Sau khi Hách Thừa Quân rời đi, Hứa Nhược Đường từ góc khuất bước ra.

“Chị thấy rồi chứ? Người anh ấy yêu là em! Nếu là em, em sẽ tự biết thân biết phận mà rời đi.”
Hứa Nhược Đường mặt mày đầy thách thức, còn giơ điện thoại lên khoe:
“Em chỉ bịa chuyện nói chị sai người đến bắt nạt em, xem anh ấy lo lắng thế nào kìa.”

“Cô không cần cố ý chọc tức tôi.”
Ôn Chi Nam điềm nhiên nhìn cô ta:
“Cô thích nhặt rác thì cứ việc mang đi.”
Nói xong, cô xoay người, tiếp tục đi thắp hương cho cha mẹ.

Hứa Nhược Đường thấy phản ứng ấy lại càng hậm hực, trong lòng không khỏi phẫn nộ:
“Chị chỉ là một người đàn bà bị bỏ, còn gì để kiêu ngạo? Anh ấy chờ em suốt năm năm để cưới em. Năm năm qua, chị chỉ là trò cười! Không có anh ấy, chị chẳng là gì cả!”

Bước chân Ôn Chi Nam hơi khựng lại, dù lòng đã chết, nghe những lời ấy vẫn khó tránh khỏi chua xót.
Cô quay đầu, gắng nén cảm xúc, bình thản nói:
“Không có Hách Thừa Quân, tôi vẫn là đại tiểu thư nhà họ Ôn. Dù cô có thành bà Hách thì cũng chẳng đủ tư cách dạy đời tôi. Hứa Nhược Đường, không phải cô ép tôi đi, mà là tôi… không cần Hách Thừa Quân nữa.”

“Ôn Chi Nam!”
Hứa Nhược Đường tức đỏ cả mắt, căm hận nhìn bóng lưng cô:
“Tôi nhất định khiến chị phải hối hận!”

Ôn Chi Nam chẳng buồn để ý, đi thẳng tới trước mộ phần cha mẹ, cúi đầu nói lời tạm biệt.

Cô kể cho cha mẹ nghe tất cả những chuyện đã trải qua suốt năm năm qua, thái độ bình thản đến lạ, chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.

“Ba mẹ à, con đã không còn yêu Hách Thừa Quân nữa. Hai người đừng lo cho con, con nhất định sẽ biết tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Trời dần tối, cô mới lưu luyến rời khỏi nghĩa trang.

Trong suốt thời gian đó, Hách Thừa Quân không hề xuất hiện, cũng chẳng gọi điện cho cô.
Nghĩa trang nằm ở khu vực hẻo lánh, muốn gọi xe phải đi một đoạn đường nhỏ mới ra đến đường lớn.

Sau khi nói lời từ biệt với cha mẹ, Ôn Chi Nam lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ ấy.

Cô vừa đi được một đoạn, liền cảm thấy có người đang bám theo phía sau. Cô bước nhanh hơn, định lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Nhưng còn chưa kịp bấm số, người phía sau đã đuổi kịp, lấy khăn bịt miệng cô lại.

Ôn Chi Nam ra sức vùng vẫy, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cô bị hôn mê bởi thuốc mê trong khăn.

Một luồng lạnh thấu xương ập đến, Ôn Chi Nam bị hất thẳng một thùng nước đá vào người, cô giật mình tỉnh dậy.

Cô bị trói ngược ra sau cột, mắt bị bịt kín bằng một mảnh vải đen, cả người run lên vì lạnh.

“Ai đó? Tại sao bắt tôi?” Ôn Chi Nam run giọng hét lớn, nỗi sợ hãi vô hình cuộn trào, khiến cô hoảng loạn không thôi.

“Nói đi! Các người là ai?”
“Các người muốn tiền phải không? Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, đưa tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển ngay bây giờ!”

Cô không nhìn thấy gì, dù hỏi thế nào cũng chỉ nhận lại sự im lặng.

Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, từng cơn gió lạnh thốc qua khiến cô càng hoảng loạn, cố vùng vẫy trong vô vọng.

“Thả tôi ra! Rốt cuộc các người là ai?”

“A!” Ôn Chi Nam bỗng kêu thảm một tiếng, người kia cầm gậy sắt hung hăng đập mạnh vào bụng cô.

“Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần vì những việc cô làm mà trả giá là đủ.”
Hắn giơ gậy tiếp tục đánh vào bụng cô, từng cú đều nặng như muốn nghiền nát hết lục phủ ngũ tạng. Cơn đau khiến cô rơi nước mắt, đau đến ngất lịm rồi lại bị đau mà tỉnh lại.

Đánh tới khi cô chẳng còn sức mà kêu, phần dưới đã nhuộm đỏ cả quần, máu chảy loang lổ. Máu từ khóe miệng cũng chảy xuống thấm ướt quần áo…

Có lẽ đánh đến mệt, kẻ kia ném cây gậy xuống, tháo dây trói trên người cô.
Ôn Chi Nam như một mảnh giẻ rách đổ sập xuống đất, máu nhanh chóng loang rộng dưới thân, cô hoàn toàn bất tỉnh.

Đến khi lần nữa tỉnh lại, xung quanh đã không còn ai.

Cô tháo tấm vải đen bịt mắt ra, trước mặt là một chiếc máy chiếu.

Trong màn hình chiếu lên cảnh Hách Thừa Quân đang ôm lấy Hứa Nhược Đường, không ngừng hôn lên trán cô ta để dỗ dành:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, may mà không sao rồi.”

“Anh ơi, em không tin đâu, em không tin chị ấy lại muốn hại em. Chị ấy là người tốt như vậy, sao lại vì em vô tình đẩy ngã mà hại em chứ?” Hứa Nhược Đường nước mắt rơi như mưa.

“Có lẽ… con người ta rồi cũng sẽ thay đổi.” Ánh mắt Hách Thừa Quân thoáng hiện lên tia đau lòng:
“Chứng cứ bày ra trước mắt, chính Chi Chi thuê người dạy dỗ em. Nếu em không kịp báo cảnh sát, hậu quả khó lường.”

“Cho dù như vậy, em cũng không thể vì anh mà làm tổn thương chị ấy.”
“Đến nước này rồi mà em còn nghĩ cho cô ta? Đừng lo, anh chỉ dạy dỗ kẻ dám đụng đến em thôi. Về phía Chi Chi, anh sẽ tìm cơ hội cảnh cáo cô ấy.”

Trong mắt Hách Thừa Quân tràn đầy thất vọng, anh đã hoàn toàn tin rằng Ôn Chi Nam thuê người hại Hứa Nhược Đường.

Ôn Chi Nam ngã gục dưới đất, đau đớn đến co giật cả người. Cô trừng mắt nhìn gương mặt trên màn hình, trái tim như bị ai đó thô bạo xé toạc ra khỏi cơ thể, rướm máu tơi tả.

Người từng tin tưởng cô nhất, Hách Thừa Quân, giờ lại vì lời vu khống không bằng không chứng của Hứa Nhược Đường, mà khiến người ta ra tay tàn nhẫn với cô.

Lòng đã đổi thay, tất cả cũng đổi thay theo.

Cô bật cười, cười đến rơi cả nước mắt.

Hách Thừa Quân, nếu có một ngày anh biết được sự thật, liệu anh có hối hận không?

Máy chiếu không ngừng lặp đi lặp lại những hình ảnh Hách Thừa Quân bên Hứa Nhược Đường, từng câu nghi ngờ, từng lời bênh vực người khác cứa nát trái tim Ôn Chi Nam hết lần này tới lần khác.

Màn hình lại hiện lên hình ảnh mới nhất, Hách Thừa Quân đang tự tay nấu ăn cho Hứa Nhược Đường. Bộ dạng hung hãn ban nãy nay hoàn toàn biến mất, gương mặt anh ngập tràn dịu dàng và yêu thương.

Ánh mắt anh nhìn Hứa Nhược Đường chính là ánh mắt năm xưa từng dành cho cô.

“Chi Chi, khi nào anh mới được gọi em là vợ?”
“Bảo bối Chi Chi, anh yêu em lắm, đồng ý lời cầu hôn của anh đi.”
“Hách Thừa Quân yêu Ôn Chi Nam cả đời, ai dám bắt nạt Chi Chi, anh sống chết với hắn.”
“Vợ à, anh nấu ăn rất ngon, ba bữa mỗi ngày của em để anh lo. Cả thế giới này chỉ có em mới xứng ăn đồ anh nấu, ngay cả ba mẹ anh cũng không được!”
“Vợ à, Đường Đường cứu em, cũng là cứu mạng anh, dù sao cô ấy cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi, mình cứ chăm sóc cô ấy đi.”
“Anh đối với Đường Đường là thật lòng, cô ấy chỉ muốn một cuộc hôn nhân bền lâu, anh có thể cho cô ấy điều đó.”

Bên tai cô không ngừng vang vọng những lời của Hách Thừa Quân, lời hứa, lời thề, lời dối trá… từng câu, từng chữ như kim châm vào tai, rạch thẳng vào tim cô.

Người đàn ông từng yêu cô tha thiết trong ký ức, nay đã hoàn toàn rút khỏi tim cô, từng chút, từng chút một.

Bóng đêm đã phủ kín, cô vô lực ngã xuống đất, mặc cho bóng tối và cái lạnh từng bước nuốt chửng mình.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, thân thể khẽ nhúc nhích, máu dưới người đã khô lại, mỗi cử động liền kéo lê thành một vệt dài đỏ thẫm trên nền đất.

Bụng dưới đã chẳng còn cảm giác, cô cố gắng gượng dậy, chậm rãi lê từng bước ra ngoài.

Ánh nắng rạng rỡ phủ xuống, nhưng chẳng thể xua nổi cái lạnh trong thân thể và trái tim cô.

Cuối cùng cô ngất bên vệ đường, được người ta đưa vào bệnh viện.

“Cô Ôn, phần bụng dưới cô bị va đập nghiêm trọng, tử cung đã vỡ. Chúng tôi cần tiến hành phẫu thuật để lấy phần tổn thương còn sót lại ra.”

Ôn Chi Nam nghe lời bác sĩ nói mà chẳng còn chút dao động cảm xúc.
Từ sau khi mất đi đứa trẻ ấy, cô đã chấp nhận sự thật mình không thể làm mẹ nữa.

Cứ vậy đi…

Ít ra, cô vẫn còn có thể sống sót mà rời khỏi Hách Thừa Quân.

Vừa mới tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Ôn Chi Nam liền bị người ta bịt miệng, trùm đầu, đưa thẳng tới trước mặt Hách Thừa Quân.

“Đường Đường, người anh mang đến rồi. Chút nữa dạy dỗ xong, em đừng buồn nữa nhé.”
Hách Thừa Quân khi nhìn về phía Hứa Nhược Đường, ánh mắt lại dịu dàng hẳn đi.

Hứa Nhược Đường vui vẻ hôn anh một cái, nháy mắt cười:
“Em muốn làm gì cũng được sao?”

“Ừ, muốn thế nào cũng được, có anh ở đây.”
Hách Thừa Quân cưng chiều nói, dù có gây ra mạng người, anh cũng sẽ gánh hết.

Hứa Nhược Đường đắc ý vỗ tay, ra lệnh cho vệ sĩ mang hai chiếc bình tro cốt lên.

“Cô định làm gì?” Ôn Chi Nam nhận ra hai chiếc bình ấy, chính là di cốt cha mẹ cô, cô hoảng hốt mở miệng nhưng chỉ phát ra tiếng rên rỉ tắc nghẹn.

“Anh ơi, em muốn để ba mẹ của kẻ xấu cũng phải tan xương nát thịt.”
Hứa Nhược Đường cười nhìn Hách Thừa Quân.

“Được.”

“Đừng mà, Hách Thừa Quân! Anh nhìn cho kỹ, đó là ba mẹ anh, chính tay anh đã làm bình tro cốt cho họ! Cầu xin anh, đừng để cô ta làm vậy!”
Ôn Chi Nam nước mắt tuôn rơi, không ngừng giãy giụa, nhưng miệng bị bịt kín chỉ phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Ánh mắt Hách Thừa Quân vẫn chỉ đặt trên gương mặt Hứa Nhược Đường, chẳng hề nhìn tới chiếc bình trong tay cô ta.

Ôn Chi Nam dần tuyệt vọng, nhìn tro cốt cha mẹ theo gió bay đi, trái tim cô như vỡ vụn thành tro bụi.

Hách Thừa Quân, trong mắt anh… thực sự chỉ có Hứa Nhược Đường sao…