tối hôm đám cưới con ngủ tới tận 12 giờ đêm, mà 4 giờ sáng mẹ chồng đã gọi con dậy nấu cơm cho cả nhà… bây giờ con thiếu ngủ, đau đầu dữ lắm, đành phải về Bắc Kinh thôi, dù sao ở Bắc Kinh điều kiện y tế cũng tốt, nếu lỡ bị đau đầu nhồi máu não gì đấy thì còn kịp cứu.”

Nhóm chat lập tức im lặng.

Một lúc sau, cô cả nhắn lại:
“Chị dâu, chị làm vậy không được đâu, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn giữ cái kiểu cũ kỹ như thời phong kiến vậy?”

Cô hai Trần Xuyên cũng lên tiếng:
“Đúng đấy, con gái người ta gả tới đâu phải để làm ô sin chứ, chị như vậy là phá hỏng hôn nhân của thằng Xuyên đấy.”

Cô út Trần Xuyên nói:
“Hồi chị dâu mới gả vào nhà em, ngày thứ hai chị còn ngủ tới trưa cơ mà, chính chị còn làm không được, giờ lại bắt người ta làm, thế là quá đáng rồi đó.”

Cô út vốn đã có thành kiến với chị dâu (mẹ chồng tôi) từ lâu, bây giờ nắm được cơ hội, tất nhiên không quên mượn chuyện này để mỉa mai vài câu trong nhóm.

Bình thường mẹ chồng tôi vẫn hay dựa vào việc con trai có tiền đồ để ra oai với họ hàng, làm như mình là nhân vật quan trọng trong nhà.
Đâu có ngờ, hôm nay lại bị cả họ hàng chê cười thế này, coi như mặt mũi bị người ta dẫm nát dưới chân rồi.

7

Sáng hôm sau, tôi vừa mới thức dậy thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ tôi ra mở cửa.
Chỉ thấy chồng tôi – Trần Xuyên cùng ba mẹ anh ấy đứng lấm lem bụi đường trước cửa, tay còn xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ.

Mẹ chồng cúi mặt, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo như trước.

Trần Xuyên nói:
“Ba mẹ, con tới đón Giáo Giáo về.”

Ba chồng cũng cười làm lành:
“Thông gia, chúng tôi đến để xin lỗi con bé Giáo Giáo đây.”

Ba chồng huých nhẹ mẹ chồng một cái.
Mẹ chồng không tình nguyện nói:
“Chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ không nên gọi Giáo Giáo dậy sớm nấu cơm.”
“Giáo Giáo à, mẹ hồi trẻ quen phục vụ cha mẹ chồng rồi, quên mất bây giờ thời đại đã khác… Mẹ hứa sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, con hãy về với chúng ta đi.”