Mặt tôi đỏ bừng.
Không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Đầu dây bên kia, anh trai tôi lập tức im bặt.
Tôi cố đẩy Phó Thừa Xuyên ra.
Anh nắm chặt tay tôi, không nhúc nhích.
Chắc là âm thanh bên này cũng hơi lớn.
Anh trai tôi cuối cùng cũng giận dữ hét lên, ngắt lời hai chúng tôi:
“ĐCM, rốt cuộc là thằng nào ở bên đó? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động vào tao—”
Phó Thừa Xuyên thấy anh tôi ồn ào quá, liền giơ tay dứt khoát cúp máy.
Sau đó, anh cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng vén sợi tóc bên tai tôi, giọng nói nhàn nhạt:
“Em là bạn gái anh. Trước khi anh đồng ý chia tay, đừng liên lạc với cậu ta nữa.”
Tôi lặng lẽ nhìn điện thoại vừa bị anh cúp máy, lại ngước mắt nhìn Phó Thừa Xuyên.
Muốn tôi và anh trai cắt đứt liên lạc?
Cách duy nhất… chính là bị anh đuổi ra khỏi nhà.
07
Tôi không tình nguyện lắm mà thay bộ váy dạ hội đỏ rượu ôm sát người.
Thật ra, tôi từng nghĩ đến việc gọi thẳng cho anh trai, nói hết mọi chuyện, bảo anh đến đón tôi đi.
Nhưng Phó Thừa Xuyên cứ kè kè bên cạnh, không rời tôi nửa bước, chẳng cho tôi có cơ hội.
Trong gương, anh vòng tay ôm eo tôi, khẽ ghé vào tai tôi, giọng trầm khàn dịu nhẹ:
“Rất đẹp, rất hợp với em.”
Phải công nhận, con mắt chọn đồ của Phó Thừa Xuyên đúng là hơn hẳn anh trai tôi.
Anh tôi chọn váy thì lúc nào cũng thích chọn loại đính đầy đá lấp lánh, cho người ta cảm giác quê mùa, phô trương kiểu nhà giàu mới nổi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Còn Phó Thừa Xuyên lại chọn kiểu váy đuôi cá ôm sát, những viên đá quý điểm xuyết vừa đủ, toát lên vẻ thanh lịch, tinh tế.
Cho nên, khi anh dắt tôi đến sảnh tiệc, những người quen biết Phó Thừa Xuyên đi ngang qua đều rất nể mặt, thi nhau khen ngợi:
“Tổng giám đốc Phó quả nhiên có mắt nhìn, ngay cả bạn gái cũng xinh hơn cả minh tinh.”
“Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Được khen như vậy, tôi cũng thấy hơi đắc ý.
Không kìm được chủ động khoác tay Phó Thừa Xuyên, vui vẻ ghé vào tai anh nói:
“Bạn bè anh mắt nhìn cũng chuẩn phết đấy.”
Nghe vậy, Phó Thừa Xuyên khựng bước.
Hôm nay anh mặc một bộ vest đen cao cấp, càng tôn dáng người cao ráo.
Anh đưa tay xoa xoa đầu tôi, cười như không cười, thấp giọng nói:
“Đương nhiên rồi, em xinh đẹp như vậy, ai nhìn mà chẳng thích.”
Thấy Phó Thừa Xuyên lại định cúi đầu tranh thủ hôn trộm tôi, tôi vội giơ tay ngăn lại.
Tôi thật sự hơi phiền rồi.
Trước khi yêu thì không phát hiện ra, sao Phó Thừa Xuyên lại dính người như vậy chứ?
Phó Thừa Xuyên hơi nheo mắt, rồi cúi xuống hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Còn hôn nữa, còn hôn nữa, sau này anh có hối hận cũng đừng có quay sang đổ hết lên đầu tôi, biết chưa?
08
Mãi đến khi bước vào trong hội trường, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Sao chỗ này lại trông quen mắt thế này?
Không chỉ là nơi quen mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy chú tôi và Phùng Húc đang đứng giữa hội trường, tôi suýt nữa thì tắc thở.
Trưởng nam nhà họ Phùng – Phùng Húc.
Tôi suýt chút nữa đã quên mất.
Tuy nhà tôi và nhà họ Phùng xưa nay giao hảo rất tốt, nhưng vì thân phận của Phó Thừa Xuyên, nên trong những buổi tiệc xã giao, nhà họ Phùng vẫn sẽ mời Phó Thừa Xuyên với tư cách đại diện tập đoàn.
Bữa tiệc sinh nhật này quy tụ toàn những nhân vật có tiếng trong giới.
Trong đó không thiếu những chú bác đã nhìn tôi lớn lên từ nhỏ.
Lúc nãy ở bên ngoài, chắc là tôi may mắn nên chưa đụng phải người quen.
Nhưng bây giờ, tôi đi cùng Phó Thừa Xuyên, với tư cách bạn gái của anh ấy, phải lần lượt đi kính rượu chào hỏi tất cả khách mời có mặt ở đây.
Bao gồm cả chú tôi, ba tôi, cô tôi và anh trai tôi.
Tôi thật sự có chút tuyệt vọng rồi.
Nếu sớm biết thế này, tôi đã thẳng thắn nói hết với ba tôi từ lâu rồi.
Phó Thừa Xuyên thấy mặt tôi tái nhợt, cứ tưởng tôi bị hoảng vì lần đầu tham dự bữa tiệc lớn như vậy.
Dù sao, trong ấn tượng của anh, tôi vẫn chỉ là cô gái đơn thuần, bình thường.
Anh nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ, lát nữa cứ theo anh là được.”
Tôi nhìn bàn tay bị anh nắm chặt đến mức không rút ra được, sắc mặt càng thêm tuyệt vọng.
Xong đời rồi, tôi thở dài.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Phó Thừa Xuyên được sắp xếp ngồi ngay bàn bên cạnh bàn nhà tôi.
Tôi suốt đường đều cúi gằm mặt.
Bên cạnh, tiếng anh trai tôi vẫn còn đang giận dữ bất ngờ vang lên:
“Gọi bao nhiêu cuộc mà không nghe máy, sau này cứ để nó lang thang bên ngoài luôn đi cho rồi.”
Tôi nghe xong, cảm thấy trái tim lạnh buốt, đầu càng cúi thấp hơn nữa.
Thật ra tôi không cố tình không nghe điện thoại của anh trai, chỉ là điện thoại đã hết pin và tắt nguồn từ lúc nãy rồi.
Ba tôi ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ông quay sang hỏi trợ lý bên cạnh:
“Người đâu? Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Trợ lý khó xử lắc đầu.
Dĩ nhiên ba tôi sẽ không thể tìm thấy tôi bên ngoài.
Bởi vì tôi đang ngồi ngay đối diện ông.
Tôi ngồi sát bên Phó Thừa Xuyên, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy ngay vẻ mặt âm trầm của ba tôi và anh trai tôi.
Phó Thừa Xuyên dưới gầm bàn đang nhẹ nhàng móc ngón tay tôi.
Bỗng anh cau mày, quay sang hỏi:
“Em lạnh à? Sao tay lạnh thế?”
Tôi lắc đầu, nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Không chỉ tay lạnh đâu.
Tim tôi còn lạnh hơn.
Ngày càng có nhiều người đến chào hỏi Phó Thừa Xuyên.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Không ít người lén lút quan sát tôi với ánh mắt tò mò.
Có mấy chú đi ngang qua không nhịn được trêu chọc Phó Thừa Xuyên:
“Biết cậu bao năm, chưa từng thấy cậu dẫn bạn gái theo bao giờ, cô gái này đúng là xinh thật—”
Một người trong số đó bỗng khựng lại giữa chừng, điều chỉnh lại kính mắt, nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc:
“Khoan đã, sao cô gái này trông giống—
“Đây chẳng phải là cô nhóc nhà họ Tô mới về nước sao?!”
Trong khoảnh khắc đó, cả hội trường im phăng phắc.
Ai cũng biết Phó Thừa Xuyên và nhà họ Tô đã âm thầm đối đầu suốt nhiều năm.
Phó Thừa Xuyên đứng ở vị trí cao ngất ngưởng bao lâu nay, chưa từng có tin đồn tình cảm, lần đầu tiên dẫn bạn gái xuất hiện, bạn gái ấy lại chính là cô con gái cưng của nhà họ Tô.
Tất cả mọi người đều nín thở, đồng loạt quay đầu sang nhìn tôi với vẻ mặt hóng hớt.
Ba tôi và anh trai tôi cũng ngay lập tức quay phắt đầu lại trong giây tiếp theo khi nghe câu đó, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người.
Bên cạnh, Phó Thừa Xuyên ngẩn người trong giây lát, tay anh cũng lơi lỏng, không còn nắm chặt tay tôi nữa.
Sợi dây thần kinh trong đầu tôi như bị đứt phựt.
Tôi cảm thấy choáng váng, mắt mờ dần, thậm chí còn nhắm tịt mắt lại như thể đang cố lừa mình dối người, tự thôi miên bản thân rằng: thôi cứ ngất luôn đi cho rồi.
Nhưng tôi còn chưa kịp ngất, đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phó Thừa Xuyên vang lên:
“Tiểu thư nhà họ Tô mới về nước, Tô Nhiễm?”
Tôi ngước mắt lên, đối diện với gương mặt không rõ cảm xúc của Phó Thừa Xuyên, cắn răng gật đầu.
Người có thể lừa Phó Thừa Xuyên đến mức thê thảm như thế này, e là tôi chính là người đầu tiên.
Phó Thừa Xuyên im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn đôi tay hai chúng tôi vẫn còn nắm chặt dưới gầm bàn, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Anh là người rất thông minh.
Khi mở miệng lần nữa, hiển nhiên anh đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nhàn nhạt hỏi tôi:
“Vậy ra tên của em là giả, thân phận là giả, tình cảm với anh cũng là giả, đúng không?”
Tôi đã sớm đoán được sẽ có kết cục này, nhưng vẫn cố gắng giải thích:
“Đúng, nhưng… nhưng tình cảm của em dành cho anh là thật—”
Anh trai tôi – người nãy giờ đứng bên xem kịch cực kỳ vui vẻ – bỗng lạnh lùng ho khan một tiếng.
Tôi theo phản xạ lập tức ngậm miệng.
Phó Thừa Xuyên mệt mỏi day day mi tâm.
Dù sắc mặt anh đã rất khó coi, nhưng giọng anh vẫn cố gắng giữ sự dịu dàng:
“Chả trách dạo gần đây em tránh mặt anh, liên tục từ chối anh—”
Anh khẽ cười, nụ cười đầy cay đắng, chậm rãi buông tay tôi ra:
“Anh đã quá ép buộc em rồi, xin lỗi.”
Tôi sững sờ nhìn bóng lưng Phó Thừa Xuyên rời đi.
Ngoài dự đoán, anh không mắng tôi một trận thậm tệ, cũng không lập tức trả thù thâm hiểm.
Chỉ còn lại sự dịu dàng và thể diện cuối cùng dành cho tôi.