6
Lê Xuyên về rất muộn, vẫn mặc nguyên cái áo khoác bẩn thỉu đó.
Vừa cởi ra là lộ ngay vết thương trên người cậu ta.
“Sao lại bị thương thế này? Mới ngày đầu tiên thôi mà!” Mẹ tôi kinh hãi kêu lên.
Bố tôi lập tức trừng mắt đen mặt nhìn tôi:
“Phải mày làm không? Nghe nói mày ở trường gây chuyện cũng không ít, nhưng không nên bắt nạt em mình!”
“Sao cái gì bố cũng chẳng hỏi rõ đã đổ lên đầu con?!” Tôi thấy oan ức không hiểu nổi, lườm Lê Xuyên đầy hậm hực.
Lê Xuyên không đi theo kịch bản chút nào.
Đến hứa cũng như gió thoảng bên tai.
Rõ ràng là cố ý!
Cái áo khoác đó càng bẩn rõ rành rành, cứ như cười nhạo tôi làm gì cũng vô dụng.
Lê Xuyên vẫn cố giải thích:
“Thật sự là em tự ngã, không liên quan gì đến chị cả.
Tối nay về muộn vì em không muốn làm phiền chú tài xế phải chạy thêm chuyến nữa, muốn tiết kiệm nên đi xe bus về.”
Tiếc rằng, chẳng ai tin.
Ba mẹ tôi nhất định sẽ điều tra cho ra lẽ.
“Vì một người ngoài mà nghi ngờ con? Bố mẹ còn coi con là ruột thịt không hả?”
Không rõ câu này tôi nói là thật lòng hay giả bộ, nhưng nói xong liền hầm hầm về phòng.
Nằm trên giường, tôi vò đầu bứt tóc.
Là đối trọng quan trọng để làm nổi bật nữ chính, tôi bắt buộc phải tỏ thái độ tồi tệ với Lê Xuyên, như vậy sự dịu dàng của nữ chính mới trở thành ánh sáng soi rọi vào cuộc đời cậu ta.
Trời ạ!
Bố tôi nuôi nấng, bảo vệ cậu ta, chẳng phải lòng tốt đó còn lớn hơn ánh sáng mặt trời sao?
So với tôi độc ác, thì tình thương đó như mặt trời thiêu đốt còn gì!
Cái thể loại tiểu thuyết rác rưởi này!
Hệ thống: 【Tôi chỉ là hệ thống pháo hôi, không đánh giá nguyên tác. Kính mong ký chủ tiếp tục cố gắng.】
Tôi: “Hừ hừ.”
7
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tôi mở ra, là Lê Xuyên.
Trong tay cậu ta còn bưng chén cơm nóng hổi.
“Chị ơi, đừng giận quá mà bỏ bữa, dễ đau dạ dày lắm.”
Tôi cười lạnh, quăng cho cậu ta bộ mặt khó ưa:
“Đồ trà xanh nói chuyện quả nhiên khéo ghê.
Không biết gọi tài xế, không biết gọi xe, rồi còn cái áo của tôi…
Rõ ràng cậu cố ý chia rẽ quan hệ giữa tôi với ba mẹ.”
Quả nhiên là kiểu bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong thâm hiểm, bày chút thủ đoạn liền khiến tôi trở nên xấu xa.
Cậu ta co rúm người, giọng nói rụt rè:
“Điện thoại em rơi hỏng rồi, tiền cũng bị cướp mất, mượn tiền mới về được.
Còn quần áo… bị làm bẩn hết rồi.”
Hừ, không biết mượn thêm ít tiền mà đi taxi về chắc.
Tôi cong môi cười khẩy:
“Thế tức là trách tôi không chăm lo cho cậu ở trường đúng không?
Yên tâm, chị đây nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Tôi thẳng tay bưng lấy bát cơm, dứt khoát đóng cửa cái “rầm”.
Ngoài cửa vang lên tiếng “ái da”, hình như Lê Xuyên bị cửa đập vào đầu.
Lần sau đừng đóng cửa mạnh thế nữa.
8
Tôi đã thực hiện lời hứa, “chăm sóc” Lê Xuyên thật tử tế.
Đám Triệu Bảo Lượng – kẻ làm rơi điện thoại, cướp ví cậu ta – đều bị tôi dạy cho một trận nên thân.
Trong trường bắt đầu lan truyền lời đồn —— Lê Xuyên nhờ giả vờ ngoan ngoãn mà ôm được đùi đại tiểu thư như tôi.
Cũng đúng là rất ngoan, bảo gì làm nấy, bị soi mói thế nào cũng nhẫn nhịn.
Giờ thể dục khát nước, tôi sai Lê Xuyên đi mua trà sữa cho mình.
Cậu ta hớt hải mua về, còn chưa kịp thở ra hơi ——
Tôi: “Chạy nhanh thế làm gì, định đầu thai à? Tôi còn chưa nói hết đâu. Tôi muốn uống chocolate, dâu tây và xoài. Mua lại!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi còn bắt cậu ta phải hoàn thành bài tập trước giờ học buổi tối để tôi chép.
Tôi: “Đáp án phải chính xác, ít nhất ba cách giải trở lên.”
Vậy là mỗi ngày Lê Xuyên đều bận rộn đi hỏi thầy cô xin chỉ bài.
Đến kỳ dì, tôi sai cậu ta đi mua băng vệ sinh.
Mặt cậu ta đỏ bừng, mua mỗi loại, mỗi kích cỡ đều một gói.
Tôi: “Cậu định bán sỉ à?”
Lê Xuyên: “Tôi không biết con gái các cô cần loại nào.”
Sau đó, mấy bịch băng vệ sinh thừa cậu ta gửi cả cho Kiều Nguyệt Tâm, ai cần thì tự tới lấy.
Dưới sự soi mói và “trợ công” của tôi, Lê Xuyên và Kiều Nguyệt Tâm – cặp đôi định mệnh trong truyện – lấy cớ học hành mà thân nhau dần.
Để cảm ơn vụ thuốc men lần trước, Lê Xuyên chia sẻ vở ghi chép trên lớp cho Kiều Nguyệt Tâm, qua lại thành lập luôn tổ học nhóm.
Kiều Nguyệt Tâm lại là kiểu mê ăn vặt mà quyết không nổi chọn món, còn Lê Xuyên thì rành đồ ăn vặt, giúp cô nàng cũng đúng lúc.
Phải nói chứ, đống băng vệ sinh kia cũng là tôi vòng vo khéo léo để Lê Xuyên tiện tay “gửi” cho Kiều Nguyệt Tâm.
Hệ thống cảm thán: 【Cô làm kiểu gì mà một mũi tên trúng tận mấy đích vậy?】
Tôi: “Làm nhiều dịch vụ cho bên A rồi, cậu cũng sẽ thành thạo thôi.”
Nhưng mấy chuyện này chỉ là màn khởi động nhỏ, phần chính kịch mới đang chờ phía sau.
9
Kết quả bài kiểm tra đầu năm đã có.
Lê Xuyên xếp chót lớp.
Triệu Bảo Lượng cầm bảng xếp hạng đi khắp lớp lớn tiếng chế nhạo:
“Thường ngày bày đặt giả vờ học bá, giờ thì lộ mặt thật rồi chứ?”
Lê Xuyên ngồi yên tại chỗ, không buồn đáp lại.
Chỉ có Kiều Nguyệt Tâm đứng ra bênh vực cho cậu ta:
“Lê Xuyên chỉ kém tiếng Anh thôi, cậu ấy sẽ sớm đuổi kịp thôi.”
Triệu Bảo Lượng không chịu dừng:
“Ồ ồ, chót bảng là sự thật đấy, học bá gì mà lại dốt tiếng Anh được hả?”
Tôi gọi Lê Xuyên một tiếng.
Cậu ta chẳng hề phản ứng.
Đây cũng chẳng phải lần đầu cậu ta phớt lờ tôi.
Tôi đi thẳng lên, giật luôn máy trợ thính trên tai cậu ta ném xuống đất.
“Không hiểu tiếng người thì đeo cái này làm gì, vứt đi cho rồi.”
Lê Xuyên vội vàng nhặt lên.
Kiều Nguyệt Tâm lập tức chắn trước mặt bảo vệ cậu.
Cô ta biết quan hệ thật giữa tôi và Lê Xuyên, nhưng cũng không tiện xung đột trực tiếp với tôi.
Tôi liếc ra cửa sổ, lớp bên cạnh có Diệp Châu Minh đang đứng ngoài hành lang.
Hắn là thanh mai trúc mã của Kiều Nguyệt Tâm, cũng là nam phụ phản diện trong truyện.
“Tôi xem cô bảo vệ cậu ta được bao lâu?” Tôi hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Đắc tội một lúc hai người, lời đồn về Lê Xuyên càng thêm khó nghe.
“Nào là mặc đồ hiệu giả vờ nhà giàu, lại còn giả vờ học bá để câu con gái nhà giàu.”
“Nói là nhờ bạn gái cũ mới vào được trường A, cuối cùng lừa xong tiền thì chia tay.”
“Nghèo tới mức chỉ dám đi xe bus, để có tiền đóng học phí lại bám víu con gái nhà họ Lâm với họ Kiều.”
Bạn cùng lớp dần xa lánh Lê Xuyên, thậm chí còn đề nghị chuyển lớp.
Lê Xuyên biết tôi ghét cậu ta nên cũng không dám lại gần; lo Kiều Nguyệt Tâm bị liên lụy, cậu ta càng cố ý giữ khoảng cách với cô ấy.
Diệp Châu Minh thừa lúc Lê Xuyên đơn độc, kéo người chặn cậu ta trong kho dụng cụ để “dạy dỗ”.
Cuối cùng bị Kiều Nguyệt Tâm đi ngang qua ngăn cản.
Vì chuyện đó, Kiều Nguyệt Tâm lại càng ghét Diệp Châu Minh hơn.
Dù hắn không còn dám trắng trợn như trước, nhưng trong lòng vẫn ôm hận.
Còn tôi, tiện tay “bán đứng” luôn Lê Xuyên.
10
Lê Xuyên bị đưa đến phòng thư pháp.
Tôi nhìn cậu ta.
Từng bước tiến lại gần, ép cậu ta lùi dần sát vào tường.
Tay tôi từ từ đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve bên tai cậu, từng chút, từng chút một.
Cậu ta không nhịn được quay đầu né tránh, hơi thở rối loạn, giọng run run hỏi:
“Chị gọi tôi đến…
… là để làm mấy chuyện thế này sao?”
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ngón tay tôi khựng lại một chút, chậm rãi nói:
“Cậu nói với ba mẹ là máy trợ thính đang sửa, máy dự phòng để ở trường.
Tất cả đều là nói dối, đúng không?”
Đầu ngón tay càng lúc càng nóng, tai cậu ta đỏ ửng cả lên.
Tôi ung dung thưởng thức vẻ hoảng loạn trong ánh mắt cậu ta.
“Xem ra cậu cũng biết ngại khi ăn bám không công…
Nên tôi đã tìm cho cậu một ‘khách hàng’ rất tốt đấy.”
Lê Xuyên nhíu mày: “Ý chị là gì?”
Tôi lùi sang bên, mở cửa ra.
Bóng dáng Diệp Châu Minh lập tức hiện ra trước mắt.
“Hãy ngoan ngoãn làm thỏa mãn yêu cầu của cậu ta, trước khi về nhà thứ Sáu, cậu sẽ có máy trợ thính mới.”
Sau chút hoang mang và lúng túng thoáng qua, Lê Xuyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Vậy đây là giao dịch?
Gọi tôi đến đây chỉ để đánh tôi một trận, bắt tôi tránh xa Kiều Nguyệt Tâm sao?”
Diệp Châu Minh khinh thường nói:
“Đánh mày một trận mà đổi được cái máy trợ thính mấy chục triệu à? Dễ ăn thế chắc?”
Lê Xuyên nhìn chằm chằm chúng tôi đầy cảnh giác, tay siết chặt lại thành nắm đấm.
“Vậy còn có yêu cầu gì quá đáng hơn sao?”
Phản ứng của cậu ta đúng là thú vị thật.
Sắp sửa thuận theo kịch bản mà hắc hóa rồi chăng?
Tôi cong môi trêu chọc:
“Cũng chẳng coi là quá đáng đâu ha?”
Diệp Châu Minh nói thẳng yêu cầu:
“Tôi muốn cậu kèm tôi học, cấm kèm cho Tâm Tâm.”
Lê Xuyên: “……”
Tôi toại nguyện mà được nhìn thấy bộ mặt nghẹn khuất của cậu ta.
11
Một ngày trước, tôi bảo Diệp Châu Minh đi tìm Lê Xuyên nhờ kèm học.
“Tận dụng cơ hội để kè kè bên Lê Xuyên, cậu ta sẽ không có thời gian mà ve vãn lung tung nữa. Cậu và cậu ta hòa thuận một chút, biết đâu Kiều Nguyệt Tâm lại cảm động nghĩ cậu đã thay đổi, chịu quay lại với cậu đấy.”
Hắn không nhịn được nghi ngờ:
“Làm thế có tác dụng không?”
Tôi: “Chứ cậu có cách nào hay hơn à?”
Diệp Châu Minh bán tín bán nghi. Tuy là đại ca trường học nhưng đầu óc cũng đơn giản, bị lừa cũng chẳng phải ít.
…
Sau lần giao dịch đó, Lê Xuyên dồn toàn bộ sức lực kèm học cho tôi và Diệp Châu Minh.
Đúng vậy, từ khi đổi máy trợ thính, Lê Xuyên nghe giảng dễ dàng hơn hẳn. Kỳ thi lần hai cậu ta còn nhảy vọt lên hạng 5 toàn khối, khiến ai nấy đều há hốc mồm.
Tôi thấy cậu ta có năng khiếu tự nhiên với mấy môn tự nhiên, bèn kéo cậu ta kèm mình môn Vật Lý.
Chúa ơi, ai mà hiểu được cảnh một đứa từng đi làm lại phải ôn thi đại học khổ sở cỡ nào.
Hệ thống: 【Cô chỉ kém mỗi Vật Lý thôi à?】
Tôi: “Đúng, đúng thế.”
Vừa lướt điện thoại vừa đấu võ mồm với hệ thống, tôi bỗng thấy một bài đăng liên quan đến Lê Xuyên trên diễn đàn trường.