Kỳ nghỉ dài sau quãng thời gian làm việc với cường độ cao.
Cuối cùng cũng chỉ khiến tôi tự nhốt mình trong nhà giày vò.

Vì đặc thù công việc, tôi hầu như chẳng có mấy bạn bè.

Bố tôi đã mất từ bốn năm trước.
Mẹ tôi ở quê, sống rất ổn bên những người thân, chị em của bà.

Cuộc sống của tôi dần dần trở nên xám xịt.
Thức dậy, nấu ăn, ngồi bên bàn nghĩ ngợi vẩn vơ.

Rõ ràng mùa mưa dầm đã qua, vậy mà mấy ngày nay lại mưa to không ngớt.

Tiếng mưa lộp độp gõ vào cửa kính, như lay động cả linh hồn người ta.

Tôi thỉnh thoảng vẫn thấy Lục Thương xuất hiện trên tivi.
Nói ra mới ngại, có những chuyện tôi trước kia chẳng hề biết về anh ta,
đều là sau khi trở thành cảnh sát, trong quá trình điều tra về anh ta, tôi mới dần dần hiểu rõ.

Sau khi tôi trở thành cảnh sát, từng cố lần theo dấu vết của Lục Thương, nhưng cuối cùng chỉ biết được đôi chút về quá khứ của gia đình anh ta.

Vậy nên, cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ấy, kẻ từng phải gánh chịu đau khổ, mới từ đó khẽ khàng kéo lên một góc trong trái tim tôi.

Lục Thương tên là Lục Thương (Thương nghĩa là vết thương) là bởi vì anh ta phải thay em trai gánh chịu mọi tai họa.

Lục Thương là con nuôi, còn em trai anh ta lại là con ruột của cha mẹ nuôi.
Thương tích để lại trên người anh ta, là để em trai không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Nghe nói những năm mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm tuổi ấy, anh ta luôn sống trong cảnh hoang dại, chẳng ai quản ngó.
Cha mẹ nuôi chẳng đoái hoài gì, may mà còn có người bà hiền lành nhân hậu bên cạnh, dạy dỗ anh ta những điều đúng đắn, giúp anh ta không đi quá chệch khỏi con đường nên đi.

Thế nhưng, năm ấy tôi lại chẳng hề biết.

Khi tôi bị cậu bạn đeo kính kia quấy rối,
khi tôi nhắn tin cầu cứu Lục Thương,
khi anh ta chạy đến, tận mắt nhìn thấy tình cảnh ấy…

Anh ta…
vừa mới dự lễ tang của bà nội mình xong.

Ngày hôm đó, cậu thiếu niên ôm lấy tôi,
cậu thiếu niên quyết định thay tôi gánh tội,
trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì?

Tôi không biết. Và mãi mãi cũng sẽ không biết.

Cha mẹ nuôi của Lục Thương từ đó về sau chưa từng đi tìm anh ta.
Anh ta biến mất.
Chẳng ai quan tâm đến anh ta nữa.

Mưa như trút nước đập mạnh vào khung cửa sổ.
Trên tivi, nội dung vẫn cứ lặp đi lặp lại.

Tôi co mình trong ghế sofa, cho đến khi nghe thấy chuông cửa vang lên nơi hành lang.

Tôi đứng dậy, đi mở cửa.

Bất chợt cơn gió dữ dội mang theo mưa lạnh ùa thẳng vào.
Những hạt mưa lạnh buốt quất vào mặt.

Người đàn ông trước mặt tôi, đôi mắt thăm thẳm.

Nhưng lại bất ngờ ôm chặt lấy tôi vào lòng.

Rồi tôi cảm nhận được thứ nhiệt độ chỉ thuộc về riêng anh ấy.

Đêm dài mông lung tan vào tiếng mưa vô tận.

Tôi nghe thấy anh thì thầm khe khẽ.
Cảm nhận được cả cơn đau rát phía sau gáy.

“Ngoan, chúng ta đi đến nơi không ai có thể quấy rầy nữa… được không?”

13

Tôi đã bị Lục Thương nhốt lại rồi.

Lúc anh ta ôm tôi, có lẽ đã tiêm thứ gì đó vào sau gáy tôi.
Đến khi tỉnh lại, tôi đã ở trong căn phòng trống trơn này.

Tôi đã kiểm tra từng kẽ hở một, mọi thứ sạch sẽ không chút bụi bẩn, cửa ra vào khóa bằng mật mã.

Tất cả thiết bị liên lạc trên người tôi đều bị lấy đi, đến quần áo cũng bị thay bộ khác.

Tôi bắt đầu hối hận vì bản thân quá chủ quan, tại sao trước mặt anh ta tôi lại chẳng bao giờ đề phòng?
Lần trước theo dõi anh ta ở cửa hàng tiện lợi là vậy, lần này cũng chẳng khác gì.

Dù đèn vẫn sáng, nhưng căn phòng này lại không có lấy một ô cửa sổ.

Tôi chẳng thể biết đã trôi qua bao lâu, mà chính điều đó lại là sự dày vò lớn nhất đối với tôi.

Tôi ép bản thân phải đếm từng giây,
đến lúc đếm được khoảng bảy ngàn hai trăm mấy chục giây, cánh cửa mới mở ra.

Người đàn ông đẩy cửa bước vào nhìn tôi, dường như không hề tỏ ra bất ngờ.
Thậm chí còn có tâm trạng nhướng mày với tôi.

“Ngủ ngon chứ?”

Nếu lúc đó bên cạnh có bất cứ thứ gì, tôi nhất định sẽ cầm lên đập thẳng vào mặt anh ta.

Nhưng rất nhanh thôi, anh ta đã tự đưa cho tôi thứ có thể đập.

Có lẽ là mang đồ ăn đến cho tôi, kiểu như hoành thánh hay gì đó.

Tôi lập tức hất hết mấy thứ đó vào thẳng mặt anh ta.

Anh ta không né.

Tôi nhìn thấy nước canh chảy dọc từ chân mày anh ta xuống.
Anh ta chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Không thích sao?”
“Tôi nhớ em trước đây thích ăn nhất mà.”

Không biết từ khi nào, từng câu anh ta nói với tôi, đều trở thành vũ khí,
đâm thẳng vào tim tôi.

“Cút đi.” Tôi chỉ có thể mở miệng nói với anh ta như vậy.

… Nhưng, so với chửi anh ta, tôi càng muốn chửi bản thân mình hơn.

Người đàn ông đứng đó nhìn tôi một lát, sau đó quay người rời đi.

Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ không quay lại nữa.
Ai ngờ anh ta đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi lại quay lại.

Còn mang cho tôi một thứ.

Một chiếc đồng hồ báo thức.

“Tôi biết thứ em cần nhất chính là cái này.”
… Chiếc đồng hồ báo thức được đặt ở đầu giường, để tôi có thể biết thời gian đang dần trôi đi.
Đúng vậy, đối với tôi lúc này nó thực sự quan trọng, nhưng tôi lại căm ghét chính người đã mang nó cho tôi.

“Anh có thể ra ngoài được không?”
Tôi quay lưng lại, không muốn nhìn anh ta.

“Không được.”
Người đàn ông đó lại ngang nhiên nằm xuống ngay bên cạnh tôi.

“Tôi còn muốn cùng em qua đêm nữa cơ.”

Những lời này chẳng khác gì châm thêm dầu vào lửa trong lòng tôi.
Tôi tức giận túm lấy cổ áo anh ta, gằn từng chữ:

“Anh nghĩ như thế này là có thể trốn tránh tất cả sao?”
“Tôi là cảnh sát, tôi mất tích rất nhanh sẽ bị phát hiện, anh nhốt tôi được bao lâu chứ?”
“Anh nghĩ con đường này còn đi tiếp được sao?”
“Theo tôi… tự thú đi, Lục Thương, nếu tự thú…”

Tôi còn có thể nói gì nữa đây, nếu tự thú…
Tôi dần dần, dần dần quỳ xuống trước mặt anh ta.

“Nếu tự thú, đi tù, tôi sẽ cùng anh vào tù. Nếu tử hình, tôi cũng cùng anh chết…”

Nghe thật ngây ngốc biết bao.
Nhưng tôi không còn biết phải làm sao nữa, cảm giác tội lỗi như thủy triều đang nhấn chìm tôi.

Cho đến khi anh ta nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng ngón tay anh ta nhẹ nhàng mơn trớn nơi cổ tay mình.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp vang bên tai:

“Ngoan, đây là lần đầu tiên em chủ động chạm vào tôi.”
“Nếu như thế này có thể khiến em quan tâm tôi…”
“Tôi làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”

“……”
Giữa tôi và anh ta, từ đầu vốn chẳng đứng cùng một lập trường.

Anh ta cúi xuống đè tôi lại, tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta kéo tay áp lên đỉnh đầu.

Anh ta khẽ chạm lên má tôi, nói:
Tôi biết, chỉ cần tôi kháng cự mạnh hơn chút nữa, anh ta rất có thể sẽ thật sự làm ra chuyện vượt quá giới hạn.


Cuối cùng, sức anh ta vẫn mạnh hơn tôi.
Tôi biết mình không thắng nổi.

Để giữ được sự tỉnh táo, tôi đành miễn cưỡng để anh ta ôm như vậy.

Cũng may, anh ta chỉ ôm, không làm gì hơn.
Cả đêm ấy, anh ta không hề động vào tôi.

Mà lạ thay, đêm đó tôi lại ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi thấy mình lạc giữa cánh đồng hoa ngập tràn sắc màu.
Tôi quỳ bên cạnh một người.
Trên ngực anh ta, từng đóa hoa máu nở rộ.

Tôi khóc rất dữ dội, vô cùng vô cùng đau lòng.
Tôi bước lại gần…

Là Lục Thương.
Anh ấy nhắm chặt mắt, như thể mãi mãi không còn tỉnh lại nữa.

14

Những ngày sau đó.

Lục Thương cứ cách dăm bữa nửa tháng lại tới.
Thời gian anh ta đến rất thất thường.

Nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định thả tôi đi.

Tôi chỉ biết, đã gần một tuần trôi qua.
Ngoài điều đó ra, tôi chẳng có cách nào tiếp xúc với bất kỳ tin tức gì từ thế giới bên ngoài.

Mỗi lần anh ta tới, cũng chỉ nói những lời linh tinh không đầu không đuôi.
Thậm chí tôi còn bắt đầu hoài nghi, liệu thần kinh anh ta có thực sự bình thường không nữa.

Lúc nào cũng ôm tôi, bảo rằng sắp kết thúc rồi.
Nói muốn đưa tôi đến một nơi không ai biết cả, đại loại như thế.

Còn tôi thì chỉ đang nghĩ, làm thế nào để thuyết phục anh ta, hoặc làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài.

Hôm ấy, anh ta về sớm hơn mọi ngày.
Thật ra tôi biết công việc của anh ta rất bận.
Hơn nữa, nơi nhốt tôi này hẳn là rất hẻo lánh, vậy nên mỗi lần tới chắc chắn anh ta đều phải cố gắng sắp xếp thời gian.

Lần này anh ta mang theo một hộp bánh gato rất to.

Thật ra nhìn anh ta vẫn chỉnh tề, chỉn chu, bề ngoài chẳng có gì bất thường cả.

Nhưng với bản năng nghề nghiệp, tôi lập tức nhận ra mùi trên người anh ta khác hẳn mọi lần.

Mùi sắt gỉ.
Là mùi máu.