Anh đứng bật dậy rời khỏi biệt thự, vừa ra cửa liền va phải Hứa Nhược Đường, cô ta ôm trong tay một chiếc hộp, mắt đỏ hoe.

“Anh ơi, cái này chị ấy gửi đến, chị ấy… ý chị ấy là gì?”
Hứa Nhược Đường run rẩy mở hộp, bên trong là một con búp bê sơ sinh giả, toàn thân loang lổ máu, nằm im lặng trong hộp.

Trong hộp còn có một chiếc máy ghi âm.
Giọng nói độc địa của Ôn Chi Nam vang lên, không ngừng lặp lại:

“Hứa Nhược Đường, cô quyến rũ Hách Thừa Quân, cô và đứa con trong bụng cô đáng chết. Tôi sẽ không dừng lại, lần này tôi sẽ không để Hách Thừa Quân bắt được tôi.”

Sắc mặt Hách Thừa Quân lập tức đại biến.
Nghe tiếng nói quen thuộc ấy, chút hối hận trong mắt anh dần tan biến, thay vào đó là lạnh lẽo ngùn ngụt dâng lên.

Ôn Chi Nam đổi thân phận là để trốn đi, mưu tính trả thù Hứa Nhược Đường?

So với việc cô vĩnh viễn rời khỏi anh, anh thà tin là vế sau.

“Anh ơi… sao chị ấy lại biết? Chị ấy hận em đến thế, em biết phải làm sao… đứa bé… em không thể giữ được nữa…”
Hứa Nhược Đường khóc run rẩy, nói xong liền quay người định tới bệnh viện phá thai.

Hách Thừa Quân lập tức kéo cô ta lại, ôm chặt vào lòng:
“Có anh ở đây, không ai được làm hại em.”

“Ôn Chi Nam, cô to gan thật, dám đối đầu với tôi.”
Sắc mặt anh tối sầm, những bất an lo sợ ban nãy đều bị cơn giận dữ che lấp.

Anh nhíu chặt mày, liếc nhìn phòng khách tan hoang, bế Hứa Nhược Đường rời đi, chiếc hộp đựng búp bê máu bị anh vứt lại dưới sàn.

Góc khuất anh không thấy, Hứa Nhược Đường nở nụ cười nham hiểm, khóe môi cong lên đắc ý.

May mà cô ta phản ứng đủ nhanh, dựng lên màn kịch Ôn Chi Nam trốn đi để báo thù mình, khiến Hách Thừa Quân thêm lần nữa thất vọng về Ôn Chi Nam, lại dồn hết quan tâm về phía cô ta.

Ôn Chi Nam đã đi rồi, tuyệt đối không thể để cô ta quay lại.

Hách Thừa Quân đưa Hứa Nhược Đường trở lại bệnh viện, ngày đêm túc trực bên cô ta.
Cô ta ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm thường xuyên bị ác mộng làm cho choàng tỉnh.

Tinh thần Hứa Nhược Đường ngày càng sa sút, không ăn được gì, đứa bé trong bụng cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Hách Thừa Quân lo lắng, chỉ cần chưa tìm ra Ôn Chi Nam, Hứa Nhược Đường sẽ còn bất an, lo lắng từng ngày.

Hách Thừa Quân quyết định tổ chức một bữa tiệc, lấy cớ công khai mối quan hệ giữa anh và Hứa Nhược Đường, dùng làm mồi nhử buộc Ôn Chi Nam phải lộ diện, để có thể nói rõ mọi chuyện với cô.

Chỉ cần cô không tiếp tục nhằm vào Hứa Nhược Đường, anh sẽ lại yêu cô như trước, không so đo những việc cô đã làm trong khoảng thời gian này.

Ngày tổ chức tiệc, Hách Thừa Quân dắt tay Hứa Nhược Đường ăn vận lộng lẫy cùng xuất hiện, mọi người đều vỗ tay chúc phúc, ai nấy trong lòng đều hiểu rõ ngầm.

Hứa Nhược Đường nghĩ tới việc mình sắp chính thức trở thành bà Hách, khóe môi không ngừng cong lên, vui vẻ nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.

Còn trên gương mặt Hách Thừa Quân chẳng hề có chút vui mừng, đối với lời chúc xung quanh anh hoàn toàn làm ngơ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa lớn hội trường, tâm trí hoàn toàn không đặt vào buổi tiệc.

Anh đang đợi Ôn Chi Nam xuất hiện, anh tin chắc cô nhất định sẽ tới để chất vấn anh.

Từng giây từng phút trôi qua.

Ngay khi MC mời Hách Thừa Quân và Hứa Nhược Đường lên sân khấu phát biểu, cánh cửa lớn của hội trường bỗng từ từ được đẩy ra.

Hách Thừa Quân đang bước về phía sân khấu, nghe tiếng cửa mở liền khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.

“Em cuối cùng cũng chịu xuất hiện.”

Anh thầm thở phào một hơi, nhưng khi nhìn rõ người tới, chân mày anh lập tức cau lại.

Đó là luật sư của Ôn Chi Nam.

Luật sư từng bước tiến về phía Hách Thừa Quân, giơ túi tài liệu trong tay ra trước mặt anh.

“Tổng giám đốc Hách, cô Ôn ủy thác tôi giao cho anh những thứ này.”
Giọng điệu công thức, không mang chút tình cảm, luật sư mở túi hồ sơ, rút ra từng xấp tài liệu.

“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của anh và cô Hứa tại Andorra.”
“Đây là giấy đăng ký kết hôn giả giữa anh và thân chủ của tôi. Từ nay hai người kết thúc quan hệ sống chung, không ai can thiệp ai.”

“Tài sản liên quan đã phân chia xong, thân chủ tôi đã hoàn trả toàn bộ quà tặng, đây là danh sách.”

“Đây là chứng cứ cô Hứa hạ độc thân chủ tôi cùng báo cáo kiểm tra độc tố.”

“Đây là báo cáo sảy thai của thân chủ tôi.”

“Đây là chứng cứ anh thuê người hành hung thân chủ tôi, đã gây tổn thương nghiêm trọng, cô ấy có quyền khởi kiện hình sự bất cứ lúc nào.”

Luật sư dứt khoát ném từng bản chứng cứ lên trước mặt Hách Thừa Quân, nhìn sắc mặt anh dần trắng bệch, cười khẩy nói:

“Tổng giám đốc Hách, nếu anh và ‘phu nhân’ của anh có thể biết điều một chút, đừng quấy rầy Ôn Chi Nam nữa, cô ấy sẽ từ bỏ việc truy cứu.”

“Ngoài ra, cô ấy chúc anh và ‘phu nhân’ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Trong chiếc USB này có rất nhiều video thú vị, tổng giám đốc Hách có thể từ từ thưởng thức.”

Nói xong, luật sư không thèm liếc anh thêm một cái, quay người rời khỏi hội trường.

Những người tham dự buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc, nhất là mấy người bạn thân của Hách Thừa Quân, ánh mắt nhìn Hứa Nhược Đường lập tức thay đổi.

Bọn họ trước giờ vẫn giúp loại phụ nữ độc ác như vậy lừa gạt Ôn Chi Nam, giờ trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, như thể chính mình cũng đồng lõa làm điều ác.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Hứa Nhược Đường, ánh nhìn mang theo sự chán ghét, khinh thường.

“Không phải sự thật! Anh đừng tin bọn họ, chắc chắn là chị ấy vu khống em!”
Hứa Nhược Đường đỏ bừng cả mặt, theo bản năng lao về phía Hách Thừa Quân, ngồi đè lên mớ tài liệu kia, muốn che giấu tất cả.

Hách Thừa Quân đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt đỏ ngầu, cả người căng cứng. Anh cúi mắt nhìn Hứa Nhược Đường dưới chân, giọng lạnh lẽo như băng:
“Cút ra!”

“Anh, anh đừng tin bọn họ. Em cũng yêu thương chị ấy như anh, sao em có thể làm hại chị ấy được chứ?”
Hứa Nhược Đường ôm chặt lấy chân anh, vừa khóc vừa van xin.

Ánh mắt Hách Thừa Quân sắc như dao, khiến cô ta hoảng hốt, ánh mắt né tránh, chột dạ quay đi.

“Biến hết, cút ra ngoài!”
Hách Thừa Quân gầm lên, nỗi bất an thiêu đốt trong lòng khiến anh không thể chịu nổi, hướng về đám người trước mặt nổi giận.

Hứa Nhược Đường vội vàng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, sau lưng vang lên tiếng anh lạnh lùng:
“Hứa Nhược Đường, ở lại.”

Cô ta cứng đờ, run rẩy đứng yên tại chỗ.
Cô ta chưa từng thấy Hách Thừa Quân đáng sợ đến thế.

Hách Thừa Quân ra lệnh cho vệ sĩ trói cô ta vào ghế, cắm chiếc USB vào máy tính.

Màn hình hiện lên cảnh quay đầu tiên: phòng khách sạn ở Andorra, qua khe cửa lộ ra cảnh anh và đám bạn bàn về chuyện kết hôn với Hứa Nhược Đường.

Cảnh thứ hai: anh dìu Hứa Nhược Đường đi khám thai, đút cô ta ăn trong nhà hàng xoay.

Cảnh thứ mười: Ôn Chi Nam cô độc nằm trên giường bệnh, đau đớn tột cùng vì mất đi đứa con.

Cảnh cuối cùng là đoạn video do Hứa Nhược Đường gửi đi, khiến Hách Thừa Quân hiểu lầm rằng Ôn Chi Nam hại cô ta…

Video kết thúc, không gian chết lặng đến đáng sợ.

Trong đáy mắt Hách Thừa Quân cuộn trào bi thương và hận ý.
Từ đầu đến cuối, người chịu tổn thương sâu sắc nhất chính là Ôn Chi Nam.
Là anh, chính anh đã tự tay đẩy người phụ nữ yêu anh sâu sắc vào vực thẳm.

Nắm tay anh siết chặt, mắt đỏ hoe, hơi nước mờ đi tầm nhìn.
Anh không kiềm chế nổi cảm xúc, giận dữ đập nát máy tính xuống đất.

Anh mất khống chế hất đổ tháp rượu vang, đập vỡ màn hình lớn, nhặt đống giấy tờ dính máu lẫn thủy tinh lên vò nát trong tay, máu thấm đỏ cả giấy trắng, nhỏ giọt xuống sàn.

Anh đột nhiên bật cười.
Cười đến rơi nước mắt.

“Vợ ơi, em nhất định hận anh đến thấu xương rồi đúng không? Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, phải không?”
“Tại sao anh lại ngu xuẩn đến mức nghĩ mình có thể che giấu được em…”

Hách Thừa Quân lảo đảo lùi mấy bước, tim như bị dao cùn cứa nát, cơn đau theo máu lan ra khắp cơ thể khiến anh không còn sống nổi.

Hứa Nhược Đường bên cạnh đã sợ đến ngây người, người đàn ông luôn lạnh lùng, lý trí ấy, hôm nay lại hoàn toàn mất kiểm soát như kẻ điên.

Cô ta không dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

Đột nhiên, Hách Thừa Quân quay phắt lại nhìn cô ta, cả người cô ta run lên.

“Anh, anh ơi… đừng đau lòng nữa. Chị ấy rồi cũng sẽ quay về thôi. Nếu chị ấy không vui, em có thể rời đi.”
Cô ta cắn răng an ủi, nhưng gương mặt xinh đẹp đã đầy vẻ hoảng loạn.

Hách Thừa Quân bật cười lạnh, bước đến trước mặt cô ta:
“Cô không cần phải đi đâu cả, cô phải ở lại bên cạnh tôi.”

Hứa Nhược Đường nhìn anh đã bình ổn cảm xúc, trong lòng thoáng an tâm.
Hách Thừa Quân vẫn còn yêu cô ta.
Nhưng lời tiếp theo của anh lại khiến cô ta như rơi xuống hầm băng.

“Đợi tôi tra rõ hết tất cả tội lỗi cô gây ra, tôi sẽ để cô nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.”

Trên gương mặt vốn dịu dàng của Hách Thừa Quân lúc này lại mang theo sát khí lạnh thấu xương, ra lệnh cho người đưa Hứa Nhược Đường đi.